Chuyện trên internet, dĩ nhiên Niếp Quân Hạo tuyệt đối không biết, mặc dù có biết rõ thì anh cũng không để ở trong lòng.

Hai người trải qua cả đêm cùng giường chung gối, khi rời giường lúc trời vừa sáng ngày hôm sau sắc mặt cả hai đều không tốt, nhất là An Cẩn Du. Đột nhiên bên cạnh nhiều thêm một người, người luôn luôn có tư thế ngủ không tốt cũng vì mặt tường bên cạnh mà không có cách nào để lật người, ngủ một đêm cực kì khổ sở.

Dĩ nhiên, Niếp Quân Hạo cũng không có chỗ nào tốt hơn cô, trừ mấy đồ điện ra thì cái đáng giá nhất trong gian nhà này của An Cẩn Du, sợ là chỉ có cái giường lớn này rồi. Đáng tiếc cũng là vì cái giường thoải mái quá mức, quá mức, có thể khiến cho giáo chủ đại nhân có thói quen ngủ trên cái giường cứng rắn ở cổ đại gặp chuyện lớn.

Sáng sớm đứng lên thì đau cả người, khớp xương cả người giống như bị cái gì đó lăn qua một lượt, khiến Niếp Quân Hạo hoài nghi có phải nửa đêm mình bị người ta đạp xuống giường hay không?

Cũng may quan hệ của hai người còn chưa phát triển đến nông nỗi tâm linh tương thông, nếu không An Cẩn Du mà biết được suy nghĩ trong nội tâm của Niếp Quân Hạo lúc này, chắc phải dùng gối ôm trong tay dán lên mặt anh một lần nữa, thuận tiện châm chọc người cổ đại đúng là không biết phân biệt tốt xấu một cái, ngay cả loại giường lớn thoải mái dễ chịu này, nằm cũng có thể lõm xuống để tùy tiện lăn lộn cũng không biết mà thưởng thức, cổ hủ không chịu nổi, không biết cả đời này đã bỏ lỡ bao nhiêu niềm vui thú rồi.

Trong nhà đột nhiên nhiều một người, trừ An Cẩn Du không quen ra, dĩ nhiên còn có thú cưng của An Cẩn Du, ở trong nhà An Cẩn Du Tiền Đa Đa tuyệt đối có thể được xưng tụng là bá chủ một phương.

Sáng sớm hôm đó, Tiền Đa Đa vẫn như thường ngày, khi ở chủ nhân đi ra từ trong phòng ngủ liền vui sướng chạy như bay ra ngoài làm nũng cầu cưng chiều. Nhưng dù thế nào nó cũng không thể ngờ là, sau khi chủ nhân nhà mình mở cửa đi ra, sau lưng lại vẫn có một người quen đi theo, còn là một người quen cũ mới bị nó và chủ nhân đuổi ra khỏi cửa ngày hôm qua.

Này nha, không phải hôm qua anh ta đã bị đuổi ra ngoài rồi sao? Sao lần này lại xuất hiện ở trong nhà thế, còn đi ra ngoài từ phòng chủ nhân, hơn nữa nhìn bộ dáng phờ phạc rã rượi này của chủ nhân, thấy thế nào cũng giống như bị người ta bắt nạt.

Nhận định chủ nhân mình lại bị người đàn ông kì lạ này bắt nạt, Tiền Đa Đa dốc sức biểu hiện ra bộ mặt hộ chủ của nó, lập tức vòng qua An Cẩn Du chạy thẳng tới Niếp Quân Hạo.

Niếp Quân Hạo vừa ra khỏi cửa đã thình lình đụng phải con chó đốm đang lao thẳng tới mình, cả người cứng lại tại chỗ, sắc mặt lập tức trắng bệch đến đáng sợ.

