Edit: quynhle2207

Một tay của Phó Thần Thương đặt ở sau lưng cô trên canh cửa, ánh mắt như lửa, mặt lại như sương lạnh: “Anh biết rõ, hiện giờ danh bất chính, anh không có tư cách gì để quản em cả, nhưng ít nhất anh cũng được coi là lựa chọn thứ nhất đi, lúc trước anh đã nói với em những lời đó, em cũng chấp nhận cho anh cơ hội, anh tự hỏi bản thân trong khoảng thời gian này cho dù không làm được 100, cũng đã làm đến 99, nhưng bây giờ thì sao? Em chuẩn bị ăn trong chén còn nhìn trong nồi sao?”

Đột nhiên bị Phó Thần Thương chụp xuống một chiếc mũ như vậy trên đỉnh đầu, thiếu chút nữa làm cho cổ của cô cũng bị cong luôn.

An Cửu bị anh lên án đến mức phải nổi trận lôi đình: “Phó Thần Thương, anh có nói lý lẽ hay không vậy hả? Tôi ăn trong chén nhìn trong nồi khi nào? Anh cũng biết rõ ngày hôm nay là một chuyện ngoài ý muốn mà!”

“Vậy em có dám thề chưa bao giờ nghĩ tới nếu có người thích hợp hơn cũng sẽ không chọn anh hay không? Anh cho rằng anh không đúng, nhưng ít nhất cũng không phải là người khác, nhưng mà trong lòng của em, nếu không phải anh là ba của đứa bé thì chỉ sợ ngay cả làm vỏ xe phòng hờ anh cũng không xứng. À, không phải em đã từng nói rồi sao, thân phận của anh chỉ là ba của đứa bé, không hơn không kém.”

Phó Thần Thương nhìn cô chằm chằm, nói gằn từng tiếng, mỗi tiếng nói mang theo giọng điệu lạnh lẽo tỏa ra xung quanh, giống như một tảng băng đập vào mặt cô, vào lòng cô.

Nghe anh nói những lời tự giễu cùng với biểu tình tuyệt vọng chán nản trên mặt, An Cửu chỉ cảm thấy trong lòng mình giống như bị ai nắm chặt, càng lúc càng siết chặt, lục phủ ngũ tạng giống như bị lửa thiêu, làm cho cô không thể hít thở bình thường được  . . . . . .

“Nếu như không phải là nể tình đứa bé, thì căn bản em vẫn giống như trước đây thôi, ngay cả nhìn anh cũng không chịu nhìn một lần. Cho nên em đồng ý vào Hoa Kiến, cố gắng làm việc như vậy, thật ra cũng là muốn bản thân mình có năng lực chăm sóc con mà không hề cần tới anh nữa mà thôi. Cho tới bây giờ, đều là do anh quá ngây thơ rồi, em đã trưởng thành, bản thân có năng lực tự mình sống thật tốt, làm sao còn muốn trở về sống với anh nữa chứ? Không nói tới nhà họ Phó lần này là một vũng nước đục. . . . . .”

Rốt cuộc thì Phó Thần Thương cười nhẹ một tiếng đầy khổ sở, hoàn toàn buông cánh tay đang bị bóp chặt của cô ra.

Mà trong khoảnh khắc khi anh rút tay ra, lại bị An Cửu nắm lấy một lần nữa, còn chưa kịp chuẩn bị, hai người đã nhanh chóng thay đổi vị trí, Phó Thần Thương bị cô đè mạnh ở phía sau cửa, cặp mắt ửng hồng của An Cửu giống như có lửa, giọng nói nghiến rắng nghiếng lợi run rẩy: “Phó Thần Thương! Anh mới khinh người quá đáng!”

Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc của anh, thô lỗ kéo cổ anh xuống, không theo bất cứ quy tắc nào, hôn lên, hôn thật mạnh lên môi của anh.

Đôi môi Phó Thần Thương bị đụng trúng cho nên rách ra, trong cổ họng tràn ngập một mùi máu tươi, đau đến nỗi chân mày nhíu chặt, nhưng trong lòng lại không khác gì đang có một bình mật bị đổ ra, mặc kệ cô cứ hung hăng ngấu nghiến hôn mình. . . . . .

Chẳng được bao lâu, kích động nhiệt tình của An Cửu trong lúc nổi giận vừa rồi cũng tiêu tan, sau khi phát tiết xong, dán lên môi của anh, lúng túng không biết làm sao, tiếp tục không được, mà không tiếp tục cũng không xong, vừa mới có ý định lùi lại thì đã bị anh đoán được, bị anh giữ chặt sau ót, tiếp tục một nụ hôn sâu. . . . . .

“Ừm. . . . . .” Không khí trong lồng ngực càng ngày càng ít, rốt cuộc trước lúc cô không thể thở nổi nữa, thì anh cũng rời khỏi môi cô, cho cô có thời gian để thở dốc, nhưng chưa được mấy giây, lại tiếp tục hung hăng gặm mút, không cần biết cô trốn tránh thế nào cũng không rời ra.

