Edit: hongheechan

Diệp Tĩnh Thành có hơi kinh ngạc với người đàn ông lần đầu tiên gặp mặt đã lộ ra địch ý với mình, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa An Cẩn Du và Niếp Quân Hạo mấy lần, đáy mắt xẹt qua vẻ sáng tỏ, ngay sau đó ánh mắt nhìn về phía giữa hai người cũng mang theo mấy phần chế nhạo.

An Cẩn Du lại không phát giác mình đã bị người ta chụp cho cái mũ không biết chừng mực, càng làm cho anh trai từ trước tới nay luôn chăm sóc mình hiểu lầm lớn, có hơi chột dạ hắng giọng một cái, cười nhạt nói: “Anh Diệp, đây là một người bạn của em, họ Niếp.”

Diệp Tĩnh Thành gật đầu một cái, lễ phép cười cười với Niếp Quân Hạo, nhưng tay lại hơi cố ý đưa tới sau lưng An Cẩn Du, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của cô: “A, thì ra là Niếp tiên sinh. Quan hệ của Niếp tiên sinh và Tiểu Du thật tốt, đây là lần đầu tiên Tiểu Du mang bạn bè tới đây đấy.”

Với động tác của Diệp Tĩnh Thành, thần kinh có hơi thô của An Cẩn Du cũng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng ở trong mắt người nào đó đã là khác rồi.

Hai mắt Niếp Quân Hạo nhìn chằm chằm cái tay Diệp Tĩnh Thành đang khoác lên trên vai của An Cẩn Du kia, sắc mặt hơi tối sầm lại, không biết sao trong lòng chợt bực mình, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tĩnh Thành cũng trở nên ngày càng lạnh như băng. Nhất là sau khi nhìn thấy dáng vẻ không có một tí nhúc nhích của An Cẩn Du, sắc mặt của Niếp Quân Hạo càng phát triển theo phương hướng đen lại.

Hai người này còn không biết xấu hổ, cũng dám động tay động chân trước mặt mọi người như vậy, thật là không có một chút lễ nghĩa liêm sỉ nào, nhất là người phụ nữ này, bị người ta táy máy tay chân, lại vẫn mang bộ dạng bình thường, giống như đây là chuyện tình không thể bình thường hơn, thật sự là cực kì không đứng đắn.

Diệp Tĩnh Thành tiếp nhận ánh mắt lạnh như băng Niếp Quân Hạo ném tới mà buồn cười, đáy mắt xẹt qua vẻ đắc ý hài hước, cố ý ôm An Cẩn Du vào trong lòng ngực mình một chút. Không ngoài dự liệu đã cảm thấy khí áp trên người nào đó càng nặng hơn, khóe môi chậm rãi gợi lên nụ cười có chút xấu xa.

An Cẩn Du cũng không nhìn ra ánh mát đao kiếm giữa hai người đàn ông này, vui mừng cười nói với Diệp Tĩnh Thành: “Anh Diệp, hôm nay em tới vì muốn người của anh giúp bạn em cắt tóc.”

“À.” Diệp Tĩnh Thành đưa mắt dời đến mái tóc đen dài đến eo trên đầu Niếp Quân Hạo, ý vị sâu xa mà trả lời một câu: “Tóc của Niếp tiên sinh dài thật đó, tôi còn tưởng là vì cố ý cosplay như vậy, đầu năm nay đàn ông để tóc dài như vậy cũng không nhiều.”

“A ha ha ha.” An Cẩn Du chột dạ cười khan hai tiếng, giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo nói: “ Đúng vậy. Đúng vậy, bạn em đi đến từ một mơi khá xa xôi, phong tục chỗ đó cũng không giống như chúng ta, đàn ông cũng có thể để tóc dài. Nhưng mà bây giờ anh ta đã đến nơi này, tất nhiên là muốn thay hình đổi dạng, cho nên mới tới nơi này của anh Diệp mà.”

“Thì ra là như vậy.” Nụ cười trên mặt Diệp Tĩnh Thành vẫn như cũ, ánh mắt nhìn về phía Niếp Quân Hạo càng hứng thú hơn.

Niếp Quân Hạo cảm thấy con hổ mặt cười trước mắt này thỉnh thoảng lại ném ra ánh mắt khiêu khích trên người mình, nhìn anh ta không hề thu lại động tác với người nào đó ở trước mặt mình, sắc mặt trầm xuống.

Cười lạnh một tiếng, tiến lên không dấu vết hất tay Diệp Tĩnh Thành xuống, kéo tay An Cẩn Du nói: “Không phải muốn cắt tóc sao? Vậy còn không mau cắt, mùi nơi này khó ngửi muốn chết, tôi cũng không muốn ở lại lâu hơn đâu.”

An Cẩn Du thình lình bị Niếp Quân Hạo kéo lại lảo đảo đi đến sau lưng anh, có hơi bất mãn khẽ hô nói: “Anh đột nhiên làm gì vậy? Tôi đang nói chuyện với anh Diệp đó, anh kéo tôi như vậy, có hiểu lễ phép gì hay không chứ, Niếp Quân Hạo, anh có đang nghe tôi nói chuyện hay không?”

Diệp Tĩnh Thành khoanh tay trước ngực, đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hai người cãi nhau, trên mặt nhanh chóng xẹt qua sự sáng tỏ hài hước, giương khóe môi đi đến.

Gương mặt Niếp Quân Hạo kiềm nén, nghe thấy An Cẩn Du nói như vậy, đột nhiên quay đầu lại, ở dưới cái nhìn soi mói và kinh ngạc của An Cẩn Du tiến tới trước mặt cô, lạnh lùng nói: “Im lặng, còn ầm ĩ nữa thì tôi sẽ lập tức giết hết những người trong gian nhà này.”

