Đi vào phòng làm việc, nhìn cặp hồ sơ màu đỏ trên giá sách, Kinh Nhẫn trong mắt lóe lên sự chán ghét, giống như là nhìn đến thứ gì đó rất bẩn thỉu..

Cầm lấy tài liệu mở ra, bên trong là bản sao tờ di chúc, mặt trên có rất nhiều chữ, nhưng là lúc anh nhìn đến tên của mình trong văn bản, sự tức giận nhanh chóng bốc lên, bàn tay to vung lên, màu đỏ cặp hồ sơ lại lần nữa bị khép lại.

Nhíu chặt mày, Kinh Nhẫn ngồi vào ghế tựa, cầm lấy ảnh chụp gia đình trên bàn, nhìn nụ cười xán lạn của người phụ nữ trong ảnh một hồi lâu, đôi mày nhíu chặt mới chậm rãi buông ra.

Cho tới bây giờ, anh vẫn là không hiểu “Người kia” vì sao lại đem hơn phân nửa tài sản lưu lại cho anh? Lúc trước rõ ràng tâm ngoan thủ lạt đưa mẹ đang mang thai anh đuổi ra khỏi nhà, bây giờ lại đem tên anh viết vào trong di chúc, quả là buồn cười muốn chết!

Ông ta cho rằng làm như vậy có thể bảo trụ tiền tài của ông ta không bị hai người con bất hiếu của mình dùng sạch? Hay là cho rằng làm như vậy có thể giảm bớt áy náy?

Anh không hiểu, cũng không muốn biết ý nghĩa hành động này của “Người kia”, nhưng anh lại phi thường rõ ràng con gái của “Người kia” vì khoản tiền thừa kế này mà hao hết chất xám, hoa chiêu chồng chất.

Đối với động tác nhỏ của bọn họ, anh vốn là lười quan tâm, nhưng cố tình anh lại lâm vào bể tình.

Nhớ tới Miêu Thủy Tịnh, Kinh Nhẫn vô giác lộ ra một nụ cười thỏa mãn, nhưng nhớ tới cảnh cô không thèm nhìn mình, khóe miệng lại nhanh chóng rơi xuống……

Ai, lo được lo mất, đúng tiêu chuẩn bệnh trunsgd dộc tình yêu, xem ra anh thật là trúng độc, trúng một loại virus tên là “Miêu Thủy Tịnh”.

Cô là người con gái khó làm nhất mà anh gặp (Miêu Thủy Tịnh *cầm súng kè đầu gối lên* anh làm bao nhiêu cô rồi hả??? Kinh Nhẫn: Không … không có cô nào hết *tay lau mồ hôi gào thét trong lòng* Tên khốn nào nói lung tung vậy hả??? Thạch Hoành Khải *đứng ngoài cửa sổ ngó vào cười hí hí* Lik *ngồi ké bên cạch cười hé hé hé*), nếu không đem “những người đó” xử lý, anh vĩnh viễn đều đừng vọng tưởng cùng cô phủ nhận quan hệ cố chủ và vệ sĩ.

Anh cũng không muốn cả ngày đều chỉ có thể nhìn đến nụ cười công việc của cô, bởi vì anh muốn nhìn là cô càng chân thật, càng mê người! Nghĩ đến đây, Kinh Nhẫn không chút nghĩ ngợi nhanh chóng cầm lấy điện thoại gọi điện!

“Luật sư Trang, tôi là Kinh Nhẫn, vấn đề về di sản chúng ta hẹn thời gian gặp mặt được chứ?”

“Đương nhiên là được a, nhưng là chúng ta không phải đã hẹn ngày kia gặp mặt sao? Không cần cậu ra cửa, tôi sẽ tự mình đến phóng, đối với người ‘bận rộn’ như cậu không phải thuận tiện nhất sao?” Trang Bá Huân ở một đầu khác điện thoại chế nhạo.

“Ngày kia tôi bận, tôi chỉ có ngày mai rảnh!” Ông già đáng ghét!

