Edit: hongheechan

“À mà, ăn cơm đi, đồ ăn nguội rồi thì ăn không ngon đâu.” An Cẩn Du lộ vẻ mặt của nàng dâu nhỏ đứng ở cạnh bàn, ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm thức ăn mùi thơm bốn phía ở trên bàn, thầm nghĩ, anh không đói bụng, nhưng tôi thì rất đói đó.

Buổi tối hôm qua vì phải làm xong công việc đúng giờ, chẳng thiết ăn cơm. Sáng sớm hôm nay ngủ quên nên trực tiếp chạy đến chợ bán thức ăn, cũng chưa có ăn cơm, vừa nãy định đi gặm quả dưa chuột cho đỡ thèm, lại bị người ta giết chết một cách hung tàn rồi, bây giờ cô nghĩ lại một chút vẫn cảm thấy không ngừng nhức nhối, đây là đồ bác gái bán rau đưa cho, lãng phí đồ miễn phí thật đáng xấu hổ.

Niếp Quân Hạo nghe thấy lời nói của An Cẩn Du, mặt không biến sắc nhấc mí mắt, đơn giản nói: “Cô ăn trước.”

An Cẩn Du sợ run lên, chỉ chốc lát sau mới vừa phản ứng kịp hóa ra Niếp Quân Hạo đang đợi chủ nhân cô đây ăn chung.

Emma, thật sự không nghĩ tới tính tình người này không tốt chút nào, nhưng gia giáo lại không tệ, còn biết chờ chủ nhà cùng ăn cơm mới có thể ăn. Vừa rồi cô còn nghĩ xấu anh như vậy, thật đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử mà.

An Cẩn Du áy náy mà lại thụ sủng nhược kinh (*) bới thêm một chén cơm nữa cho mình và người đối diện, ngồi xuống bắt đầu gắp một miếng măng xào ăn, còn nhiệt tình chào hỏi Niếp Quân Hạo nói: “Ừ, măng hôm nay không đắng chút nào, anh cũng ăn đi.”

(*) Được sủng ái mà kinh sợ.

Đâu ngờ Niếp Quân Hạo vẫn không động đũa, miễn cưỡng bổ sung thêm một câu: “Đồ ăn khác cũng nếm một chút.”

An Cẩn Du sững sờ, không hiểu Niếp Quân Hạo có ý gì, chẳng lẽ cảm thấy món ăn mình làm không ngon, cho nên để cho cô nếm thử mùi vị trước.

Lòng An Cẩn Du mang lo sợ dựa theo lời nói của Niếp Quân Hạo cũng gắp thêm một chút trong mỗi đĩa thức ăn nếm nếm, chớp chớp miệng, cảm thấy mùi vị cũng không khác bình thường, cũng không có dấu hiệu vị lạ. Đồ ăn như vậy mà người đàn ông này còn cảm thấy không ngon, khẩu vị của người đàn ông cũng không khỏi quá kén chọn rồi nhà cô cũng đâu phải là hào môn thế gia gì, có vài món ăn gia đình cũng coi như không tệ rồi, chẳng lẽ anh ta còn hi vọng cô sẽ làm cho anh ta một bàn sơn trân hải vị, bữa tiệc khai vị thời Mãn Hán sao?

Đang lúc An Cẩn Du tức giận bất bình nhai mấy món ăn trong miệng thì rốt cuộc Niếp Quân Hạo cũng động đũa, khẽ thở ra một câu: “Được rồi.”

Ừm cái gì được rồi, An Cẩn Du quay đầu nghi hoặc nhìn về phía người đối diện, đã thấy ngón tay thon dài của người nào đó nắm lấy đôi đũa màu trắng thuần kia, tư thái ưu nhã gắp một khối măng từ bên trong mâm thức ăn phía trước đưa vào trong miệng.

Giơ tay nhấc chân, ưu nhã tự nhiên, giống như một công tử phong độ nhanh nhẹn giữa trần thế, làm cho người ta chỉ cần nhìn anh ta ăn cũng cảm thấy là một loại hưởng thụ không tên. Ở trước mặt người ưu nhã này, những món ăn gia đình phía trước cũng giống như trở thành thịnh yến phong phú hoa lệ của cung đình.

Niếp Quân Hạo từ từ nhai măng xào trong miệng, hai mắt đột nhiên sáng lên. Một giây kế tiếp, đôi đũa của anh ta lại không kịp chờ đợi đưa về phía một đĩa trứng xào cà rốt bên cạnh.

An Cẩn Du thấy anh ta như vậy, lúc này mới bất giác hiểu được. TM, vừa nãy đển cho cô ăn trước, còn mỗi món phải ăn một miếng, không phải là lo lắng trong mấy món này có độc, nên để mình thử độc cho anh ta trước chứ?

Ý thức được điểm này, ngay lập tức An Cẩn Du cảm thấy cả người cũng không tốt. A a a, xxx con mẹ anh, diễn.đ -ànlê.q.úyđ.ôn anh tưởng anh là Đại Hoàng Đế sao, trước khi ăn cơm còn bắt người ta giúp anh thử độc trước, anh trang bức* như vậy chắc không phải là do người trong nhà anh tạo ra phải không, nếu không sao họ không sớm kéo anh về nhà uống thuốc đi hả hả hả, nếu như anh thực sự là Hoàng đế, vậy chẳng phải tôi là tiểu thái giám thử độc cho anh sao, Thái Giám!, thái giám cái em gái anh, anh mới là thái giám, cả nhà anh đều là thái giám.

