Editor: Vũ
"Hiên Viên Hoàng chết tiệt, hai cha con hãy chờ đấy, cho các người thử xem bị đánh sưng thành đầu heo xem sao!" Trầm Phi Yên vừa mắng nhiếc hai cha con Hiên Viên Hoàng, vừa vuốt chỗ sưng trên mặt, nhưng vẫn quyết định trở về.
Khí trời nóng nực, chỗ sưng đỏ phát ngứa khiến cô càng thêm khó chịu.
Vừa đứng dậy, Trầm Phi Yên cảm thấy hơi chóng mặt, cố đứng trụ lại nếu không suýt nữa là té nhào ra đất.
Một cánh tay vươn ra đỡ được cô, tránh cho cô khỏi bị té.
Trầm Phi Yên nhanh chóng đứng vững lại được, cuống quít nói cám ơn: "Cám ơn anh, haiz, sợ chết mất, suýt nữa là tôi té thảm rồi!"
Kéo mũ trùm đầu sụp xuống, Trầm Phi Yên không muốn gặp người ngoài trong bộ dạng thế này, rất mất hình tượng.
"Cám ơn, có thể buông tay tôi ra được không?" Trầm Phi Yên rất là xấu hổ, tuy cô cũng muốn nói cám ơn đàng hoàng, nhưng người này không thể cứ ôm cô mãi không buông như vậy. Mặt của người này cô không thấy, nhưng cảm giác lạnh buốt thì có thể dễ dàng nhận thấy.
Tay của người đàn ông này dùng sức ôm cô rất chặt, thiếu chút nữa là làm đau cô, nhưng cuối cùng vẫn buông cô ra.
Trầm PHi Yên ngẩng đầu nhìn thì thấy một khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc. Đôi mắt hẹp dài tỏa ra nét đau thương tuyệt vọng. Ban sáng thì thấy hắn rất lạnh lùng u ám, nhưng giờ thì cô thấy hắn rất đáng thương.
"Cám ơn." Trầm Phi Yên lại nói cám ơn, cô luôn có cảm giác ánh mắt của người đàn ông này nhìn cô rất khác, khiến cô rất khó chịu, vội vội vàng vàng muốn tránh đi.
Phía sau vang lên một giọng Trung Quốc hơi cứng nhắc: "Cô rất sợ tôi sao?"
Nghe lời này, Trầm Phi Yên không thể không nể mặt người cứu cô mà trốn đi, chẳng thể làm gì khác hơn là xoay người lại, lúng túng cười nói: "Không có, tôi thấy nóng nực quá nên muốn trở về phòng thôi."
"Phải không?" Sơn Khẩu Tá Trợ điền đạm hỏi: "Cô có thể đi theo tôi một chút được không?"
"Hả?" Trầm Phi Yên không hiểu, chỉ biết chằm chằm nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ đau khổ đó khiến cô không thể nào cất bước mà chỉ có thể đứng lặng nhìn.
Nhìn Trầm Phi Yên đứng lại không định đi nữa, Sơn Khẩu Tá Trợ mới mở miệng cười nhạt một cái: "Cám ơn cô đã ở lại. Cô rất giống vị hôn thê của tôi, cô ấy cũng rất chăm vườn. Bình thường, cô ấy hay đội mũ chờ tôi trong vườn, tôi muốn cô ấy trở về nhưng cô ấy không chịu, cho dù da có bị cháy nắng cũng cứ chờ tôi. Thế nên thấy cô, tôi không khỏi nhớ đến cô ấy..."
Trầm Phi Yên yên lặng lắng nghe, cảm giác nguy hiểm cũng bớt đi, nghe xong buột miệng hỏi: "Vậy giờ ôc ấy ở đâu?"
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Trầm Phi Yên liền cảm thấy hối hận, cái này cũng cần phải hỏi nữa sao? Người đàn ông này nhìn bi thương như vậy, cô gái kia nhất định là đã qua đời. Hắn cứ lẩm bẩm cái tên Anh Tử, cứ xăm xoi nhìn cô dường như là muốn tìm kiếm điều gì vậy.
Quả nhiên, Tá Trợ Sơn Khẩu ảm đạm, miệng tuy cười nhưng rất đau thương nói: "Cô ấy lên thiên đường rồi, vì thượng đế muốn cô ấy hiến tế!"
Hiến tế? Trầm Phi Yên nghe xong có cảm giác đây rất giống xã hội nguyên thủy. Nhưng trong lòng cô cũng không để ý gì nhiều, chỉ cho rằng Sơn Khẩu Tá Trợ có thể nói ra chuyện của hắn thì rất tốt, nên không hỏi gì về việc này.