“Được được được, tức giận như vậy làm gì? Tôi cũng không nói không được, hơn nữa nói trở về, cậu sắp được một khoản tiền lớn, cậu nên vui mừng mới đúng.”

“Tôi chưa từng nghĩ tới việc kế thừa khoản tiền đó.” Kinh Nhẫn lạnh lùng nói.

“Không muốn kế thừa a……” Tuyệt không kinh ngạc, dường như biết rất nhiều nội tình. “Cậu chắc chắn? Nếu cậu quyết định bỏ kế thừa thì theo luật pháp, dì và chú của cậu sẽ nhận được khoản tiền thừa kế của cậu nha.”

“Điều này nghe cũng không tệ.” Lúc trước anh là bởi vì tâm lý chướng ngại, không để ý tới nội dung di chúc, cho nên mới sẽ làm mấy người kia nghĩ lầm là anh muốn kế thừa di sản, tiến tới quấy rầy anh. Nhưng là cho tới bây giờ anh vẫn không để ý là ai lấy đến khoản tiền kia, cho nên chỉ cần có thể còn anh thanh tĩnh, anh không để ý hai tay dâng tiền.

“Sai rồi.” Đầu bên kia điện thoại Trang Bá Huân không nhịn được nói thầm. “Cậu có nghĩ vì sao ông ngoại cậu lại chỉ định cậu kế thừa một nửa tài sản? Ông ấy thậm chí vì lo lắng đến an toàn của cậu mà ghi chú riêng trong di chúc, nếu như cậu chết phần thừa kế của cậu sẽ tự động toàn bộ chuyển nhượng cho hội từ thiện, ông ấy đối với cậu khổ tâm chẳng lẽ cậu còn chưa cảm nhận được?”

“Chuyện của ông ta tôi không muốn nghĩ.” Tuyệt tâm tuyệt tình.

“Ai…… Tôi biết thanh quan nan đoạn việc nhà, chuyện giữa mấy người nhiều lời vô ích, nhưng về vứt bỏ kế thừa chuyện tôi khuyên cậu thận trọng lo lắng một chút, dù sao kia đều là ông ngoại cậu vất vả kiếm ra bằng mồ hôi nước mắt, so với việc đem tiền lưu cho người không thích hợp, không bằng cậu kế thừa món thừa kế kia, sau đó lại đi quyên đi làm từ thiện. Cậu cũng biết đấy, trên đời này có rất nhiều người cần được giúp đỡ.”

Kế thừa sau lại quyên đi? Kinh Nhẫn nhíu mày im lặng.

Không nhân được câu trả lời, Trang Bá Huân đành phải mở miệng trước: “Được rồi, xem ra cậu cần chút thời gian suy xét, như vậy chờ khi chúng ta gặp mặt thì cậu hãy cho tôi đáp án cuối cùng là được, chúng ta khi nào thì gặp mặt?”

“Sáng mai.”

“Không thành vấn đề.” Lập tức đồng ý.

“Năm giờ.” Kinh Nhẫn lại nói.

“……” Im lặng, sau đó nói: “Có quá sớm không vậy?” Tốt xấu gì thì tôi cũng coi như là người già nha, không cần phải tra tấn tôi như thế chứ?

“Buổi sáng không khí trong lành, thích hợp đến công viên tản bộ hít thở không khí mới, chúng ta gặp nhau ở cạnh ao trong công viên Đại An Lâm.”

Sáng sớm chim nhỏ đi bắt sâu, cho nên muốn một mình ra ngoài làm việc, đành phải so với con chim nhỏ bên ngoài kia còn dậy sớm hơn, mà công viên Đại An Lâm đúng là địa điểm lý tưởng, chỉ cần đi xe mười lăm phút, hẳn là có thể trở về nhà trước khi con chim nhỏ rời giường.

