Những lời Matt vừa thốt ra hệt như một nhất dao cứa vào lòng Leslie. Cô thực sự cảm thấy điều đó. Đôi mắt sầu muộn của cô bắt gặp cặp mắt đen dò xét của anh.

“Không hẳn”, cô đáp gọn lỏn.

Dù cô có nói giảm đi thì câu trả lời đó cũng giáng cho anh một cú chí mạng. Leslie thấy mặt anh bỗng tái nhợt đi và cô biết anh đang nhớ lại, cô cũng thế, cuộc chạm trán gần đây nhất của họ trong văn phòng của anh, lúc cô ngất.

Matt không nói được lời nào. Anh cố, nhưng từ ngữ như bị mắc kẹt đâu đó. Anh chớp mắt quay người đi, sải chân bước thẳng về phía chiếc xe thể thao. Leslie nhìn theo, lòng trống rỗng đến lạ lùng, như thể không còn chút cảm xúc gì đối với nỗi đau đó. Có lẽ tình trạng ấy sẽ kéo dài một lúc để cô có thể có được một ngày không phải chịu đựng nỗi đau tinh thần vẫn thường trực bên mình, cô bước chân vào nhà như người mộng du.

Leslie máy móc quay người thong thả bước vào tòa nhà trên đôi nạng, men theo hành lang đến căn hộ nhỏ của mình. Cô có cảm giác rằng từ lúc này trở đi cô sẽ không gặp Matt Caldwell nhiều nữa. Cuối cùng, cô đã biết làm thế nào để thoát khỏi sự bám riết của anh ta. Chỉ cần nói ra sự thật - hay một phần thôi - cho anh ta biết là được.

Cuối ngày hôm đó, Ed gọi điện hỏi thăm và hứa đến nhà cô vào tối hôm sau. Cậu đến thật, mang theo một túi đầy đồ ăn Trung Quốc mà cô vẫn thích. Trong lúc ăn, cậu nói công ty vẫn còn để trống một chỗ làm cho cô.

“Cô Smith không thích nghe điều đó đâu”, Leslie trêu đùa.

“Ồ, Karla giờ đang làm việc cho Matt mà.”

Leslie nhìn chăm chăm xuống đôi đũa mộc trong tay. “Thế sao?”

“Vì lý do gì đó anh ấy cảm thấy không thoải mái khi đích thân mời cậu trở lại làm việc, thế nên mới bảo tớ làm”, cậu đáp. “Anh ấy nhận ra rằng chính mình đã làm xấu đi môi trường làm việc của cậu và gửi lời xin lỗi. Anh ấy muốn cậu trở lại làm việc cho tớ.” Cô chằm chằm nhìn Ed. “Cậu đã nói gì với anh ta?”

“Thì cũng như mọi khi thôi, nếu muốn biết gì về cậu thì anh ấy tự mà đi hỏi.” Cậu xiên một nĩa bún to tướng cho vào miệng và hớp một ngụm cà phê đậm đặc cô đã pha cho rồi nói tiếp. “Tớ nghĩ chắc anh ấy nhận thấy rằng đã có điều gì đó kinh khủng lắm xảy đến với cậu.”

“Anh ta có nói gì với cậu về chuyện đó không?”

“Không.” Cậu nhướng mắt lên nhìn cô. “Đêm qua anh ấy đã đến một quán bar trên đường cao tốc Victoria và quậy tung nó lên.”

“Tại sao anh ta phải làm vậy chứ?”, cô hỏi, ngạc nhiên bởi cái ý nghĩ Matt Caldwell vốn là người chuẩn mực lại nổi cơn tam bành và quăng ném mọi thứ.

“Lúc đó anh ấy khá say rồi”, Ed thừa nhận. “Tớ phải bảo lãnh cho anh ấy ra khỏi nhà giam sáng nay. Chưa hết đâu nhé, để tớ kể tiếp cho mà nghe. Cả cái sở cảnh sát khốn kiếp đó đứng quanh, miệng há hốc nhìn chòng chọc vào anh ấy khi hai anh em tớ ra khỏi đó. Từ trước đến giờ chỉ có mỗi một lần anh ấy gặp rắc rối, một phụ nữ đã cáo buộc anh ấy tội ám sát - và anh ấy được trắng án. Quản gia nhà anh ấy đã đứng ra làm chứng rằng cô ta ở đó toàn bộ thời gian, cô ấy và Matt đã cho đóng gói hành lý. Nhưng đúng là từ trước đến giờ anh ấy chưa từng xới tung một quán bar như đêm qua.” Leslie nhớ lại câu hỏi thẳng thừng anh ta đã hỏi mình và cô đã trả lời như thế nào. Cô không hiểu tại sao quá khứ của mình đối với Matt lại quan trọng đến thế. Thực ra, cô cũng không muốn hiểu.