Dù sao thì Phó Thần Thương nhịn lâu như vậy rồi, đột nhiên bộc phát ra, cơ hồ An Cửu có một loại cảm giác đáng sợ giống như bị ăn tươi nuốt sống nuốt vậy. . . . . .

Một tay của Phó Thần Thương đưa xuống vuốt ve trên làn váy xanh đen trên mông cô, đẩy váy càng lúc càng lên cao, đến khi chạm vào bắp đùi, đầu ngón tay bắt đầu chạm tới đường viền ren của quần lót, nhẹ nhàng nhấc lên, đã kéo xuống gần phân nửa.

Ngay lập tức An Cửu trừng mắt liếc anh một cái, cắn một cái trên môi anh như muốn cảnh cáo, đè tay anh lại.

“An Cửu, thân thích của em đã đi chưa?” Phó Thần Thương cúi người chui trong ngực cô, môi lưỡi đều lưu lại những dấu vết ẩm ướt mập mờ, cuối cùng là nuốt hết những điểm mềm mại mẩn cảm kia của cô, giọng nói khàn khàn mơ hồ làm cho người tra run sợ, hơi thở nóng bỏng làm cho cô không ngừng co rút thân thể mình, trong lòng bàn tay cô đều là mồ hôi, cơ thể bắt đầu run rẩy.

“Không có. . . . . . Chưa đi. . . . . .” Ánh mắt An Cửu khẽ né tránh, trả lời theo bản năng.

Phó Thần Thương  hơi nhíu mày: “Thật sao?”

“Dĩ nhiên là thật!” An Cửu ngừng thở trả lời.

Phó Thần Thương đè nén hô hấp, tất cả động tác cũng dừng lại, không biết qua bao lâu, lúc An Cửu cho rằng nguy cơ đã qua đi, thì bàn tay của người nào đó đang còn ở mép quần lót không hề báo trước mà nhanh chóng đi vào: “Vậy. . . . . . Để cho anh kiểm tra một chút. . . . . .”

“Phó, Thần, Thương!” Cô vội vàng trốn về phía sau, nhưng cũng đã muộn, dưới sự trêu chọc khe hở bị buộc mở ra, đột nhiên một ngón tay đi vào.

Sau giây phút đè nén ngắn ngủi, cả người Phó Thần Thương lại bắt đầu cháy rừng rực lần nữa, thậm chí so với lúc nãy còn nóng bỏng hơn, cùng với động tác của ngón tay, đầu lưỡi cũng quét qua tai cô, cuối cùng là ngậm lấy vành tai hết sức nhạy cảm của cô, cả người thoải mái, khẽ cười ra tiếng: “Cô bé lừa gạt. . . . . .”

Thật ra thì ngày hôm qua dì cả của An Cửu cũng đã hết rồi, nếu không hôm qua cô cũng không có liều lĩnh xuống nước như vậy.

Toàn thân cao thấp của An Cửu giống như bị đốt cháy, ngũ tạng lục phủ đều bị thiêu đốt, chạy lên trên, lại không trốn thoát ở phía dưới, cố gắng giãy dụa thân mình: “Anh mới là kẻ lừa gạt, anh đã nói là không ép buộc tôi đó!”

Đầu ngón tay truyền tới loại cảm xúc mềm mại, thoải mái, kỳ diệu làm cho sống lưng của Phó Thần Thương trở nên tê dại, hơi thở gấp gáp, đảo một vòng đè cô trở về lại trên cửa, sau đó đưa tay kéo quần lót của cô xuống toàn bộ: “An Cửu, anh cho em thời gian, nhưng anh cũng cần em phải cho anh lòng tin. . . . . . Nếu không, thật sự anh không thể nào chống đỡ nổi nữa . . . . . Anh cũng không tự tin như em tưởng tượng đâu. . . . . . Em hiểu không. . . . . .”

Trong lúc Phó Thần Thương nói từng câu đứt quãng với cô thì anh cũng thần không biết quỷ không hay cởi xuống thắt lưng của mình, vật cứng nóng bỏng đến dọa người được phóng thích ra ngoài, đặt ở lối vào nơi trơn bóng mềm mại của cô, từ từ tạo ra từng điểm từng điểm nhấn ở nơi đó, trong tiếng thở dốc dồn dập An Cửu bắt đầu chen vào. . . . . .

Bị kích thước và sức lực đáng sợ kia hù dọa, thân thể An Cửu kinh hoảng co rút, bắt đầu trốn tránh, nhưng dần dần cửa thành vẫn bị thất thủ. . . . . .

Chân cô nhũn ra, căn bản là đứng còn không vững, chỉ có thể há miệng, run rẩy vịn vào vai anh, cảm giác đáng sợ, căng đầy khi bị tiến vào càng ngày càng mãnh liệt, người kia không bỏ qua vẫn còn tiếp tục thâm nhập sâu hơn, An Cửu cắn môi: “Khốn kiếp, em không chịu nổi nữa, anh đi ra ngoài cho em. . . . . .”

Hai mắt Phó Thần Thương sáng lên, đám lửa này càng cháy càng lớn: “Ừm, vợ à, bây giờ em cũng học được cách nói thô tục rồi . . . . . .”

