Editor: Moon

Beta: Mã Mã

Chương 39: Đắm chìm vào nụ hôn.

Vòng tay ấm áp, cánh tay mạnh mẽ, cẩn thận che chở chỗ còn lưu lại ưu sầu trên đôi chân mày.

Đôi môi hồng nhuận giống như một đóa hoa hồng, đắm chìm trong ánh nắng, tản ra màu hồng nhàn nhạt mê hoặc Hiên Viên Hoàng. Không kìm lòng nổi, anh cúi xuống hôn lên đôi môi không hề phòng bị.

Mười năm kiềm chế khát vọng, hắn chạm đến cánh môi của Trầm Phi Yên, kịch liệt mạnh mẽ đánh úp về phía cô.

Tham lam hôn lên đôi môi ngọt ngào đỏ mọng, không còn lướt qua của quân tử, mà giờ đây chính là sự khao khát của một con sư tử mười năm mới được nếm thử chút ngọt ngào, lý trí đã sớm hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại thú tính phát tác không hề bị ràng buộc.

Hôn vội vàng, hắn ngậm lấy đôi môi của Trầm Phi Yên, dùng đầu lưỡi mạnh mẽ phá vỡ chướng ngại yếu ớt kia, không tốn chút sức nào dễ dàng thưởng thức hoa mật ngọt ngào.

Đang ngủ say Trầm Phi Yên cảm thấy mình không thể hô hấp, tựa như có người đã đoạt hết không khí của cô.

Hai tay bất an giãy dụa, đầu óc hỗn loạn không thể suy nghĩ, cô cố gắng mở to mắt, Trầm Phi Yên kinh ngạc đến ngây người vì phát hiện người trước mắt lại là Hiên Viên Hoàng.

Nụ hôn vô cùng lo lắng, chiếm đoạt hô hấp của Trầm Phi Yên, cường thế hung mãnh khát khao khiến cô không thể nhúc nhích, chỉ có thể để tùy ý Hiên Viên Hoàng đoạt lấy.

Cô nên phản kháng, không phải là như thế này, sâu trong nội tâm mỏng manh của hô hò hét. Mặt khác, thân thể cô lại dâng lên nhiều điểm khát vọng, nụ hôn này khiến cô cảm thấy được tình cảm của anh, chứ không phải như hôm qua là cướp đoạt cùng thăm dò.

Nụ hôn nóng bỏng của Hiên Viên Hoàng từng bước từng bước sâu thêm, Trầm Phi Yên cảm thấy thân thể mình bị hắn âm thầm thiêu đốt, toàn thân khô nóng khó chịu, có lẽ cô còn có chút mong đợi.

Đôi mắt đen giống như mực của Trầm Phi Yên mê mang và nóng bỏng, khóe môi Hiên Viên Hoàng hiện lên nụ cười vô hình. Hắn biết cô không giãy dụa, trong lúc đó, có lẽ bọn họ không thể đẩy nhau ra.

Bàn tay to tiến vào trong áo ngủ của Trầm Phi Yên, bao phủ lên nụ hoa no đủ, lực đạo vừa phải câu dẫn động tình, cùng đợi cô vì hắn mà rên rỉ.

Người đang đoạt lấy không phải lăng nhục người khác mà là một thanh kiếm tên gọi ôn nhu, thanh kiếm này không gây tiếng động, nhưng lại giết người một cách vô hình. Trầm Phi Yên không bị sự lạnh lùng của Hiên Viên Hoàng dọa mà đang cảm nhận yêu thương và trấn an.

Đối mặt với một đóa hoa hồng nở rộ, trong con ngươi có sự thống khổ và khoái hoạt, khát vọng và mâu thuẫn hỗn loạn. Loại mâu thuẫn này là sự biểu tình giữa khát vọng cũng phản kháng đan xen, khoái hoạt và thống khổ giao hòa, hiện lên một loại màu sắc động lòng người.

“Không…. Không được….” Thở gấp, gần như không nói đủ một câu, Trầm Phi Yên vẫn cố chống cự.

Nụ hôn dừng lại trên chiếc cổ non mềm tinh tế của Trầm Phi Yên, hôn đến khi trên da thịt hiện lên màu đỏ chói mắt. Hiên Viên Hoàng chưa bao giờ phải cố lấy lòng phụ nữ như vậy, chỉ có thể vì cô, cho nên hắn nguyện ý vì cô mà ôn nhu.

“Anh muốn em, Phi Yên” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông, một đôi mắt u ám đã nổi lên ngọn lửa tình vọng.

Đây là sự cám dỗ nguy hiểm, không phải thỉnh cầu mà là một loại tuyên bố.

Hắn ta muốn cô, nhất định sẽ muốn cô.