Matt vẫn chưa biết toàn bộ câu chuyện và cô lo sợ rằng nếu biết anh ta sẽ phản ứng ra sao. Sự âu yếm anh ta dành cho cô trong chiếc Jaguar thực sự khiến cô rất đau đớn, một trải nghiệm cay đắng về tình yêu của người đàn ông dành cho người đàn bà. Đó là điều cô chưa từng trải qua và tốt hơn hết, cô nên ghi nhớ trong lòng rằng Matt là kẻ thù. Anh ta chỉ cảm thấy thương hại cô thôi. Chắc chắn là anh không hề có tình cảm với cô. Anh ta muốn cô, chỉ có thế. Nhưng dù cô có thấy ngạc nhiên về phản ứng của mình đối với những âu yếm của Matt, sự gần gũi về thể xác là điều cô không chắc mình có thể hưởng ứng hay không. Những ký ức về hành động cục súc của Mike khiến cô buồn nôn. Cô không thể sống được với chúng.

“Đừng tự hành hạ mình nữa”, Ed làu bàu, kéo cô về thực tại. “Cậu không thể thay đổi được quá khứ. Cậu phải kiên cường đi thẳng vào tương lai. Đó là cách duy nhất để trải nghiệm cuộc sống.”

“Cậu học được ở đâu đấy?”, cô hỏi.

“Thực ra tớ có nghe một bài thuyết giáo trên truyền hình và câu nói đó khiến tớ phải chú ý. Can đảm đi thẳng về phía trước và đối mặt với rắc rối, chứ không phải chạy trốn khỏi nó.” Cậu trề môi. “Tớ chưa khi nào nghe được điều gì tương tự thế. Nó khiến tớ suy nghĩ rất nhiều.”

Leslie nhấp một ngụm cà phê, khuôn mặt buồn bã. “Tớ lúc nào cũng cố chạy trốn. Tớ luôn phải chạy trốn.” Cô ngước mắt lên nhìn cậu. “Cậu thừa biết họ sẽ giở trò gì với tớ nếu còn ở lại Houston rồi đấy.”

“Ừ, thì tớ biết và tớ có nói cậu có lỗi trong việc chạy trốn khi có thể đâu”, Ed cam đoan. “Nhưng còn có một điều tớ cần phải nói cho cậu biết, nhưng chắc cậu sẽ không thích.”

“Đừng nói có phóng viên nào đó ở tờ báo địa phương nhận ra tớ và muốn có một buổi phỏng vấn đấy”, cô châm chọc.

“Tệ hơn thế”, cậu đáp. “Một gã phóng viên từ Houston đến đây điều tra. Tớ nghĩ gã ta đã lần ra dấu vết của cậu.”

Leslie ôm đầu. “Hay thật đấy. À mà giờ tớ đâu còn là nhân viên của tập đoàn Caldwell nữa, nên nếu có bị thẩm vấn thì cũng không ảnh hưởng gì đến thanh danh của anh họ cậu.”

“Tớ vẫn chưa nói hết mà. Sẽ không ai tiếp chuyện gã ta đâu”, cậu nói thêm, cười toe toét. “Thực ra, hôm qua gã ta có vào văn phòng Matt khi cô thư ký không để ý. Gã ta chỉ ở đó độ vài phút và không ai biết hai người đã nói với nhau những gì. Nhưng gã ta trở ra vội vội vàng vàng như có ma đuổi, nghe nói là nhanh đến nỗi quên cả ca táp, đằng sau là Matt chửi thề ầm ĩ suốt cả hành lang. Chỉ thiếu chút nữa là Matt tóm được gã rồi nhưng gã đã mau chóng băng qua đường và biến luôn.”

Leslie ngập ngừng: “Chuyện xảy ra khi nào?”.

“Hôm qua.” Cậu mỉm cười gượng gạo. “Thật xui xẻo mới đụng phải Matt lúc đó. Thực ra anh ấy đã bực sẵn trong người rồi, sau buổi làm việc với đại biểu chính quyền hạt về bản đề xuất quy hoạch công ty đang cố để được thông qua, còn cô thư ký của anh ấy thì trốn tịt trong nhà vệ sinh để né. Do vậy nên thằng cha phóng viên đó mới lọt vào được ấy chứ.”

“Cậu không nghĩ anh ta đã... kể hết cho Matt chứ?”, cô hỏi với giọng đầy lo âu.

“Không. Tớ không biết hai người nói với nhau những gì, nhưng gã ta không ở đấy lâu.”

“Thế còn cái ca táp...”

“... đã được trả lại cho gã ta nguyên vẹn”, Ed nói. “Tớ biết vì chính tớ đã mang nó xuống bàn lễ tân.” Cậu mỉm cười, thích thú. “Tớ thừa biết gã ta đã thuê người khác đi lấy lại cái ca táp.”

“Tạ ơn Chúa.”

