Editor: Mã Mã
Trầm Phi Yên ngẩn ra, giờ phút này cô mới giật mình hoàn hồn, cô không thể để hắn phát hiện ra được, cô là Vivian chứ không phải là Trầm Phi Yên.
"Ôm tôi mà lại gọi tên cô gái khác!" Cô nhìn Hiên Viên Hoàng bằng ánh mắt kinh thường, môi đỏ mọng hơi hơi mím lại, cực kỳ hèn mọn.
"Tên này không phải của người khác mà chính là của em, Trầm Phi Yên, Phi Yên của anh." Hung hăng cắm khẽ vào đôi môi cô, Hiên Viên Hoàng rất tự tin, cô chính là cô ấy.
Lạnh lùng nhìn ánh mắt quá mức tự tin của Hiên Viên Hoàng, Trầm Phi Yên cười lạnh lùng mà sự lạnh lùng này lan tới tận ánh mắt, không hề giãy giụa và nói: "Nếu muốn chứng minh, mời anh nhanh cho, tôi muốn rời đi."
Thái độ lạnh đạm của cô làm lòng Hiên Viên Hoàng tắc nghẹn, lãnh đạm như vậy làm hắn không nhìn ra chút quen thuộc nào. Ngoài xa cách ra thì chỉ muốn nhanh chóng rời đi, thậm chí còn có chút giống con cá chết tùy ý hắn xử trí, chỉ cầu chết sớm đi gửi hồn người sống sớm.
"Em vội vàng muốn rời khỏi tôi như vậy sao?" Trong ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt Hiên Viên Hoàng hiện lên bão táp cuồng tứ, thậm chí có điểm phẫn nộ.
“Đúng vậy, tôi muốn lập tức rời khỏi đây, hiện tại muốn đi luôn, anh đã nghe rõ chưa?" Trầm Phi Yên không có một tia yếu thế, đã tới tình thế này rồi thì cô phải làm mọi cách để không phải tái diễn lại một màn của mười năm trước nữa.
"Em muốn đi phải không?" Nụ cười của Hiên Viên Hoàng tà tứ cuồng quyến, giây tiếp theo Trầm Phi Yên thở ra đau khổ, người đàn ông này sao cứ nhất thiết phải moi ra bí mật của cô chứ.
"Chẳng lẽ tôi không được, hay dùng bạo lực sao?" Vì muốn tránh để Hiên Viên Hoàng không làm gì thôi bạo, Trầm Phi Yên cố gắng đôi co với hắn, thậm chí còn dùng khinh mệt kích thích hắn, cô chỉ cầu chết sớm đi gửi hồn người sống sớm thôi.
Quả nhiên, từ ánh mắt tà nịnh biến thành gào thét cuồng phong, bão táp ẩn ẩn đánh úp lại.
Trầm Phi Yên cảm thấy có vật gì đó làm cô đau ở bên dưới, không phải nóng rực, mà là đau đớn lạnh như băng.
Thứ lạnh băng kia được bao bọc bởi sự mềm mại, dùng sức luân động trong thủy triều xuân sắc, khiến Trầm Phi Yên xấu hổ khó nhịn.
Hiện tại hắn đang nhục nhã cô, hắn dùng ngón tay của mình để làm nhục cô. Nhanh chóng cắn đôi môi đỏ lại, Trầm Phi Yên cố gắng để mình không phát ra âm thanh, cho dù cô có cảm giác như có một cỗ nhiệt lưu và một dòng điện đang đánh sâu trong cơ thể mình nhưng cô vẫn run rẩy cố gắng để mình không phát ra âm thanh vui sướng.
Nhìn cô gái dưới thân mình quật cường như vậy, bị hắn đùa cợt mà cố gắng không phát ra tiếng, dám dùng đôi mắt thống hận kia nhìn hắn, phẫn nộ nhìn hắn, không có một chút ý muốn thỏa hiệp.
Tròng mắt kia quá mức thuần túy, giống như bầu trời xanh không có chút mây đen nào, hoàn toàn là màu lam tinh khiết, là sóng biển phẫn nộ, là cọ rửa màn gió trời.