Thằng nhóc này thật là không đáng yêu, căn bản không biết kính lão yêu trẻ gì cả, nhưng mà…… Ai, chịu người nhờ vả, người có việc làm, bút lâu năm ân ân oán oán kia vẫn sớm cho nó bay theo gió một chút thì hơn, bằng không ông già này cầm bản di chúc lâu ngày thì cũng không biết báo cáo thế nào với ông chủ trên thiên đàng a.

“Được rồi được rồi, tôi đây đành phải ủy khuất một chút vậy.” … một chút a, sau đó nói tiếp: “Đã muốn sáng sớm, tôi cũng đành phải đi ngủ trước, vậy sáng mai năm giờ gặp.” Khách! Gác điện thoại.

Dám gác điện thoại của anh?! Trừng mắt nhìn di động, Kinh Nhẫn âm trầm.

Quả nhiên là ông già đáng ghét! Hừ!

Ngay khi Kinh Nhẫn gọi điện thoại, trong phòng khách ngoài phòng làm việc, Miêu Thủy Tịnh cũng cầm di động, chờ điện thoại.

“A lô?” Điện thoại cuối cùng cũng được nhận, đầu bên kia truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

“Đông Tình, là mình.”

“Tôi biết, chuyện gì?” Ngữ khí cứng nhắc, thanh âm lạnh lùng, Đông Tình luôn như vậy.

“Hiện tại mình đang trực, không có phương tiện điều tra chút việc, cậu có thể giúp mình chút không?” Cô và Đông Tình là cô nhi ở cùng một cô nhi viện được ông nội nhận nuôi, cho nên ở trong Hắc Xá, các cô hai người cảm tình tốt nhất.

“Cậu nói.”

“Cậu giúp mình tra gia phả một người tên là Kinh Nhẫn, đặc biệt là thân thích bên ngoại, tốt nhất là ngược dòng đến thế hệ ông ngoại bà ngoại của anh ta, nếu có thể, mình còn muốn biết giữa bọn họ thân thích gian có ân oán tình cừu gì không.” Dựa vào ngôn từ né tránh của anh hôm nay, rất rõ ràng là anh cũng không muốn cho cô biết chuyện liên quan đến di sản và cái kia luật sư Trang.

Lúc trước trong báo cáo ông nội đưa cho cô, chỉ ghi chú cha mẹ anh song vong, nhưng lại không nhắc tới anh có thân thích gì, đột nhiên toát ra chuyện di sản kế thừa, cô nghĩ thế nào đều cảm thấy kỳ quái.

Mặc dù là dựa vào lời của anh thì đó là di sản của bà con thân thích bên nội lưu lại cho anh, nhưng là dựa vào kinh nghiệm phán đoán của cô, sự thật bình thường cùng lời đương sự là trái ngược, cho nên cô nghĩ điều tra về góc độ này một phen, nói không chừng có thể đào ra dấu vết để lại.

“Cậu không phải đang trực sao, không có việc gì tra bát đại tổ tông người ta làm gì? Muốn kết hôn?”

Tuy là vô tâm nói đùa, nhưng Miêu Thủy Tịnh vẫn đỏ mặt, may mắn đầu bên kia điện thoại Đông Tình không nhìn tới. Bằng không liền chết.

“Cậu đừng nói lung tung, là nhiệm vụ cần, cố chủ của tôi rõ ràng là bị người đe dọa lại luôn ra vẻ không cần, tôi cảm thấy anh ta hình như đang che giấu điều gì đó.”

“Ông nội cho cậu làm cái nhiệm vụ kì quái kia?” Không đợi Miêu Thủy Tịnh trả lời, Đông Tình ở đầu bên kia điện thoại lại tự nói tiếp: “Cậu chính là dễ khi dễ, cho nên mới bị ông nội ăn gắt gao.”

“Mình dễ khi dễ như vậy sao?” Miêu Thủy Tịnh ngập ngừng hỏi, bởi vì cô cũng có chút cảm thấy chính mình bị Kinh Nhẫn ăn gắt gao.