“Ai nói lời nói thô tục, biến thái!"”An Cửu nâng giày cao gót lên, muốn đạp cho anh một đạp, chỉ có điều toàn thân cô mềm nhũn, căn bản không còn hơi sức gì.

Hơi thở của Phó Thần Thương ở bên tai cô càng ngứa ngáy, ở phía dưới cũng đã bắt đầu đi vào phần sâu sắc nhất, khàn giọng nói: “Nhưng anh rất thích nghe, nói thêm một chút nữa đi. . . . . .”

“Anh im miệng cho em!” Nhiệt độ trên mặt An Cửu càng ngày càng cao, thẹn quá thành giận đưa tay chặn miệng của anh lại.

Phó Thần Thương gặm cắn những ngón tay trắng nõn của cô: “Tuân lệnh.”

Quả thật anh nghe lời ngậm miệng lại, nhưng đó là vì không rảnh để nói chuyện, thắt lưng và mông của cô càng lúc chuyển động càng nhanh, ở cửa phòng thỉnh thoảng vang lên vài tiếng ‘bịch, bịch’ đầy mập mờ. . . . . .

Đột nhiên trong lúc An Cửu bị đẩy đến ngây ngô mơ hồ thì hình như nghe được tiếng động ngoài cửa, nhéo thịt mềm bên hông Phó Thần Thương, lên tiếng: “Có người đó!”

Phó Thần Thương tạm ngừng động tác, nhưng vẫn ở bên trong cô, so với cô, anh đã nghe thấy tiếng động sớm hơn, chỉ là không muốn ngừng lại thôi.

Quả nhiên, có giọng nói mơ hồ không rõ ràng bên ngoài cửa truyền đến, tiếp theo là tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, cuối cùng chỉ còn cách một cánh cửa, mà dĩ nhiên cánh cửa ở sau lưng bọn họ đã bị người gõ vào.

“Anh hai, chị dâu, hai người đã về chưa?”

Là Phó Hoa Sênh. . . . . .

Trái tim của An Cửu đã nhảy lên tới cổ họng rồi, thở cũng không dám thở mạnh, nhìn Phó Thần Thương, người kia lại lười biếng chôn đầu trên cổ của cô, nơi nào đó vẫn còn ở trong thân thể của cô như cũ.

An Cửu gấp đến nỗi không nhịn được, đẩy anh ra, nhỏ giọng nói: “Anh đi ra ngoài đi!”

Phó Thần Thương nhíu mày, thế mà lại vô sỉ lôi tay của cô chạm vào chỗ nối liền giữa hai người: “Em dám để cho anh đi ra ngoài với dáng vẻ này à? Cho dù đi ra ngoài thì cũng vào trở lại thôi. Đợi nó đi khỏi là được rồi.”

An Cửu rút tay về, hung hăng liếc anh một cái, không dám có động tĩnh quá lớn, không thể làm gì khác hơn là chờ Phó Hoa Sênh đi khỏi.

“Lạ thật, không lẽ mình nghe nhầm rồi. . . . . . Rõ ràng mới vừa rồi có tiếng động mà . . . . . .” Phó Hoa Sênh đứng ở ngoài cửa, lầm bầm lầu bầu, nói xong cũng không có chút ý tứ nào là muốn đi, tiếp tục la to: “Anh hai? Phó Nhị? Tên gian thương chết rồi hả!”

Trong lòng của An Cửu đang tức giận, không ngờ đột nhiên Phó Thần Thương lại bắt đầu chuyển động một lần nữa, vì bị kích thích dưới tình huống khẩn trương như vậy, so với bình thường còn nhạy cảm hơn gấp mấy lần, anh còn chưa động được mấy cái, thì trong nháy mắt thân thể cô bắt đầu run rẩy. . . . . .

Gắt gao cắn chặt môi mới không để phát ra tiếng động, thân thể mềm nhũn đến nỗi dựa vào cửa cũng bị tuột xuống. . . . . .

Cô nhìn Phó Thần Thương chằm chằm, quả thật ánh mắt cô chỉ hận không thể cắn chết anh, nhưng khi nhìn trong mắt của Phó Thần Thương phảng phất như có như không giận dỗi, mị hoặc đến mức có thể chảy ra nước. . . . . .

Ngoài cửa, tiếng gõ cửa của Phó Hoa Sênh càng ngày càng lớn, cuối cùng cả người đều cà lơ phất phơ dựa vào trên cửa: “Ai vậy? Thật không có ở nhà? Này, này, ở trong đó có ai không vậy? Làm gì vậy chứ. . . . . . Nếu không mở cửa, tiểu gia tôi đây sẽ đạp. . . . . .”

Ánh mắt Phó Thần Thương lóe lên nguy hiểm: “Phó Hoa Sênh, quả thật lá gan của em càng ngày càng lớn. . . . . .”

Nói xong ôm eo An Cửu đang mềm nhũn, sau đó đá cửa phòng vang lên một tiếng ‘phanh’.

Nhận được cảnh cáo, rốt cuộc thì Phó Hoa Sênh cũng lặng lẽ rút quân, hoàn toàn không có thêm bất cứ tiếng động nào.