“Dù vậy, rõ ràng đối với Matt, đấy là giọt nước làm tràn ly”, cậu nói tiếp, “bởi vì không lâu sau đó anh ấy nói phải ra ngoài cả ngày”.

“Sao cậu biết anh ta bị giam?”

Cậu nhăn mặt. “Carolyn gọi cho tớ. Anh ấy đến chỗ cô ta trước và rõ ràng là đã nốc gần một chai whisky rồi. Cô ta đem giấu chỗ còn lại, nên anh ấy quyết định tự đi tìm rượu để uống.” Ed lắc đầu. “Thật chả giống Matt tí nào. Anh ấy có thể thỉnh thoảng uống một hay hai ly nhưng không phải là tay nát rượu. Chuyện này khiến cả thị trấn sửng sốt.”

“Tớ cũng đoán thế.” Cô không thể không tự hỏi chuyện này có liên quan gì đến cách anh ta đối xử với mình không. Nhưng nếu anh ta có đến chỗ Carolyn, biết đâu hai người cãi nhau và chuyện đó là giọt nước làm tràn ly. “Carolyn có giận anh ta không?”, cô hỏi.

“Giận đùng đùng”, cậu đáp. “Rõ là như nước sôi ấy. Có vẻ như hai người có một bất đồng gì đấy lớn lắm, kèm theo những xung đột khác trong ngày nữa.” Cậu lắc đầu. “Matt thậm chí còn không đi làm việc nữa. Tớ cược là đầu anh ấy đang nhức như búa bổ đấy.”

Leslie không nói gì. Cô nhìn chằm chằm vào tách cà phê, ánh mắt chết lặng. Cô đi đến đâu cũng gây rắc rối. Trốn, chạy - có vẻ như chẳng giúp được gì. Cô chỉ làm liên lụy đến những người vô tội vì những rắc rối của chính mình mà thôi.

Ed ngập ngừng khi trông thấy nét mặt cô. Cậu không muốn mọi chuyện tệ hơn đối với Leslie, nhưng vẫn còn vài tin nữa cậu cần nói cho cô biết.

Leslie cảm nhận được điều đó. “Tiếp tục đi”, cô gợi chuyện. “Ngay bây giờ, tớ có thể chịu được thêm một chuyện nữa, ngoài cái chân bó bột và thất nghiệp.”

“Cậu có việc làm mà”, Ed trấn an cô. “Bất cứ khi nào cậu muốn.”

“Tớ sẽ không làm thế đối với anh ta đâu”, cô nói với giọng lơ đãng. “Với anh ta, thế là đủ rồi.”

Mắt cậu trở nên chăm chú lạ lùng. “Thấy thương hại cho kẻ thù rồi à?”, cậu dịu giọng hỏi.

“Thương người là chuyện bình thường mà”, cô đáp. “Anh ta thích gần như tất cả mọi người ngoại trừ tớ. Anh ta vốn là người tử tế. Tớ chỉ khiến anh ta đi sai đường thôi.”

Ed không có ý định đưa cuộc nói chuyện đi theo hướng đó. “Cũng chính gã phóng viên đó đã đến nhà giam yêu cầu được gặp mẹ cậu”, cậu nói tiếp. “Tớ thấy lo lắng nên gọi cho viên quản giáo. Hình như bà lên cơn đau tim.”

Tim cô giật thót. “Bà không sao chứ?”

“Không”, cậu trấn an. “Sáu năm qua, bà đã thay đổi nhiều, Leslie à”, cậu nói thêm với giọng nghiêm trang. “Bà cam chịu cuộc sống trong nhà giam. Viên quản giáo cho biết bà muốn xin được gặp cậu nhưng vì quá xấu hổ nên không dám để họ liên lạc cho cậu. Bà nghĩ cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho những câu nói và cách cư xử của bà đối với cậu.”

Mắt cô nhòe lệ, nhưng cố ghìm nước mắt. Lúc đó mẹ cô cứ thao thao bất tuyệt những từ ngữ khó nghe, và về khẩu súng. Cô nhìn chăm chăm vào tách cà phê đã uống cạn. “Tớ bỏ qua mọi chuyện rồi. Chỉ là tớ không muốn gặp bà.”

“Bà biết vậy”, Ed đáp.

Leslie liếc nhìn cậu. “Thế cậu có gặp bà không?”

Ed ngập ngừng, rồi gật đầu. “Bà vốn rất ổn cho đến khi gã phóng viên đó bắt đầu đào bới quá khứ. Gã ta chính là người đã đề nghị chuyện làm phim và gợi lại câu chuyện đau lòng đó.” Cậu thở phì ra giận dữ. “Gã ta còn trẻ, đầy tham vọng và muốn gây dựng danh tiếng cho mình. Thế giới này đầy những người kiểu như thế, những kẻ không quan tâm đến việc mình có thể gây tổn hại đến người khác như thế nào miễn là đạt được điều họ muốn.”

