Editor: Lôi
Chương 107: Cô không phải là người phụ nữ tôi muốn
Cô rủa thầm số xui đến mức uống nước lạnh thôi mà cũng bị tê răng, sau năm giây đồng hồ đóng băng tại chỗ, Trầm Phi Yên quyết định đi ra, thanh âm kịch liệt trong phòng làm cô muốn lớn tiếng quát tháo, thật là, nhiệt tình đến bỏng lỗ tai cô luôn đây này.
"Á, nhanh lên... Em còn muốn... Nhanh nữa lên..." Âm thanh la hét van xin không biết liêm sỉ của người phụ nữ vang dội từng ngóc ngách của căn phòng, tựa hồ vui sướng đến quên cả việc đè nén chúng lại.
"Đúng là tiện nhân, lâu như vậy mà vẫn còn dâm đãng thế... Hừ..." Giọng điệu người đàn ông cho dù có vẻ khinh thường, thậm chí thô tục, nhưng trước sau vẫn đang hưởng lạc trên cơ thể người phụ nữ, hắn động thân liên tục chạy nước rút chuẩn bị cho lần lên đỉnh sắp tới.
"A... Em muốn... A... Giỏi quá... A..." Tiếng "A" cuối cùng với âm vực cao ngất vang lên liền lập tức ngưng bặt, người đàn ông thúc mạnh cú cuối cùng trước khi phóng thích chính mình, tiếng gầm nhẹ tựa dã thú vang lên liền sau đó là tiếng thở dốc đầy thỏa mãn của hắn.
Nhìn điều không nên thấy, nghe điều không nên nghe, Trầm Phi Yên hai chân như nhũn ra, vết thương mơ hồ đau rát trở lại. Đây quả thực là “show diễn” sống động, hoặc có thể nói là cơn địa chấn rung động lòng người, khập khiễng xoay người cô lập tức bỏ chạy.
Cô đi như chạy, hoàn toàn không để ý phía trước xuất hiện một cái ghế Sofa, cứ thế Trầm Phi Yên va thẳng vào thân ghế.
"Á!" Đau chết mất, ĐMN, thật là xui xẻo kinh khủng, vết thương trên đùi nhất định không nhỏ, sẽ chảy máu cho coi.
"Ai?" Tiếng rên đau của Trầm Phi Yên hiển nhiên kinh động đến hai người bên trong phòng phủ, tên đàn ông quát lớn.
Trả lời thế nào bây giờ, chẳng lẽ lại nói đi nhầm phòng, mình vừa mới tới, căn bản là không thực tế. Ai tin nổi!
Lấy tay che miệng vết thương, Trầm Phi Yên phóng thẳng ra bên ngoài, bây giờ cô có thể xác định dược phương hướng, không thể bị nhầm thêm một lần nữa.
Vội vã từ bên trong căn phòng lao ra, Trầm Phi Yên đi thẳng về phía trước, chỉ sợ người phía sau xông lên bắt được cô.
Trốn vào một căn phòng khác, Trầm Phi Yên ngồi trên ghế Sofa đặt ở góc phòng, miệng thở hổn hển, khi xác định chắc chắn phía trong phòng ngủ không có người mới thở phào nhẹ nhõm.
Bớt chợt có tia sáng lóe lên, cô nhìn vật đang cầm trong tay, có chút xa lạ.
Trầm Phi Yên đưa tay lên dụi mắt, nhìn lại, dụi mắt, nhìn lại thêm lần nữa…
Trời ạ! Trầm Phi Yên quả thực muốn đâm đầu vào tường cho xong. Trong tay cô là một chiếc túi xách lấp lánh, cực kỳ tinh xảo. Toàn bộ thân túi được khảm bởi vô số những viên kim cương ánh vàng hết sức tinh tế, nhìn qua cũng biết giá trị không nhỏ, ước tính con số lên đến hàng triệu.
Khi nào lại có chiếc túi xách này, Trầm Phi Yên suy nghĩ nát óc cũng nhớ ra được rằng mình không hề mang theo túi xách. Một lúc sau, bên trong căn phòng truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết.
"Mình đúng là ngốc mà! Trời ơi, giết tôi đi!" Dựa vào vách tường, Trầm Phi Yên gãi gãi đầu, mới vừa rồi cô lo lắng đi gấp, dường như lúc ở trên ghế Sofa không để ý cầm theo một vật. Tình hình lúc đó khẩn trương nên cô hoàn toàn không thấy rõ, khi căng thẳng qua đi, cô thả lỏng nắm tay, mới phát hiện mình không chỉ đã nhìn lén, mà còn là kẻ trộm tình ngay lý gian. Đúng là một ngày tồi tệ, cô thật sự không cố ý, bây giờ có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nỗi oan này.
Nếu mang đi trả, chắc chắn người ta sẽ biết chính cô là người đã lén lút rình mò bên ngoài nhìn thấy chuyện không sạch sẽ của họ. Không trả, thì cô chính là kẻ trộm, thật là tiến thoái lưỡng nan.
Trên cánh tay cô xanh tím một mảng, đau nhức. Hai đầu gối cũng thế, đỏ bầm hết cả lên, đã vậy còn bị chảy rất nhiều máu, Trầm Phi Yên đau đến trào cả nước mắt. Rõ ràng không nên như vậy, vì cái gì lại biến thành bộ dạng thê thảm như thế này.
Phía ngoài cửa thình lình vang lên tiếng bước chân, toàn thân Trầm Phi Yên khẽ run lên, đừng nói là hai người kia đuổi tới chứ. Nghĩ đến điều này có thể xảy ra, Trầm Phi Yên lập tức chui vào khe hở phía sau của ghế sofa.