Đại khái là bây giờ cô nhận thấy Sơn Khẩu Tá Trợ đã không còn nguy hiểm như trước mà chỉ toàn là đau thương. Trầm Phi Yên cũng không tiện rời đi, chỉ có thể đứng đó nghe hắn nói về vị hôn thê, đó là một tiểu thư, từ nhỏ đã được chọn làm vợ của hắn. Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, hắn luôn rất yêu cô ấy, tình cảm của hai người rất tốt, chưa từng cĩ nhau bao giờ, Anh Tử luôn chờ hắn, ngay cả đi ăn cũng chờ hắn, còn hắn thì có khi tới được có khi không, nhưng cô ấy vẫn cứ chờ. Thật là một cô gái tốt.
Trầm Phi Yên chăm chú nghe, quên luôn cả chỗ sưng đau trên mặt, bắt đầu cảm thấy đau lòng cho tình yêu của hắn, người đàn ông này thật sự rất yêu vị hôn thê của hắn. Càng nghe càng thêm hâm mộ, càng muốn nghe thêm, không nỡ rời đi.
Nghe Sơn Khẩu Tá Trợ nói, Trầm Phi Yên cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, mùi hoa chung quanh dường như càng lúc càng nồng đậm. Vì sao khi quay về hương hoa lại khiến cô thế này, loại hương này dường như càng thêm nồng nặc từ khi Sơn Khẩu Tá Trợ tới. Trầm Phi Yên cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng cũng không biết rõ là sai chỗ nào, còn mắt thì cứ díu lại, không mở ra được.
"Không được, tôi rất buồn ngủ, muốn đi ngủ!", Trầm Phi Yên không còn cách nào khác đứng lên muốn đi ngay, hình ảnh trước mắt tối sầm lại.
Sơn Khẩu Tá Trợ ôm lấy Trầm Phi Yên, ánh mắt dâng tràn sự say mê điên cuồng: "Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi, Anh Tử. Thiên Hoàng sẽ không thể tàn nhẫn mang em đi như vậy, người chắc chắn sẽ đem em đến trước mặt tôi!"
Sơn Khẩu Tá Trợ ôm chặt Trầm Phi Yên, nhỏ giọng lẩm bẩm.
... Ngôn Tình là Thiên Đường ...
"Phong, có thấy Phi Yên đâu không, anh tìm mãi mà không thấy cô ấy!" Hiên Viên Hoàng tìm trong phòng của Trầm Phi Yên, tính đưa thuốc cho cô, không ngờ trong phòng lại không có ai cả. Hắn đi ra ngoài tìm cũng không thấy cô, đi kiếm nãy giờ cũng mấy phút rồi, điều này làm hắn cảm thấy rất bất an.
Hiên Viên Phong vừa nghe nói không thấy Trầm Phi Yên cũng cảm thấy mờ mịt: "Không tìm thấy, không phải là bị các anh khi dễ quá chứ?"
"Gọi người đi tìm ngay!"Hiên Viên Hoàng trừng mắt nhìn Hiên Viên Phong, hắn cảm thấy cực kỳ lo lắng lúc này.
Hiên Viên Phong định quay người đi thì bị anh trai gọi giật lại: "Thuận tiện thì xem luôn Sơn Khẩu Tá Trợ đang ở đâu!"
Thấy Hiên Viên Hoàng hỏi về người này, Hiên Viên Phong đột nhiên nghĩ tới điểm gì đó, nghiêm túc nhìn anh.
"Đại ca, anh không cho là hắn...?"
"Ánh mắt của hắn nhìn Trầm Phi Yên rất lạ, em nhanh đi xác nhận lại đi!"
"Hả....?" Hiên Viên Phong khó khăn nhìn anh mình: "Nếu như đúng là hắn thì phiền rồi, tên đó là người điên đấy. Hắn có bệnh nan y, nghe nói là phải dùng máu của người mình yêu để cứu mình. Đó là lý do vì sao vị hôn thê của hắn mất máu mà hắn cũng không cứu. Cái này...."
Hiên Viên Hoàng nghe xong, gân xanh lập tức hiện ra: "Phát động tất cả mọi người đi tìm, nếu như không tìm được thì chuẩn bị chôn cùng Sơn Khẩu Tá Trợ đi!"
Sơn Khẩu Tá Trợ bị bệnh bạch huyết, vốn không thể cứu được, nhưng để sống sót, hắn đã dùng chính máu của vị hôn thê à chữa bệnh. Cụ thể cách chữa thế nào thì chỉ có một mình hắn biết, rất nhiều người nói tế vị hôn thê của hắn, uống cạn sạch máu cô ấy, còn có người lại nói hắn đổi máu của hắn với vị hôn thê. Những chuyện này không ai rõ ràng cả, thế nhưng điều không thể nghi ngờ là Trầm Phi Yên có thể trở thành lương thực của hắn.
Hiên Viên Hoàng giận tím người, toàn bộ Hiên Viên gia đều náo loạn, tất cả mọi người đều cuống cuồng tìm người Nhật Bản và Trầm Phi Yên.