Leslie nghe lơ đãng: “Mẹ tớ... bà có hỏi cậu điều gì về tớ không?”

“Có.”

“Cậu nói với bà thế nào?”, cô tò mò.

Ed đặt tách cà phê xuống. “Sự thật. Không có cách nào che đậy cả.” Cậu nhướng mắt lên. “Bà muốn cậu biết rằng bà rất tiếc về chuyện đã xảy ra, nhất là cách bà đã cư xử với cậu trước và sau buổi xử án. Bà hiểu cậu không muốn gặp bà. Bà bảo mình đáng bị như vậy vì đã hủy hoại cuộc đời của cậu.”

Leslie nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, lòng đau thắt vì những ký ức buồn tủi xâm lấn lấy cô. “Bà không bao giờ thỏa mãn về cha tớ”, cô nói lặng lẽ. “Bà muốn những thứ cha không thể mang lại, quần áo đẹp, trang sức và những đêm chơi phố. Tất cả những gì cha có thể làm được chỉ là lái máy bay phun thuốc trừ sâu, mà công việc này không kiếm được bao nhiêu...” Cô nhắm mắt lại. “Tớ đã chứng kiến cảnh cha bay vướng vào dây điện rồi lao xuống bên dưới như thế nào”, cô nói với giọng gấp rút, “Tớ đã thấy cha lao xuống!”. Mắt cô bắt đầu lẩp lánh cảm xúc. “Tớ biết cha chết trước khi họ đến cứu. Tớ chạy về nhà. Mẹ đang ở trong phòng khách, chơi nhạc, khiêu vũ. Mẹ không để ý gì cả. Tớ đã đập vỡ máy hát và vừa lao bổ vào bà vừa hét lớn.”

Ed nhăn mặt khi Leslie nghẹn ngào, hít thật sâu để kiềm chế cảm xúc. “Bà và tớ chưa bao giờ gần gũi, nhất là sau đám tang”, cô tiếp tục: “Nhưng hai mẹ con vẫn dính lấy nhau. Mọi chuyện vẫn diễn ra đâu vào đấy. Bà nhận làm phục vụ bàn và được boa nhiều. Bà phải cố gắng lắm mới giữ được công việc vì ngủ quá nhiều. Năm mười sáu tuổi, tớ bắt đầu đi làm việc bán thời gian để phụ thêm. Rồi tớ sang tuổi mười bảy, Mike bước vào nhà hàng và bắt đầu tán tỉnh bà. Anh ta quá đẹp trai, cường tráng và tính tình nhã nhặn. Chẳng bao lâu anh ta dọn đến ở cùng mẹ con tớ. Tớ điên lên vì anh ta, cậu biết một cô gái trẻ phát rồ đối với một người đàn ông lớn tuổi hơn như thế nào rồi đấy. Anh ta cũng ve vãn tớ. Nhưng mẹ con tớ không biết anh ta nghiện. Dẫu vậy, bà không thích anh ta ve vãn tớ và cãi nhau to với anh ta về chuyện đó. Ngày hôm sau, anh ta đưa bạn về nhà và cả bọn đều phê thuốc”. Cô run rẩy. “Phần còn lại cậu biết cả rồi đấy.”

“Ừ.” Cậu thở dài, nhìn chăm chú vào khuôn mặt xanh xao của cô.

“Tớ đâu có muốn bất kỳ điều gì ngoài tình yêu của bà”, cô rầu rĩ. “Nhưng bà đã không như vậy.”

“Bà cũng nói thế”, cậu đáp. “Bà rất hối hận.” Cậu chồm người về phía trước, nhìn sâu vào mắt cô. “Leslie này, cậu có biết bà cũng nghiện không?”

“Cái gì?”, cô hét lên thảng thốt.

“Nghiện”, cậu lặp lại. “Bà cho tớ biết thế. Rất tốn tiền, mà cha cậu thì mệt mỏi vì phải lo kiếm tiền để đáp ứng cho bà. Ông yêu bà, nhưng không đào đâu ra nhiều tiền để đáp ứng đủ cho bà. Chẳng phải áo quần, đồ trang sức, hay tiệc tùng gì đâu. Ma túy đấy.” Leslie có cảm giác như bị ngã úp mặt xuống sàn. Cô đưa tay sờ lên mặt và vuốt ngược tóc ra sau. “Ôi trời!”

“Trong người bà đã có thuốc khi bắt gặp cảnh Mike và bọn bạn anh ta đè cậu ra sàn”, cậu tiếp.

“Bà nghiện bao lâu?”, cô hỏi.

“Năm năm ròng”, cậu đáp. “Bắt đầu là cần sa và dần dần bằng những thứ nặng đô hơn.”

“Vậy mà tớ chẳng biết gì cả.”