Huyết áp An Cẩn Du có hơi thấp, lúc đi ra cửa phòng còn có hơi mê hồ. Chợt thấy một bóng dáng quen thuộc vọt qua từ dưới chân, cả người cũng bị sợ đến thanh tỉnh, chợt nhớ lại tối ngày hôm qua, người kia đã lập ước pháp tam chương với mình, cuống quít lo lắng hô to một câu: "Tiền Đa Đa."

Động tác đi về trước của Tiền Đa Đa bỗng dừng lại, mà chỉ với thời gian này, An Cẩn Du đã nhanh chóng tiến lên nhéo ở trên cái thân mập của nó, lui về phía sau vài bước, chỉ sợ Niếp Quân Hạo mất hứng, cẩu cẩu đáng thương của mình sẽ đầu thân hai nơi.

Niếp Quân Hạo thấy An Cẩn Du ôm Tiền Đa Đa trở về, không để nó gần mình thêm nữa, sắc mặt hơi hòa hoãn chút, nhưng vẫn có hơi khó coi. Giống như chê bai liếc Tiền Đa Đa một cái, hừ lạnh một tiếng, đi lướt qua hai người.

An Cẩn Du chỉ nghĩ Niếp Quân Hạo sach sẽ, ghét bỏ cẩu cẩu nhà cô không sạch sẽ, cũng may nhìn dáng vẻ của anh cũng không giống như tính toán truy cứu chuyện mạo phạm anh của Tiền Đa Đa vừa rồi.

An Cẩn Du nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong lòng cũng âm thầm tính toán cách để một người một chó không đối đầu nữa, sau này vẫn nên để Tiền Đa Đa cách xa người này một chút cho thỏa đáng. Nghĩ như vậy, An Cẩn Du đưa tay sờ sờ đầu Tiền Đa Đa, an ủi nó.

Tiền Đa Đa nhìn bộ dáng thận trọng của chủ nhân mình khi đối đãi người đàn ông kia, càng chắc chắn nhất định người đàn ông kia đã bắt nạt chủ nhân nhà nó, lập tức tức giận kêu lên mấy tiếng: "Gâu gâu gâu."

Toàn tâm đều dùng để dỗ dành sủng vật đáng yêu nhà mình, d!dl=qd An Cẩn Du không phát hiện, khi Tiền Đa Đa kêu lên kia, bước chân của Niếp Quân Hạo sau lưng cô chợt dừng lại, thân thể cứng ngắc trong chốc lát. Về sau khi An Cẩn Du thận trọng nhìn sang lại khôi phục nguyên dạng rất nhanh chóng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đi tới đại sảnh bên trong.

An Cẩn Du rất vất vả mới dụ dỗ Tiền Đa Đa ngoan ngoãn trở về ổ chó của nó, lúc này mới đứng dậy vào phòng bếp nhỏ làm bữa sáng cho hai người.

Cân nhắc đến lượng cơm ăn của thành viên mới trong nhà, An Cẩn Du làm nhiều  thêm vài món rau, nhưng rõ ràng cô đã đánh giá thấp lượng cơm ăn của người nào đó qua một đêm đói bụng.

Kết quả là, khi chính mình chỉ ăn nửa chén cháo nhỏ, đã phát hiện thức ăn trên bàn lại bị quét sạch sẽ một lần nữa, An Cẩn Du hoàn toàn ngổn ngang trong gió rồi.

Nghĩ đến lượng cơm ăn kinh người của người nào đó ở đây, ngẫm lại về sau có thể mình phải tốn hao tiền giấy hoa lệ về mặt ăn uống, An Cẩn Du nội thương lần nữa, chớp mắt một cái như vậy, cô thật sự hoài nghi mình có thể nuôi nổi người đàn ông có sức ăn gấp mình mấy lần này sao?

Điều duy nhất làm cho lòng cô tương đối được an ủi, lần này Niếp Quân Hạo đã hấp thụ dạy dỗ lần trước, không có vừa ăn xong đã nghĩ một đằng nói một lẻo phê phán tài nấu nướng của cô các loại, mà bảo thủ đáp một câu: "Còn tạm được." Điều này làm cho những bất mãn trong lòng An Cẩn Du thoáng lui xuống một chút.