“Anh.” Mẹ nó, giáo chủ đại nhân, anh là giáo chủ ma giáo chứ không phải thổ phỉ, có thể giết người trong nhà người ta không chớp mắt như vậy hả, với lại tại sao mới vừa rồi còn tốt lành lại bỗng nhiên nóng giận? Quả nhiên phần lớn loại nhân vật phản diện ẩn tính như giáo chủ này đều vui buồn thất thường.

An Cẩn Du yên lặng oán thầm Niếp Quân Hạo, cực kì thức thời mà ngậm miệng lại, chỉ để hai con mắt căm tức nhìn anh.

Mà một màn này rơi vào trong mắt Diệp Tĩnh Thành lại biến thành cặp tình nhân giận dỗi nhỏ ghen, ân ái liếc mắt đưa tình, lần nữa nụ cười bên môi càng sâu thêm mấy phần, nâng bước đi đến bên người An Cẩn Du.

Lúc đó, An Cẩn Du đã mang Niếp Quân Hạo đi tới bên cạnh một góc nhỏ mà ngồi xuống, tìm người tới cắt tóc cho anh.

Mặc kệ nói thế nào, Niếp Quân Hạo có thể đồng ý cắt tóc thực sự làm cho An Cẩn Du thở phào nhẹ nhõm, những lời nửa đùa nửa thật cô vừa nói vốn cũng mang theo chút hăng hái, nhưng nếu Niếp Quân Hạo nhất định không chịu, cô biết với năng lực của bản thân thì làm thế nào cũng không thể khiến anh thỏa hiệp được.

Mấy học việc nữ ở bên cạnh vẫn nhìn đến bọn họ ngay từ lúc Niếp Quân Hạo mới vào cửa, lúc này thấy An Cẩn Du gọi người qua, từng người một đều kích động tiến lên xung phong nhận việc, cuối cùng một học việc nữ nhìn qua mới mười bảy mười tám tuổi giành được, hai mắt sáng lấp lánh tiến lên cởi dây buộc tóc của Niếp Quân Hạo ra.

Tóc dài như mực bỗng xõa ra, mềm mại đến không thể tin được, khiến mấy học việc nữ bên cạnh lại phát ra từng tiếng than thở lần nữa.

“Emma, chất tóc của tiên sinh thật tốt, bình thường bảo dưỡng như thế nào vậy?”

“Đúng vậy, đúng vậy, dài như vậy lại không hề chẻ ngọn tí nào, bình thường dùng dầu gọi gì vậy, về nhà tôi cũng muốn đi mua một chai về thử một chút.”

Một đám học việc nữ líu ríu ở bên cạnh, vẻ mặt hoa si nhìn anh chằm chằm, khiến sắc mặt của Niếp Quân Hạo lập tức có hơi không dễ nhìn, nhất là khi nhìn tới bộ dáng An Cẩn Du và Diệp Tĩnh Thành trò chuyện với nhau rất vui vẻ ở góc bên cạnh, tâm tình càng thấp xuống nhiều hơn.

“Làm sao gần đây Tiểu Du lại giống như hơi gầy xuống, trên mặt cũng có vành mắt đen, có phải dạo này mệt mỏi quá rồi hay không?”

“Ưmh, cũng may, có thể là gần đây phải đẩy nhanh tốc độ làm việc nên có hơi thiếu ngủ, hai ngày nữa là tốt lên thôi.” Khóe miệng An Cẩn Du rụt rụt, làm thế nào cũng không dám nói quầng thâm mắt ở trên mặt là vì bên cạnh có thêm một người ngủ nên bị giày vò.

“Công việc có bận rộn thì cũng phải chú ý thân thể, thân thể là tiền vốn làm cách mạng, thân thể suy sụp thì có bỏ nhiều tiền hơn nữa cũng không đổi lại được.” Nói xong, Diệp Tĩnh Thành còn lặp lại chiêu cũ, đưa tay vuốt vuốt đầu An Cẩn Du.

Điều này thật sự làm cho An Cẩn Du có hơi ngượng ngùng lầm bầm một câu: “Anh Diệp, em đã không phải trẻ con nữa rồi, đừng sờ đầu em như vậy nữa.”

Diệp Tĩnh Thành dịu dàng cười cười, cũng chỉ cười không nói.

Niếp Quân Hạo nhìn không khí hết sức hòa thuận giữa hai người, không biết sao lại cảm thấy khung cảnh này cực kì chói mắt, chói mắt đến mức khiến sắc mặt của anh cũng đen lại mấy phần. Sau đó học việc nữ kia đứng ở phía sau cầm kéo lên chuẩn bị đưa tới trên đỉnh đầu mình, càng làm cho tất cả bất mãn trong lòng Niếp Quân Hạo đều bạo phát.

“Dừng.” Niếp Quân Hạo khẽ quát một tiếng thành công khiến học việc nữ đang giơ tay cầm kéo hình chữ V dừng động tác lại, cũng thuận lợi hấp dẫn hai người đang nói chuyện ở bên cạnh.

“Sao vậy?” An Cẩn Du nghe thấy Niếp Quân Hạo quát khẽ, cho rằng lại có chuyện gì xảy ra, không để ý tới Diệp Tĩnh Thành cất bước vọt về phía Niếp Quân Hạo.

Đâu ngờ, mới vừa đi tới bên cạnh cách Niếp Quân Hạo không xa đã bị anh bắt lấy cổ tay, kéo tới bên người.

“Anh...” An Cẩn Du vừa định hỏi thăm, đã nghe thấy Niếp Quân Hạo không vui đáp một câu: “Tôi không muốn cô ta cắt, cô cắt cho tôi.”

“...”