“Có.” Chắc như đinh đóng cột.

“……” Không nói gì.

“Kinh trong kinh cức (bụi gia), nhẫn trong nhẫn nại?” Đông Tình hỏi tên Kinh Nhẫn.

“Ừm.”

“Mình sẽ tra cho cậu, hai giờ sau sẽ gửi tư liệu.”

“Cám ơn.”

“Không cần khách khí, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhúng tay vào việc của cố chủ đúng không, đã xảy ra chuyện gì?” Đông Tình sắc bén hỏi.

“Chuyện gì cũng không có.” Miêu Thủy Tịnh tứ lạng bạt thiên cân. =)))

“Không có việc gì mà lại nhờ mình? Mình mới không tin! Nhưng nếu cậu không muốn nói, mình cũng không miễn cưỡng, vậy nhé, bye.” Đông Tình tự gác điện thoại.

Tắt điện thoại xong, Miêu Thủy Tịnh cất di động, sau đó đăm chiêu nhìn cửa phòng làm việc.

Cô có dự cảm, chuyện này sắp tra ra manh mối.

Bóng đêm, đen như mực, tĩnh như nước, vạn vật đều chìm vào giấc ngủ, 4 giờ rưỡi sáng, cạch một tiếng, một cánh cửa bị người nhẹ nhàng đẩy ra, một bóng đen từ phía sau cửa đi ra, sau đó rón ra rón rén đi đến bên sofa.

“Thủy Tịnh?”

Nhẹ giọng gọi, xác định người trên sofa còn ngủ hay không.

“Thủy Tịnh em đang ngủ sao?”

Lần này thanh âm lớn chút, xác định người trên sofa không động đậy, hô hấp cũng bình thản, bóng đen mới yên tâm kéo ghế tròn nhỏ ngồi vào bên cạnh sofa.

“Ai……” Vừa mở miệng đã thở dài.

Bóng đen này chính là Kinh Nhẫn từ trong phòng làm việc đi ra, anh dịu dàng lại bất đắc dĩ nhìn Miêu Thủy Tịnh nằm trên sofa, thì thào.

“Tôi không ngờ em lại tức giận như vậy, rốt cuộc phải làm sao em mới nguôi giận đây?” Nhặt vài lọn tóc dài trên sofa đặt lên tay, anh vừa chơi vừa nói: “Ngày hôm qua, cái hôn kia là tôi kìm lòng không đậu, cũng không phải đùa giỡn hay là vui đùa, hy vọng em không vì vậy mà tức giận.”

“Nhưng cũng phải nói, không được em đồng ý mà hôn là tôi không đúng, nhưng vì em có đáp lại, tôi mới nghĩ em đối với tôi cũng có ý, không ngờ cuối cùng em lại trở mặt, tôi thật sự rất ủy khuất nha! Nhưng tôi biết những lời này tuyệt đối không thể nói đi ra, bằng không em nhất định sẽ theo tôi cả đời không qua lại với nhau……”

“Tóm lại, tôi chỉ là muốn cùng em nói một tiếng xin lỗi, từ hôm nay trở đi, tôi tuyệt đối sẽ không lại đối với em hạnh kiểm xấu.” Khoan đã, đổi ý. “Không đúng, là khi muốn đối với em hạnh kiểm xấu, nhất định sẽ trải qua sự đồng ý của em, được chứ?”

Nhìn khuôn mặt an tĩnh dưới ánh trăng, Kinh Nhẫn hơi nuốt nuốt nước bọt, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn nhìn đồng hồ báo thức, sau đó lại hít sâu thêm mấy cái.