Sau khi ăn qua điểm tâm, nhìn thời tiết tốt bên ngoài, ánh mặt trời chiếu rọi, trong vạn dặm không có bóng mây, An Cẩn Du đổi lại bộ quần ngắn liền áo rõ ràng khác với áo phông và quần dài hôm qua, căn cứ vào khả năng có thể người này sẽ ở hiện đại lâu dài nên phải có thời gian thích ứng với sinh hoạt hiện đại, lôi kéo Niếp Quân Hạo ra cửa.

Niếp Quân Hạo thấy An Cẩn Du rõ ràng khác hẳn hôm qua mà ngớ ngẩn, lại sau khi thấy quần áo An Cẩn Du mặc thì khẽ xụ mặt xuống, hai mắt quét qua da thịt phơi bày ra ngoài của An Cẩn Du, lầu bầu một câu: "Đồi phong bại tục."

An Cẩn Du nghe được tiếng lẩm bẩm của Niếp Quân Hạo, động tác dưới chân dừng lại, lúc sau có hơi bất đắc dĩ trợn mắt nhìn trời, lại lười để ý đến nghiên cứu vấn đề mình có mặc đồi phong bại tục hay không với lão đồ cổ này, cứ chờ đến khi ra cửa rồi sẽ biết ở đây ai mới là người ăn mặc khác người người nhất.

An Cẩn Du nghĩ không sai, cách ăn mặc không giống người của Niếp Quân Hạo, và cái gương mặt không tầm thường kia, vừa mới đi ra khỏi cửa đã giống như cái bóng đèn lớn hấp dẫn một đống ong bướm tới đây vây xem. Vì vậy, An Cẩn Du hoàn toàn không dám mang anh tới nơi quá xa, định bụng thay đổi quần áo cho anh ở gần đây, thay hình đổi dạng.

Cũng may cách lầu dưới nhà An Cẩn Du không xa có một tiệm uốn tóc nhỏ, cộng với hôm nay còn là chủ nhật, di-nd0nl0q-yd-n trong chung cư cũng không có người đang vội vàng đi làm mà đi tới đi lui. An Cẩn Du mang theo Niếp Quân Hạo đi qua đường cũng không có đưa đến sự tình ồn ào gì, nhưng rất nhanh, An Cẩn Du đã phát hiện một phiền phức khác.

Niếp Quân Hạo có hơi hiếu kỳ ngẩng đầu liếc nhìn các loại chữ, hình kiểu tóc mẫu được dán trên đỉnh đầu, và cửa thủy tinh vây quanh mà mình chưa từng thấy qua bao giờ, nghi ngờ hỏi một câu: "Cô mang bổn tọa tới đây làm gì?"

"Cắt tóc." An Cẩn Du đẩy cửa chính tiệm uốn tóc ra, kéo Niếp Quân Hạo vào, nói đương nhiên, "Anh nhìn khắp phố một chút, có người nào tóc dài chỉa đến eo rồi đi tới đi lui giống anh không?"

An Cẩn Du cảm thấy đó là chuyện tình đương nhiên, đi vào trong tai Niếp Quân Hạo cũng cực kỳ không thể nói lý: "Cắt tóc? Tại sao phải cắt tóc, chẳng lẽ cô không biết da dẻ sinh ra trên thân thể, đều là của cha mẹ, không thể tùy tiện cắt tóc sao?"

“...” An Cẩn Du nghẹn lời, trên mặt xuất hiện mấy phần kinh ngạc, m* nó, làm sao cô lại quên mất người cổ đại khác với người hiện đại chứ, còn có vài tập tục bảo thủ cũ kỹ, tục xưng: sự khác nhau của lịch sử, mà cắt với không cắt tóc chính là một trong những cái đó!

An Cẩn Du nhìn vẻ mặt mang một ít phòng bị và khinh thường của Niếp Quân Hạo, ấm ức một lần nữa.