Tô Thư Nghi lạnh nhạt giương mắt, hờ hững đáp: “Anh thích nghĩ sao thì nghĩ.”

Dứt lời, cô cũng không biết bản thân kiếm đâu ra sức lực, cứ thế giãy thoát tay Cố Gia Huy, xoay người bỏ đi.

Lúc xoay người, Tô Thư Nghi thật sự đã hiểu rõ ra được.

Mối tình đầu của cô, người yêu khắc cốt ghi tâm duy nhất đời này của cô đã hoàn toàn tiêu biến rồi.

Biến mất từ hai năm trước!

Hai ngày sau đó, Tô Thư Nghi vẫn buộc mình phải vùi đầu vào công việc, bận tối mắt tối mũi là sẽ không có tâm tình suy nghĩ những chuyện phiền lòng mà hai chú cháu nhà họ Cố mang lại cho cô.

Cố Mặc Ngôn vẫn chưa về nhà, cũng không nhắn tin hay gọi điện.

Mỗi ngày Tô Thư Nghi quay lại căn nhà trống rỗng, không biết vì sao lại cảm thấy đáy lòng cũng hơi trống trải.

Thói quen đúng là một thứ vô cùng đáng sợ.

Mới chưa đầy một tháng, chẳng lẽ cô đã quen với cuộc sống có Cố Mặc Ngôn rồi sao?

Sáng hôm nay, Tô Thư Nghi vừa vào tới văn phòng đã thấy vài đồng nghiệp nữ vây quanh trước máy tính.

“Hôm nay mọi người đến sớm quá nhỉ.” Tô Thư Nghi đi tới, tùy ý nói.

Nếu là bình thường, giờ này bọn họ còn đang lề mề ăn sáng trong phòng trà nước.

“Sớm chứ sao không!” Hiểu Khiết ôm má, vẻ mặt mê trai rõ ràng: “Có trai đẹp ngắm, không sớm mà được à!”

“Trai đẹp?”

“Tổng giám đốc Cố ấy! Tổng giám đốc đó! Người chúng ta cùng đi phỏng vấn ấy.

Hôm nay anh ấy tham gia cái gì mà… lễ trao giải ‘thanh niên kiệt xuất’ ở nước M, đang phát trực tiếp đây này!”

Tô Thư Nghi sửng sốt.

Tóm lại là vòng vo cả buổi, người mà mấy cô nàng này sáng sớm ngày ra đang túm lại xem chính là ông chồng không biết tung tích của cô đấy à?

Tô Thư Nghi không khỏi tò mò, ghé tới nhìn: “Lễ trao giải gì thế?”

“Thanh niên kiệt xuất.

À, chốn giang hồ có một cái tên thông tục dễ hiểu hơn nhiều, lễ bình chọn chàng rùa vàng! Haiz, nhưng tiếc là Tổng giám đốc Cố của chúng ta đã kết hôn rồi.” Hiểu Khiết đau lòng nói.

Tô Thư Nghi đưa mắt nhìn mà hình máy tính, quả nhiên thấy Cố Mặc Ngôn chậm rãi đẩy xe lăn lên bục sân khấu xa hoa giữa tiếng pháo tay nhiệt liệt.

Bộ vest thẳng thớm vừa vặn bao lấy cơ thể anh, dù ngồi xe lăn nhưng từng động tác của anh vẫn mang theo khí thế mạnh mẽ không thể xem nhẹ.

“Chúc mừng anh Cố.” MC tóc vàng mắt xanh kích động trao cúp thủy tinh cho Cố Mặc Ngôn.

“Cảm ơn.” Cố Mặc Ngôn nhận cúp, thấp giọng lên tiếng, giọng nước M tiêu chuẩn không chút khẩu âm: “Tôi rất vinh hạnh có thể đạt được giải thưởng này.”

Lúc Cố Mặc Ngôn nhận lấy giải thưởng, MC nhìn thoáng qua tay anh, sau đó thốt lên cực kỳ khoa trương: “Trời ạ, anh Cố, đây là nhẫn cưới sao?”

Màn ảnh lập tức quay cận cảnh ngón tay của Cố Mặc Ngôn, chiếc nhẫn kim cương tấm mà Tô Thư Nghi mua lập tức phóng đại xuất hiện ở màn hình.

Trong lòng Tô Thư Nghi giật thót, lẳng lặng giấu ngón tay đeo chiếc nhẫn y hệt ra sau lưng.

Trên màn hình, MC còn đang kích động: “Anh Cố, thì ra anh kết hôn thật rồi.