“Thảm thảm, tôi lại muốn đối với em hạnh kiểm xấu rồi, nhưng em cũng không thể trách tôi nha, dù sao đối với một người đàn ông rơi vào bể tình mà nói, biết rõ người con gái mình yêu đang ngủ bên ngoài muốn không động tình là chuyện rất khó khăn, tôi đã nhịn thật lâu, bây giờ cũng vẫn đang nhịn, dù sao em cũng đã rất tức giận, hơn nữa em lại không biết……”

Nói đến đó, Kinh Nhẫn căn bản là hồ ngôn loạn ngữ, bởi vì lúc này trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ đó là đánh lén đôi môi đỏ mọng trước mắt, vì thế đầu anh càng cúi càng thấp……

Nằm ở trên sofa Miêu Thủy Tịnh bỗng nhiên run lên, sau đó tay trái dùng sức vung lên ──

“Con nhện, đừng tới đây!”

“Ui da!” Ôm má phải, Kinh Nhẫn đau đớn kêu một tiếng, trọng tâm bất ổn ngã từ trên ghế xuống.

“Con nhện…… Cút……” Thở ra một hơi dài, Miêu Thủy Tịnh xoay người, đưa lưng về phái Kinh Nhẫn.

Từ trên đất đứng lên, Kinh Nhẫn sắc mặt khó coi nhìn Miêu Thủy Tịnh nằm trên sofa, thấp giọng nói: “Như vậy cũng có thể đánh tôi được, em đang mơ thấy gì vậy nha?” Vừa nói vừa xoa má phải, chậc! Đau quá.

“Nhưng mặc kệ là em đang mơ thấy gì, hi vọng đều là giấc mơ đẹp.” Đứng ở bên sofa nhìn ngắm dungnhan làm anh quyến luyến không rời hồi lâu, Kinh Nhẫn mới nghiêng người hôn xuống một cái lên vành tai trắng nõn. “Tình yêu của tôi, buổi sáng tốt lành, bây giờ tôi có chuyện phải đi ra ngoài một chút, em tiếp tục ngủ, chờ tôi trở về.” (Lik *tự bóp cổ* sến sến sến .. sến chết mềnh rồi)

“……”

Nghe tiếng bước chân biến mất ở ngoài cửa, nguyên bản nên là ngủ say Miêu Thủy Tịnh chậm rãi mở mắt ra, ngồi dậy trên sofa.

Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng rọi, mơ hồ miêu tả đường nét tinh xảo trên khuôn mặt trái xoan làm ai đó mê đắm.

Che vành tai bị hôn môi, Miêu Thủy Tịnh không ngẩn người quá lâu, chỉ thấy cô hờn dỗi mắng một tiếng ngu ngốc sau, liền nhanh chóng cầm lấy chìa khóa xe đặt trên tủ đi ra ngoài, vụng trộm đi theo phía sau xe Kinh Nhẫn.

May mà nhờ Đông Tình, bằng không cô thật không biết sẽ bị anh lừa chẳng biết gì bao lâu?

Thì ra sự tình một chút cũng không phức tạp như cô tưởng tượng, thuần túy là kỹ xảo tranh đoạt tài sản giữa thân thích.

Chẳng qua cô thật không hiểu anh đang nghĩ gì, rõ ràng biết dì ruột cậu ruột của mình bởi vì mơ ước kia món thừa kế mà đe dọa anh, anh lại làm bộ như cái gì cũng không biết, làm hại Thạch thiết kế sư khắp nơi vì anh bôn ba, công ty cao thấp cũng đều thay anh lo lắng, anh cũng không coi là gì, đúng là đem người ta đùa giỡn như khỉ!

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là anh dám bỏ cô một mình một người đi ra ngoài, đúng là nói chuyện không giữ lời!

Lúc trước rõ ràng nói chỉ cần cô đồng ý phối hợp thay đổi kiểu tóc cùng cách ăn mặc, anh sẽ ngoan ngoãn để cho cô bảo hộ, kết quả đâu? Tất cả đều là chuyện ma quỷ!

Vừa rồi nếu không phải vì muốn biết anh định làm gì, cô làm sao giả vờ ngủ? Không ngờ anh lại dám đánh lén cô, không chỉ nói mà còn chuyển ghế ngồi nghĩ là cô không có tri giác phải không?