“Cậu cũng đâu biết Mike là kẻ bán thuốc cho bà.”

Leslie há hốc mồm.

Ed gật đầu xác nhận. “Bà cũng nói thế khi tớ đến thăm. Bà vẫn chưa thể dễ dàng nói về chuyện đó. Giờ bà đã nhận thức rõ thực tại, nhìn thấy lối sống của mình đã khiến cậu trở nên như thế nào. Bà đã hi vọng rằng cậu có thể lấy chồng và sống hạnh phúc. Bà rất đau khổ khi cậu thậm chí cũng không hẹn hò với ai cả.”

“Đương nhiên bà sẽ biết lý do thôi”, cô nói với giọng cay đắng.

“Nghe giọng cậu giống như bất cần, Leslie.”

“Ừ.” Leslie ngả người ra ghế. “Tớ không quan tâm đến việc gã phóng viên đó tìm ra tớ. Giờ chuyện này không còn quan trọng gì nữa. Tớ đã quá mệt mỏi vì phải trốn chạy rồi.”

“Vậy thì hãy đứng lên và đương đầu với mọi chuyện đi”, cậu nói và đứng lên. “Trở lại làm việc đi. Để chân cậu lành lại. Để tóc dài ra và trả lại cho nó màu nguyên thủy. Làm lại từ đầu.”

“Liệu tớ có thể không sau ngần ấy thời gian?”

“Sao lại không”, Ed quả quyết. “Ai cũng trải qua những giai đoạn đau khổ, có những lúc ta nghĩ mình không thể đối mặt với những gì ở phía trước. Nhưng cách duy nhất để vượt qua là đi xuyên qua nó, cứ thế đi xuyên qua nó. Không tránh né, không ngụy trang, không trốn chạy. Cậu phải đối mặt với những khó khăn ở phía trước, dù có đau khổ thế nào.”

Leslie gục gặc đầu và mỉm cười nhìn cậu với ánh mắt trìu mến. “Cậu có từng làm huấn luyện viên bóng đá không?”

Ed bật cười. “Tớ ghét những môn thể thao đồng đội.”

“Tớ cũng vậy.” Cô cào cào mấy ngón tay vào mái tóc ngắn ngủn. “Thôi được. Tớ sẽ nghĩ lại. Nhưng hễ anh họ của cậu mà gây thêm cho tớ bất kỳ rắc rối nào nữa là...”

“Tớ không nghĩ Matt sẽ gây ra cho cậu thêm rắc rối nào nữa đâu”, Ed đáp.

“Vậy gặp cậu vào sáng thứ Năm nhé.”

“Thứ Năm? Mai là thứ Tư mà...”

“Thứ Năm”, cô dứt khoát. “Ngày mai tớ có kế hoạch rồi.”

Và đúng thế thật. Cô tới tiệm làm đầu địa phương để gột sạch màu nhuộm trên tóc. Gỡ kính sát tròng ra mang tới bác sĩ nhãn khoa địa phương và mua một đôi kính gọng kim loại to tướng đeo vào. Mua máy bộ quần áo trông có vẻ chuyên nghiệp mà không phô trương.

Rồi, sáng thứ Năm, với chân bó bột và không cần nạng, Leslie đi làm trở lại.

Cô ngồi vào bàn làm việc của mình trong văn phòng Ed được nửa giờ thì Matt bước vào. Anh hầu như không để mắt đến cô, rõ ràng là không nhận ra cô thư ký mới, và gõ cánh cửa vẫn đang để mở.

“Giờ tôi phải bay đi Houston để lo việc bán hàng”, anh thông báo với Ed. Giọng anh nghe khang khác. Giọng nói trầm đục vẫn giữ được uy quyền như mọi hôm nhưng có xen lẫn một nốt lạ. “Hẳn là chú đã không thuyết phục được cô ấy quay lại làm việc phải không... Sao chú lắc đầu?”

Ed đứng lên thở ra, chỉ tay về phía Leslie.

Matt càu nhàu gì đó, vừa xoay người lại. Anh nhìn cô, càu nhàu lớn hơn, đi lại gần hơn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang nghểnh lên của cô.

Leslie nhận thấy anh đang cố ghép hình ảnh của cô trong trí nhớ của mình với hình ảnh hiện tại trước mắt. Cô tự hỏi không biết mình nên nói gì, làm gì, nhưng vẫn còn quá sớm để tỏ ra thân mật với anh.

Matt lướt ánh mắt từ mái tóc đen ngắn, đến bộ com lê nữ tính nhưng chuyên nghiệp cô đang mặc cùng với chiếc áo kiểu cách gọn ghẽ và cả đôi kính cận anh chưa bao giờ nhìn thấy. Matt cau mày và trông anh như thể vẫn còn tức giận chuyện vừa rồi của hai người. Biết đâu anh ta vẫn còn bực Carolyn.

