Editor: Mã Mã
Chương 35: Anh sẽ trang bị cho em một trăm cái cameras
Không khí đông lạnh, Hiên Viên Linh sợ hãi nhìn anh hai và anh ba, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy làn váy mình.
"Cái kia, anh hai cái kia, anh ba, em..."
Hiên Viên Linh chưa nói hết lời thì đã bị ánh mắt của Hiên Viên Phong ngăn lại, muốn cô chớ có nhiều chuyện. Dù sao Hiên Viên Linh cũng chẳng muốn làm bí thư ở đây, tất cả đều là bị ép buộc.
"Nói tiếp đi." Nhìn hai người do dự, hoàng đế quyền uy buông lời, Hiên Viên Linh vẫn có chút sợ nhìn Hiên Viên Hoàng.
Hiên Viên Linh và Hiên Viên Phong là anh em cùng mẹ, nhưng Hiên Viên Hoàng thì không, tuổi tác lệch nên không nói chuyện nhiều, vì vậy hắn luôn luôn sợ Hiên Viên Hoàng. Cha mất sớm, nên mẹ đã theo người khác.
"Lần trước anh ba lấy băng theo dõi ở phòng làm việc của anh, sau đó hình như anh ấy quên..." Câu nói kế tiếp càng ngày càng nhỏ như chỉ uỗi nghe, Hiên Viên Linh không nhìn cũng biết anh ba đang trừng mắt lườm cô. Trong lòng cô sợ, nhưng nếu không nói, không tra được ai, anh hai sẽ càng thêm tức giận. Để bảo vệ anh ba, Hiên Viên Linh chỉ có thể nói ra, kỳ thực cô vừa kéo kéo anh ba, cũng là muốn nói cho hắn.
Trong mắt Hiên Viên Hoàng đang bùng lên ngọn lửa, ánh mắt hắn hình viên đạn lườm Hiên Viên Phong đang giả bộ làm con rùa đen.
"Anh hai, cái kia em đã cắt đứt dây truyền, tất cả đều nhập vào máy vi tính của em, thật ra vẫn còn an toàn..."
Hiên Viên Phong nói được một nửa thì ngừng lại, người anh ta run lên vài lần, kỳ thực hắn cũng có chút tò mò, muốn biết hằng ngày anh hai cuồng công việc thế nào. =.=”
"Em quả thật tốt bụng, anh nên cám ơn em đấy." Hắn nhìn Hiên Viên Phong, ngoài cười nhưng trong không cười, khiến cho toàn thân anh ta toát mồ hôi lạnh.
"Hiện tại chúng ta đi xem người nào vào phòng làm việc của anh đi." Thật là không ăn được thịt gà còn phải chịu ngửi mùi khai, nhìn mỗi ngày người anh đầu gỗ cuồng công việc như vậy, anh ta đã sớm mất hứng thú mà bỏ qua một bên rồi. Nếu không phải Thiên tiểu muội nhắc nhở thì anh cũng chẳng để tâm, sớm biết như vậy anh đã trả thèm lấy. Một lần sảy chân mà hối hận nghìn đời, Hiên Viên Phong chưa từng ảo não như vậy, thủ đoạn trả thù của anh hai vô cùng kinh khủng.
"Sau đó anh sẽ cho người cài một trăm cái cameras trong phòng em, anh là anh cả của em tất nhiên phải đáp lễ thật hùng hậu rồi."
Hiên Viên Hoàng vừa nói xong câu này thì Hiên Viên Phong đã cảm thấy ngày tận thế ngập tới, sắc mặt của anh ta có chút đen lại có chút trắng. Anh không phải người cuồng công tác, thường thường trong phòng làm việc của hắn có chút ít hình ảnh không hợp của tuổi thiếu nhi, hiện tại trang bị một trăm cái cameras, thế thì mỗi một động tác, mỗi một cọng lông cũng nhìn thấy sao ??? Nghĩ vậy, người Hiên Viên Phong chảy đầy mồ hôi lạnh.
Hiên Viên Linh đang ngồi ở một bên chỉ có thể bi ai thay cho Hiên Viên Phong, anh hai luôn là người phúc hắn như vậy, thủ đoạn trả thù tuyệt đối khiến người ta không thể quên.
Trong lòng Hiên Viên Phong đau khô, anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn mở máy tính ra.
Đoạn băng thu lại qua một đêm, tìm một chút, đột nhiên bôi đen ảnh tiến gần phạm vi máy thu hình lại.
Một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, nhanh nhẹn đột nhập vào phòng làm việc của Hiên Viên Hoàng, quay ngang quay ngửa sờ đông sờ tây, hoàn toàn không phải là một hình dáng của kẻ trộm.
Đại khái là tìm tòi nửa giờ, thiếu niên này chẳng lấy cái gì đi mà lại học cách đứng ngồi, tác phong của Hiên Viên Hoàng.