Nhưng là…… Anh nói cũng không sai, kỳ thật cảm giác của cô đối của anh đã sớm không đơn thuần chỉ là vệ sĩ cùng cố chủ.

Không biết là từ khi nào, chỉ cần cùng anh một chỗ, cô sẽ trở nên mẫn cảm, chỉ cần anh thuận miệng một câu nói đùa, có thể làm cho tim cô rộn ràng như trống.

Trái tim bình tĩnh chỉ cần anh nhìn chăm chú thì sẽ mất đi yên tĩnh, cô hiểu, tình cảm của cô đang từng chút từng chút chảy về phía anh …… Chẳng qua tình cảnh trước mắt của anh còn nguy hiểm, thân là vệ sĩ, cô phải đem tình cảm cá nhân đặt ở một bên.

Nhìn xe hơi phía trước quẹo trái, cô cũng chuyển tay lái, một đường ẩn mật theo đuôi.

4 giờ 50 phút sáng, trong phòng, ba nam nữ vẻ mặt khác nhau đang ngồi.

“Chỉ phái ba người đi, có ổn không?” Người đàn ông trung niên, Hạ Nhật Chung nôn nóng hỏi.

“Có gì không ổn?” Người phụ nữ trung niên, Hạ Chân Hoa, không sốt ruột như anh mình, nhưng là cũng không ngừng dùng tay ấn vào điều khiên ti vi từ xa, liên tục chuyển kênh này sang kênh khác, hiển nhiên là tâm tình cũng không bình tĩnh.

“Bên người nó trừ bỏ tên họ Trang ra, còn có một vệ sĩ, em nên phái thêm vài người nữa thì hơn.” Hạ Nhật Chung nhăn mày, hiển nhiên là đối với quyết định của em giá rất không vừa lòng.

“Tên họ Trang kia mới mấy tuổi, có thể làm ra được chuyện gì? Về phần nữ vệ sĩ kia em nghĩ cũng không có gì phải sợ, ba người kia đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, tất cả đều được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, em không tin ba người kia không thể đem thằng nhóc kia và nữ vệ sĩ của nó thu phục.”

“Nhưng là nữ vệ sĩ kia đến từ ‘Hắc Xá’, bọn họ ba cái được không?” Thành danh Hắc Xá ông cũng nghe thấy một hai, nghe nói vệ sĩ từ nơi đó đi ra người người đều là đồ xịn trong đồ xịn, thực lực rất mạnh.

“Làm sao lại không được?‘Hắc Xá’ thì thế nào? Em cũng không tin một đứa con gái có thể đối phó ba người đàn ông và ba khẩu súng.”

“Em để cho bọn họ mang súng đi?!” Nghe vậy, Hạ Nhật Chung cùng con là Hạ Sâm Lôi sắc mặt đại biến.

“Để ngừa vạn nhất, thuận tiện cho thằng nhóc đí một cái ra oai phủ đầu.” Hạ Chân Hoa vừa không ngừng chuyển kênh trên ti vi, vừa nhìn đồng hồ báo thức trên tường.

Chết tiệt! Thời gian làm sao lại trôi chậm như vậy? Ba người kia không biết làm được thế nào rồi?

“Nếu làm thương thằng nhóc kia thì làm bây giờ?”

“Bị thương thì bị thương, nếu nó dám phản kháng, đem nó đánh thành tàn phế cũng không sao!” Hạ Chân Hoa tàn nhẫn nói.

“Dì, làm sao dì lại làm như vậy? Nếu bắn trật một cái giết chết Kinh Nhẫn thì dựa vào di chúc, món thừa kế kia sẽ tự động quyên tặng cho tổ chức từ thiện!” Vẫn không ra tiếng Hạ Sâm Lôi lớn tiếng ồn ào.