(*) trang bức: giả bộ ra vẻ giàu có, đạo mạo để đạt được mục đích.

Trong lúc vô tình sờ tới chân tướng khó xử ở một góc, nội tâm tiểu nhân của An Cẩn Du vẫn ôm đầu ngổn ngang trong gió, hoàn toàn không phát hiện người đối diện vẫn ưu nhã như cũ, lại bắt đầu gia tốc động tác gắp thức ăn, càng không phát hiện chỗ ngóc ngách Tiền Đa Đa đã rục rịch chộn rộn.

Tiền Đa Đa ở một bên ăn thức ăn vô vị tẻ nhạt cho chó một bên quan sát động tĩnh hai người trên bàn cơm, thấy chủ nhân mình hơi có vẻ quẫn bách nhưng sau khi vặn vẹo xong, Tiền Đa Đa lại một lần nữa xác định chủ nhân mình nhất định là bị người ta khi dễ, mà người đầu sỏ mắc tội khi dễ cô không nghi ngờ gì chính là người đàn ông đối diện kia.

Thân là một con cẩu cẩu trung thành và tận tâm với chủ, Tiền Đa Đa vô cùng có khí tiết bắt đầu nóng nảy nhìn xung quanh xem công cụ có thể giúp chủ nhân nó mà đúng lúc này nó nhìn thấy một vật đen kịt lăn xuống ở phía dưới cách tủ lạnh không xa.

Lúc An Cẩn Du phục hồi tinh thần lại từ trong kinh ngạc, vừa đúng lúc Niếp Quân Hạo để đũa xuống, mà lúc đó thức ăn trên mặt bàn tất cả đã mất hết bóng dáng, chỉ còn lại ánh sáng phản lại của bát canh rau, tỏ rõ bọn chúng đã từng tồn tại.

“...” Ôi trời ơi!! A a, đến tột cùng tên khốn kiếp kia làm thế nào mà duy trì ưu nhã từ đầu đến cuối lại có thể nhanh chóng xử lí hết toàn bộ cái bàn thức ăn này chứ, đây chính là ba bữa một ngày của cô thậm chí còn có thức ăn khuya đí, anh phải tốt bụng mà lưu cho tôi vào miếng chứ!!!

Đói bụng và nhức nhối tới cực điểm An Cẩn Du hoàn toàn điên cuồng, cố tình mỗ Giáo chủ lại không hề có cảm giác đối với việc mình cướp sạch một bàn cơm trong nhà mỗ quỷ keo kiệt này, hài lòng sờ sờ bụng nhỏ của mình, miễn cưỡng nói ra lời nói làm An Cẩn Du hoàn toàn nổ tung.

“Nấu ăn coi như bình thường. Nhưng mà măng xào này đã xào quá lâu rồi.”

“...” An Cẩn Du đột nhiên cảm thấy đầu gối bên trái của mình trúng một mũi tên.

“Trứng tráng cà rốt này vẫn còn mùi vị của tiêu, khó ăn muốn chết, thật sự không biết cô để lửa thế nào.”

“...” An Cẩn Du cảm giác đầu gối bên phải của mình lại trúng một mũi tên.

“Còn có con cá này.” Niếp Quân Hạo chỉ vào đầu xương cá chỉnh tề trong mâm.

Hai lỗ tai An Cẩn Du dựng lên, có chút ngạc nhiên nhìn về Niếp Quân Hạo, cô thật sự muốn nhìn xem trong mắt vị đại Giáo Chủ này con cá này làm sao có thể không chín.

Niếp Quân Hạo trầm mặc chốc lát, tàn nhẫn khạc ra một câu: “Rõ ràng là con cá, bị cô thêm nếm nhiều đường như vậy làm cái gì?”

“Giáo chủ đại nhân, đó là cá chép dấm đường.” An Cẩn Du nhỏ giọng nói một tiếng, rõ ràng đã bị ngôn luận của mỗ giáo chủ phong hoa tuyệt thế đánh trúng một kích vào tim, trọng thương.

“Lần sau làm thành mặn, bổn tọa không thích ăn ngọt.”

“...” Không thích ăn còn ăn nhiều như vậy, thực sự là rất có khả năng kéo thù hận mà, có bản lãnh thì anh phun đồ ăn mới vừa ăn vào ra đi.

“Còn có...”

Còn có cái gì? Màu đỏ chót như đèn giao thông ngã tư đường đã che lại hơn nửa cái trán của An Cẩn Du, ngẩng đầu trợn mắt nhìn về phía Niếp Quân Hạo.

Niếp Quân Hạo nhìn thẳng vào mắt ánh mắt của cô, hời hợt bổ sung: “Chỉ có một chút thức ăn khó ăn như vậy, bổn tọa cũng chưa ăn no bụng, lần sau làm nhiều chút.”

Lời này của Niếp Quân Hạo không khác nào thêm dầu vào lửa, An Cẩn Du nghe được rất rõ ràng tiếng sợi dây nào đó trong đầu mình cũng giống như đôi đũa gỗ trong tay anh ta không chịu nổi gánh nặng mà rắc rắc một tiếng, đứt mất.