Convert+ Beta: Mã Mã
Editor: Vũ
Chương 72: Người phụ nữ quyến rũ.
Mái tóc đỏ quăn quăn như tảo biển, một đôi mắt yêu mị không ngừng phòng điện, hai tay như rắn quấn lấy cánh tay của Hiên Viên Hoàng tựa hồ muốn tuyên bố quyền sở hữu.
"Hoàng, người ta cũng muốn uống hồng trà!" Cánh tay ngọc ngà chỉ đến chiếc bàn điểm tâm chiều của Trầm Phi Yên, miệng chu lên đòi hỏi.
Hiên Viên Hoàng kéo người đẹp đi qua Trầm Phi Yên như không có chuyện gì xảy ra, hắn quay qua bên Sa La nói: "Đi chuẩn bị cho tốt một bàn trà và điểm tâm cho Elle, rồi đưa đến hồ bơi."
Vừa mới dứt lời, Elle mừng rỡ ôm lấy eo Hiên Viên Hoàng, nhón chân dùng sức hôn lên mặt hắn lưu lại một dấu son đỏ chót.
"Hoàng, em yêu anh, anh đối xử với em thật tốt, em chỉ mới nói là muốn đi bơi mà anh cũng nhớ rõ được." Elle nịnh nọt tùm lum, ánh mắt không giấu nổi sự thiếu kiên nhẫn.
"Bảo bối, đi thôi! Không phải lúc nãy em nói rất nóng sao?" Hiên Viên Hoàng ôm lấy thân hình như rắn nước của cô ta, hai người sóng vai hướng phía hồ bơi đi tới.
Tình cảm thật thắm thiết như vợ chồng, chén trà trong tay Trầm Phi Yên chợt trở nên thật lạnh lẽo. Cô không hiểu, đêm qua người đàn ông kia yêu thương, nuông chiều cô như vậy, thế mà ngày vì sao hôm nay lại biến thành một người hoàn toàn xa lạ, còn mang theo phụ nữ khác đến trước mặt cô.
"Phu nhân, trà lạnh rồi, tôi đổi chén khác cho cô!" Sa La khẽ gọi một tiếng, Trầm Phi Yên khôi phục lại tinh thần. Cô cần gì phải quan tâm, cô không quan tâm, thực sự không quan tâm.
"Không cần đâu, cô đi làm việc đi. Tôi ngồi chỗ này một lúc thì sẽ tốt thôi, cảnh sắc nơi này rất đẹp!". Mỉm cười có chút gượng ép, Trầm Phi Yên làm như không có gì và tỏ ra rất mạnh mẽ.
Sa La có chút lo lắng, chỉ là cô không thể ở chỗ này thêm được, hay là đặt trà và điềm tâm ở chỗ hồ bơi đi?
Không quan tâm sao?
Không, là rất quan tâm.
Tại sao hắn lại muốn có trái tim của cô, nhưng một giây sau lại dùng cách thức này đáp trả lại. Mười năm trước, cô cứ như vậy mà yêu hắn, và món quà hắn cho cô cũng là thứ khiến cả đời cô không quên được.
Trong lòng ê ẩm run rẩy, con tim cứ như bị người ta xé ra, từng đợt, từng đợt đau đớn cứ thế mà chiếm lấy Trầm Phi Yên.
"Tiểu thư, tiểu thư...!" Thanh âm ngọt ngào vang lên khiến Trầm Phi Yên tình lại, cô bối rối mở mắt, một đôi mắt trong sáng vô cùng.
"Chuyện gì?" Đánh giá người thiếu niên ở trước mắt, trông cũng chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi gì đó, hai tay mang theo một đống túi giấy, có vẻ như là quần áo.
"Có một vị tiểu thư Elle nói tôi đem quần áo đến chỗ này, vừa rồi, tôi lạc với bọn họ, muốn hỏi tiểu thư Elle ở chỗ nào?" Thiếu niên trong sáng cười, nụ cười ấm áp, thân thiện.