“Chào cô Murry”, anh lầm bầm, ánh mắt không biểu lộ chút thân thiện nào, còn nét mặt thì trông như được vẽ nên.

Kỳ thật. Chẳng bới móc, chẳng mỉa mai. Chẳng hách dịch. Mà lịch sự và khách sáo.

Nếu đó là cách anh muốn thì...

“Chào sếp Caldwell”, cô đáp lại bằng giọng khách sáo không kém.

Anh nhìn cô chằm chằm một lúc khá lâu rồi quay sang Ed. “Tôi sẽ về trong tối nay. Nếu tôi không về thì chú phải dự cuộc họp với ủy ban quy hoạch của hạt đấy.”

“Ôi, không phải chứ”, Ed rên rỉ.

“Chỉ cần bảo họ là ta sẽ cho xây khu văn phòng hai tầng trên chính mảnh đất của mình, cho dù họ thích hay không”, Matt quả quyết, “và rằng ta có thể sẵn sàng hầu tòa bao lâu cũng được để được tiến hành kế hoạch đó. Tôi quá mệt mỏi khi phải cố làm việc trong một tòa nhà một trăm tuổi với những ống nước cứ đến mùa đông là đông cứng đến bục ra”.

“Em nói không có uy lắm đâu.”

“Đứng trước gương và tập vẻ mặt giận dữ đi.”

“Anh từng làm thế rồi à?”, Ed lẩm bầm.

“Chỉ lần đầu tiên”, anh trấn an chú em họ đang thộn mặt ra. “Cho đến khi thành thục thôi.”

“Em nhớ rồi”, Ed phá lên cười. “Ngay cả cha cũng không tranh luận được với anh trừ khi ông cảm thấy phần thắng có thể thuộc về mình.”

Matt thọc hai tay vào túi. “Nếu cần tôi, chú cứ gọi điện thoại cầm tay nhé.”

“Vâng.”

Matt vẫn chần chừ chưa đi. Anh quay sang nhìn Leslie, cô đang mở hộp thư. Nét mặt anh khiến Ed phải để ý. Cậu đã sống với anh họ từ nhỏ đến lớn nhưng chưa khi nào trông thấy anh như thế.

Matt xăm xúi đi ra cửa rồi quay lại nhìn Leslie, nhìn chằm chằm cho đến khi cô ngước mắt lên.

Anh nhìn vào mắt cô thật chăm chú, thật lâu. Không cười. Không nói. Hai má Leslie bắt đầu đỏ ửng lên và cô quay sang chỗ khác. Anh từ từ quay người và đi ra cửa.

Ed lại chỗ bàn cô khi Matt đã đi khuẩt. “Tính đến giờ mọi chuyện đều ổn nhỉ”, cậu bình phẩm.

“Tớ nghĩ anh ta không thực sự để tâm lắm đến việc để tớ ở lại”, cô lầm bẩm. Hai bàn tay vẫn còn run do cái nhìn săm soi và dai dẳng của Matt. Cô nắm chặt hai tay lại với nhau để Ed không thấy được và nghếch mặt lên. “Thế nếu cái gã phóng viên nọ lại xuất hiện nữa thì sao?”

Ed trề môi. “Xuất hiện nữa mới lạ đó. Gã ta rời thành phố hôm qua rồi. Cũng rất vội. Cảnh sát áp tải gã đến địa phận thị trấn và cảnh sát trưởng lái xe đi sau gã đến ranh giới hạt.”

Leslie há hốc miệng.

Ed nhún vai. “Jacobsville là một cộng đồng nhỏ, gắn bó với nhau và cậu đã trở thành một phần ở đây rồi. Thế có nghĩa là”, cậu nói thêm, lên giọng gần giống như ông anh họ của mình, “không ai để kẻ bên ngoài muốn đến là đến và đe dọa người thuộc cộng đồng của họ. Tớ biết có một luật lệ cũ vẫn còn hiệu lực rằng bất kỳ ai ở trọ lại đây đều sẽ bị nghi là tội phạm trừ phi mang theo ít nhất hai túi hành lý hoặc một va li”. Cậu cười toe. “Mà gã phóng viên kia hình như chỉ mang độc một cái ca táp. Vậy mới chết.”

“Biết đâu gã ta có thể quay lại với một va li và hai túi hành lý thì sao”, cô gợi ý.

Ed lắc đầu. “Hình như họ cũng đã tìm thấy một luật lệ cũ khác rằng sẽ phạm luật nếu lái một chiếc xe thuê đậu bất kỳ đâu trong thành phố. Ở đây có những cái luật oái oăm thế đấy. Lạ, phải không?”

Leslie cảm thấy vui vui lần đầu tiên trong suốt máy tuần qua. Cô cười. “Ôi trời.”