Lợi dụng giá sách hai bên, còn có ghế sofa che chắn phía trước, cơ thể cô vừa vặn được giấu kín.
Cửa mở ra, có người đi đến. Nghe tiếng bước chân, hẳn là một nam và một nữ, không biết họ sắp làm gì, nhưng tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Nghĩ đến khung cảnh sinh động lúc nãy, mặt Trầm Phi Yên lập tức đỏ, đừng nói hai người bọn họ lại ở trước mặt cô “phát sóng trực tiếp” nữa nhe!
Nội tâm hỗn loạn khiến cô không nói nên lời, chỉ có thể nhắm mắt lại, chứng tỏ bản thân thật không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
"Có chuyện gì, nói đi!" Trong lòng ủ rũ nghĩ đến chuyện của Trầm Phi Yên, lúc này Hiên Viên Hoàng thực không kiên nhẫn một chút nào. Đi được nửa đường hắn gặp Trình Hi Ương, vốn định chào hỏi qua loa rồi đi tiếp, không ngờ bị cô ta lôi kéo tới đây.
Trình Hi Ương nhìn Hiên Viên Hoàng bạc môi nguội lạnh, ánh mắt u ám, trong lòng cô đau đớn không thôi. Trước đây, Hiên Viên Hoàng chưa từng tham gia bữa yến tiệc nào cả, thế nhưng lần này lại tới, nhìn từng cử chỉ, lời nói cho đến thái độ của hắn và cô gái đó, có thể thấy bọn họ có quan hệ hết sức gần gũi tế nhị được che dấu vô cùng khéo léo.
Hiên Viên Hoàng là bậc Hoàng đế cao cao tại thượng, cả ba ngàn người phụ nữ cũng không đặc biệt cưng chiều một ai, nhưng giờ phút này ánh mắt của hắn chỉ nhìn thẳng vào một người, làm cô ta cảm thấy sợ.
"Hoàng, em yêu anh, trước giờ vẫn yêu anh, em hy vọng được ở bên cạnh anh." Trình Hi Ương nhìn thẳng Hiên Viên Hoàng, đem lời nói chôn dấu tận đáy lòng nói ra. Trước giờ cô ta vẫn dấu kín tình cảm của mình, nhưng giờ phút này không cách nào nữa che dấu được nữa.
Lâu lâu mới được gặp hắn một lần làm Trình Hi Ương cảm thấy không thể thỏa mãn, nhất là bên cạnh hắn xuất còn hiện một người con gái đặc biệt như vậy.
Vẻ mặt Hiên Viên Hoàng không có nhiều thay đổi, nhàn nhạt quét mắt nhìn thẳng vào Trình Hi Ương.
Núp phía sau lưng ghế, tim Trầm Phi Yên cũng muốn nhảy dựng lên vì hồi hộp, cô hoàn toàn không nghĩ người mới tới lại là Hiên Viên Hoàng, còn có Trình Hi Ương. Trực giác của phụ nữ quả nhiên không sai, cô gái này rất thích Hiên Viên Hoàng.
Đáp án là gì? Trầm Phi Yên thực sự rất quan tâm đến đáp án, Hiên Viên Hoàng thích cô ta sao? Cô thấy chưa chắc, bởi vì biểu hiện Hiên Viên Hoàng quá ư lạnh nhạt.
Nắm chặt chiếc túi xách, lòng bàn tay Trầm Phi Yên bị bấm đến đau nhức, người đàn ông này rốt cuộc sẽ trả lời như thế nào?
Không khí tĩnh lặng dị thường tựa hồ có thể nghe thấy cả tiếng hô hấp, núp trong góc khuất, hai tai Trầm Phi Yên như muốn dựng đứng lên. (nghe ngóng nhiều chuyện)
"Cô không phải là người phụ nữ tôi muốn!" Câu trả lời bá đạo và tự tin, đúng kiểu của Hiên Viên Hoàng. Trầm Phi Yên thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng tốt lên không ít, ít lâu sau lại rầu rĩ ủ rũ như trước, cô nới lỏng tức giận cái gì chứ!
Lời nói rõ ràng và lạnh lùng, hoàn toàn không có vẻ vui thích, lại càng không có một chút áy náy nào. Đây đích thực là Hiên Viên Hoàng, căn bản không cần chú ý đến cảm nhận của người khác.
Trong mắt Trình Hi Ương ngập tràn tia ái mộ, ngước lên nhìn người đối diện với ánh mắt như nhìn một vị thần, những lời lẽ không cam lòng ố ạt trào ra "Tại sao, chẳng lẽ em không thể là người mà anh muốn hay sao? Em cam tâm tình nguyện ở lại Queen, chỉ là vì muốn nhìn thấy anh. Em sẵn sàng từ bỏ tất cả, chỉ cần anh để ý đến em, chẳng lẽ những gì em làm còn chưa đủ? Rốt cuộc anh muốn dạng phụ nữ như thế nào, tại sao em lại không được, hay tại vì em không xinh đẹp?"
Lòng tự trọng khi đối mặt với tình yêu mù quáng dường như bị vứt bỏ một cách hèn mọn, Trình Hi Ương là nhà thiết kế chính của tập đoàn Queen, là một trong những nhà thiết kế đứng đầu thế giới, bao nhiêu người muốn có được cô ta, thậm chí cả nơi như Milan đầy quyền lực trong giới thời trang cũng muốn sở hữu nhà thiết kế tài ba này. Nhưng, cô ta sẵn sàng ở lại Queen cũng bởi vì sự hiện hữu của hắn.
Trầm Phi Yên núp ở sau ghế sofa tự nhiên thấy đồng cảm với cô gái tội nghiệp kia, cái tên đàn ông chết tiệt Hiên Viên Hoàng đúng thật là biết cách làm tổn thương trái tim phụ nữ!