Không biết bao nhiêu cô gái sẽ tan nát cõi lòng nữa.

Nhưng anh Cố này, sao tôi thấy cái nhẫn này trông hơi bình thường thì phải?”

Lời này của MC khiến hội trường cười vang.

Má Tô Thư Nghi hơi nóng lên.

Cố Mặc Ngôn thật là, cô đã nói nhẫn này không thích hợp với thân phận của anh rồi, vậy mà anh vẫn cứ đeo ra ngoài.

Đối mặt tiếng cười và sự ngạc nhiên của mọi người, Cố Mặc Ngôn vẫn bình tĩnh như thường, chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua ngón tay mình, cười khẽ: “Vợ tôi chọn đấy.

Cô ấy không thích phô trương lãng phí.”

Chỉ một câu đơn giản như thế nhưng chẳng hiểu sao lại lộ rõ vẻ cưng chiều, mọi người lập tức im lặng lại.

Ở bên kia trái đất, Tô Thư Nghi đứng trước máy tính bỗng cảm thấy tim đập hẫng một nhịp.

Tuy rằng cô vẫn luôn âm thầm nhắc nhở bản thân, lời này của Cố Mặc Ngôn chỉ là ngoại giao thôi, nhưng nơi nào đó sâu kín hơn lại không cách nào kìm nén rung động.

Dù Cố Mặc Ngôn nói lời xã giao chăng nữa, ít ra anh thật sự đeo nhẫn theo, chẳng sợ chiếc nhẫn này có thể khiến anh xấu hổ.

Cứ như thể dù cho cả thế giới đều cảm thấy hai người không thể bên nhau, nhưng trong lòng anh vẫn thừa nhận cô, không phải sao?

Có lẽ sự phủ nhận của Cố Gia Huy ảnh hưởng quá tệ tới cô, thế nên sự khẳng định này của Cố Mặc Ngôn ít nhiều cũng khiến cô cảm thấy được an ủi.

“Anh Cố, xem ra anh thật sự rất thương yêu vợ của mình.” Ở trong lễ trao giải, MC cực kỳ hâm mộ bình luận.

Người đàn ông có địa vị, có thân phận như Cố Mặc Ngôn lại sẵn lòng đeo chiếc nhẫn này chỉ vì vợ mình ‘tiết kiệm’.

Show ân ái thế này còn đáng gờm hơn so với trực tiếp tặng vợ một viên kim cương to như trứng bồ câu.

Nghe MC tán dương, Cố Mặc Ngôn chỉ mỉm cười mà không đáp lại câu gì.

Lễ trao giải nhanh chóng kết thúc, mọi người trước màn hình máy tính còn đang khiếp sợ than thở.

“Má ơi, mợ Cố số tốt thật đấy! Có biết bao đàn ông không chịu thừa nhận mình kết hôn rồi đâu, còn chồng cô ấy thì lại đeo nhẫn rẻ tiền như thế ra ngoài!” Một đồng nghiệp nữ cảm khái.

“Thôi đi.” Một đồng nghiệp nam không nhịn được chanh chua: “Nói không chừng chính anh ta keo kiệt không chịu mua thứ tốt, đã vậy còn lôi vợ ra làm lá chắn đấy.”

“Xùy, Cố Mặc Ngôn muốn mua cả mỏ kim cương còn được nữa là, sao phải tiếc một cái nhẫn!” Hiểu Khiết lầm bầm: “Nhưng sao em cảm thấy cái nhẫn của Tổng giám đốc Cố quen lắm nhé?”

Hiểu Khiết vừa mở đầu đã có người đã tiếp lời: “Tôi cũng thấy thế! Hình như thấy ở đâu rồi thì phải?”

Tô Thư Nghi thầm nghĩ không ổn, vừa định chuồn êm, ai ngờ Hiểu Khiết phản ứng nhanh hơn, vỗ tay cái đét: “Ôi trời! Em nhớ ra rồi, nhẫn của Tổng giám đốc Cố là cùng kiểu với nhẫn của chị Thư Nghi nhà mình mà?”

Tô Thư Nghi thầm than không xong rồi, cô đành phải rụt cái chân vừa vươn ra trước ánh nhìn của mọi người.

Lúc này mọi người đã sốt sắng vây lấy Tô Thư Nghi, nắm tay cô hô to gọi nhỏ.

“Giống thật này! Y sì đúc luôn.

Là cùng kiểu đúng không!”

“Sao lại thế! Thư Nghi, sao nhẫn của cô với nhẫn cưới của Cố Mặc Ngôn giống nhau vậy chứ?”.