“Cảnh sát trưởng ở đây có họ hàng với nhà Caldwell.” Cậu giải thích. “Cả chánh án, một trong những ủy viên hội đồng hạt, hai lính cứu hỏa tình nguyện, một quận phó và một cảnh sát cơ động Texas sinh ra là làm việc ở Forth Worth.” Cậu cười vang. “Thống đốc là anh họ thứ hai của bọn tớ.”

Mắt cô mở to. “Không dây mơ rễ má gì với Washington đó chứ?”, cô hỏi.

“Không nhiều lắm. Phó tổng thống là chồng của dì tớ.”

“Không nhiều lắm nhỉ.” Cô gục gặc đầu, thở phào, “ồ, tớ bắt đầu cảm thấy rất an toàn rồi đấy.”

“Tốt. Cậu có thể ở lại đây lâu chừng nào cậu muốn. Ý tớ là lâu dài ấy.”

Leslie hoàn toàn không thể giáu nổi niềm vui sướng khiến cho mình cảm thấy như thuộc về nơi này, nơi cô được bảo vệ và quan tâm bởi bạn bè xung quanh. Lần đầu tiên cô có cảm giác như vậy, mắt rưng rưng.

“Này, đừng có mà khóc nữa đấy”, Ed đột ngột lên tiếng. “Tớ không chịu nổi đâu.”

Leslie cố nén khóc và nhoẻn cười. “Tớ đâu có khóc”, cô gạt đi, hít sâu. “Cảm ơn”, cô nói ngắn gọn.

“Đừng cảm ơn tớ”, cậu nói. “Matt đã phải nhờ cậy đến nhiều người làm trong bộ máy luật pháp và họ phải lục tung đám sổ sách giấy tờ đầy bụi bặm để tìm cách tống gã phóng viên nọ ra khỏi đây đấy.”

“Matt?”

Ed đưa một bàn tay lên khi cô bắt đầu tuôn ra những âu lo của mình về những gì cậu đã biết về quá khứ của cô. “Anh ấy không biết lý do tại sao gã kia lại đến đây. Chỉ cần biết gã đã đặt những câu hỏi về cậu là đủ. Cậu là nhân viên ở đây. Không ai được phép quấy nhiễu nhân viên ở đây.”

“Tớ hiểu...”

Leslie không hiểu, nhưng thế cũng đã tốt rồi. Vẻ mặt của Matt mà Edd tình cờ trông thấy khiến cậu rất yên tâm. Không cần cảnh báo cho Leslie. Cô không cần phải lo lắng về việc bị anh làm khó dễ nữa, vì cậu biết Matt rất rõ. Và cậu không tin nổi lấy một chút rằng anh họ cậu bay cả đoạn đường dài đến Houston chỉ để lo việc bán gia súc mà thường thì anh ấy không nhúng tay vào. Viên quản đốc trại lo vụ đó, mặc dù Leslie không biết. Ed dám cược rằng Matt đi Houston vì một lý do khác, và đó là để tìm ra người nào đã thuê gã phóng viên nọ đi tìm Leslie. Cậu cảm thấy tội nghiệp cho kẻ khởi nguồn sự việc đó.

Matt đang trong cơn thịnh nộ ghê gớm nhất cậu từng thấy từ trước đến nay. Anh ấy không nổi giận hay quát tháo và không thường đập phá đồ đạc, nhưng anh ấy có quyền lực và tiền bạc cũng như biết cách tận dụng những thứ đó.

Ed quay trở lại văn phòng, đột nhiên thấy lo lắng về những điều mình đã trấn an Leslie. Matt không biết tại sao gã phóng viên nọ lại đến đây moi thông tin về Leslie, thế nhưng nếu anh ấy tìm ra thì sao? Anh ấy sẽ chỉ biết những điều công chúng biết, rằng mẹ của Leslie đã bắn con gái bà và người tình hờ trong cơn ghen tuông không kiểm soát nổi và rằng giờ bà đang ở tù. Anh ấy có thể nghĩ, cũng như những người khác, rằng chính Leslie là người khơi nguồn cho bữa tiệc cuồng loạn với Mike cùng đám bạn của anh ta và anh ấy sẽ không thể thông cảm được. rất có thể anh ấy sẽ quay về trong cơn giận dữ điên cuồng và ném Leslie ra đường. Còn tệ hơn thế, anh sẽ cho người áp tải cô đến địa phận hạt hệt như áp tải gã phóng viên đã đến đây moi tin về cô.

Ed lo lắng đến mụ mẫm cả người suốt máy giờ sau đó. Cậu không thể nói cho Leslie biết được, nhất là khi có thể cậu chỉ đang lo bò trắng răng. Nhưng ý nghĩ đó cứ bám riết lấy cậu rằng với bản tính gan lì của mình, Matt sẽ cố tìm cho ra từng chút một sự thật liên quan đến những bí mật mà lâu nay Leslie vẫn cố giấu.

Cuối cùng cậu gọi điện đến khách sạn Matt thường ở lại qua đêm khi đến Houston và hỏi phòng anh ở. Nhưng khi điện thoại được kết nối, không phải Matt bắt máy.

“Carolyn?”, Ed ngạc nhiên.

“Matt có đấy không?”

“Giờ thì không”, một giọng nhẹ nhàng đáp lại. “Anh ấy có hẹn gặp ai đấy. Tôi nghĩ chắc anh ấy quên mất có tôi đang đợi với một xe đấy chất đầy đồ ăn. Hẳn là khi anh ấy về thì chúng đã nguội tanh cả rồi.”

“Mọi thứ vẫn ổn cả, đúng không?”

“Sao lại không ổn?”, Carolyn nói với giọng đùa cợt.

“Matt hành xử kỳ cục lắm.”

“Vâng, tôi biết. Cái cô Murry đó!” Có thể nghe rõ tiếng hít một hơi thật sâu bên kia đầu dây. “Cô ta gây rắc rối như thế đã đủ rồi đấy. Khi Matt trở về, tôi nói cho chú biết thể nào cô ta cũng bị tống ra khỏi văn phòng cho mà xem! Chú có biết người phóng viên hôm nọ nói với Matt những gì về cô ta...?”

Ed gác máy, bủn rủn tay chân. Vậy là không những Matt mà Carolyn cũng biết. Cô ta sẽ dồn ép Leslie tới cùng, không chừa lại dù là một cơ hội mong manh nhất. Cậu phải làm điều gì đó. Mà làm gì bây giờ?

Ed không nghĩ Matt sẽ về tối hôm đó và cậu đã đúng. Matt không trở về đúng giờ để dự cuộc họp của ủy ban hạt và Ed buộc phải đi thay anh. Cậu giữ vững lập trường như Matt dặn dò và đã thành công. Rồi cậu về nhà, cứ nhấp nha nhẩp nhổm như ngồi trên đống lửa để đợi có ai đó gọi đến - hoặc là Leslie, nức nở, hay Matt, nổi giận đùng đùng.

Nhưng điện thoại vẫn không reo. Và khi cậu đi làm vào sáng hôm sau, Leslie ngồi bình thản bên bàn làm việc, đánh máy mấy lá thư cậu đã chuyển cho cô ngay trước khi hết giờ làm việc hôm qua.

“Cuộc họp thế nào?”, cô hỏi ngay.

“Tuyệt”, cậu đáp. “Matt sẽ phải tự hào về tớ.” Cậu ngập ngừng. “Anh ấy... vẫn chưa về phải không?”

“Chưa. Cũng không thấy gọi điện luôn.” Cô cau mày. “Không phải là cậu lo lắng chuyện máy bay chứ?”

Giọng cô nghe có vẻ lo lắng. Nghĩ mà xem, cô ấy cũng lo lắng. Ed chau mày. “Anh ấy quen đi máy bay rồi mà”, cậu trấn an cô.

“Ừ, nhưng đêm qua có bão to.” Leslie ngập ngừng. Cô không muốn lo lắng, nhưng không thể ngăn được cảm xúc của mình. Dù cho anh ta có từng làm khó làm dễ cô đi nữa, thì cũng có đôi ba lần anh ta tử tế với cô. Anh ta không phải là người xấu, chỉ là không thích cô thôi.

“Nếu có chuyện gì xảy ra, thì giờ tớ đã nhận được tin rồi”, cậu trấn an. Môi cậu trề ra khi cố tìm từ thích hợp để nói. “Anh ấy không đi một mình.”

Trong một thoáng Leslie thấy tim mình thắt lại, “Carolyn ư?”.

Ed gật đầu, vuốt tóc. “Anh ấy biết cả rồi, Leslie. Cả hai đều biết.”

Leslie cảm thấy người mình như không còn chút sức sống nào. Nhưng cô mong đợi điều gì cơ chứ, rằng Matt chịu đợi để nghe câu chuyện từ chính miệng cô nói ra hay sao? Anh ta là kẻ thù của cô cơ mà. Anh ta không đời nào chịu tin cô là nạn nhân của câu chuyện nhơ nhớp đó.

Làm sao cô có thể buộc tội anh ta được?

Leslie tắt máy đánh chữ và lùi chiếc ghế ra sau, với lấy cái ví. Cô cảm thấy mình thất bại hơn bao giờ hết. Hết chuyện này đến chuyện khác, cô nghĩ, khi vụng về đứng lên.

“Đưa hộ tớ cặp nạng đi Ed, rất cảm ơn cậu”, cô nói chậm nhưng dứt khoát.

“Leslie à”, Ed rên rỉ.

Leslie chìa tay ra, cậu lưỡng lự nhưng cũng lấy cặp nạng đưa cho cô.

“Cậu sẽ đi đâu?”, Ed hỏi.