“Nếu không thì làm sao bây giờ?” Đột nhiên ném điều khiển từ xa trong tay ra, Hạ Chân Hoa vẻ mặt không kiên nhẫn. “Tối hôm qua tên họ Trang thế nhưng đề nghị nó đem khoản tiền kế thừa nhận lấy sau đó lại quyên đi, nếu không hành động, chẳng lẽ thật sự muốn nhìn nó đem tiền không công đưa cho người ngoài?”

May mắn mình đã sớm mời người đặt mắt nghe trộm vào điện thoại nhà và điện thoại di động của Trang Bá Huân, bằng không bút di sản khổng lồ kia đã sớm thần không biết quỷ không hay biến thành đồ của người khác.

“Nhưng em cũng không thể lỗ mãng như vậy a!” Hạ Nhật Chung nhảy dựng lên rít gào. “Nội dung di chúc em cũng không phải không biết, nếu thằng nhóc kia có cái vạn nhất, tất cả những gì chúng ta làm từ trước tới giờ đều thành ngâm nước nóng !”

“Tôi làm như vậy cũng là vì lưu lại khoản tiền kia, hai người còn dám nói tôi không phải?! Tốt! Sáng nay thằng nhóc kia sẽ đem tiền quyên đi, hai người cứ ngồi ở đây mà vỗ tay ca ngợi lòng bác ái của nó đi!”

“Vẫn còn không xác định nó thật sự muốn đem tiền quyên đi mà, dì làm như vậy thật là quá lỗ mãng.”

“Hai người còn dám trách tôi?” Trái một câu không phải, phải một câu không đúng, bị hai người phê phán Hạ Chân Hoa cuối cùng không chịu nổi nhảy dựng lên rống to: “Nếu không phải là anh và thằng con vô dụng của anh hành sự bất lực, tôi có cần phải ném thêm một đống tiền đi nữa sao? Cho là mời người làm việc rất dễ phải không? Hai người cũng chỉ biết tiêu tiền của tôi, kết quả là cái gì cũng làm không tốt!”

“Dì đừng nói lung tung, ai nói làm không tốt.” Hạ Sâm Lôi cũng nhảy dựng lên. “Tôi cùng cha tôi đối với dì là nghe gì làm đó, dì muốn chúng tôi đến phá công trường của Kinh Nhẫn, chúng tôi đi ; Muốn chúng tôi đến công ty Kinh Nhẫn xì sơn chúng tôi cũng đi, thậm chí ngay cả phóng hỏa chúng tôi cũng mạo hiểm đi làm, nhưng là mỗi một lần không phải gặp được cảnh sát tuần tra chính là gặp gỡ lâm kiểm, chúng tôi có thể làm gì?”

“Ngụy biện!” Hạ Chân Hoa mới không tin chuyện ma quỷ này. “Trên đời này nào có chuyện khéo như vậy, rõ ràng chính là hai người không có gan đi làm. Sớm biết hai người nhát gan vô dụng như vậy thì khi đó tôi đã phái vài cái tiểu lưu manh đi còn tốt hơn nhiều!”

Vốn là cô muốn lợi dụng một ít phiền toái nhỏ chọc Kinh Nhẫn tức giận, buộc anh ra mặt đàm phán, sau đó dẫn quân nhập úng nhốt anh lại, lại chậm rãi tra tấn cho đến khi anh đồng ý giải quyết vứt bỏ kế thừa, kết quả đâu? Đừng nói phiền toái, mấy tuần đi qua, chuyện gì cũng không xảy ra.

Cố tình chết tử tế không được, tên họ Trang thế nhưng còn tại ở thời điểm mấu chốt này đề nghị thằng nhóc kia đem tiền quyên đi?! Hại côkhi nghe được đoạn đối thoại này, thiếu chút không hộc máu!

Nghĩ đến hai người kia hẹn nhau gặp mặt vào sáng sớm, cô đành phải vội vội vàng vàng xuyên qua quan hệ đặc thù tìm ba người, giúp cô ra mặt đem thằng nhóc kia cướp về.

Chỉ cần người ở trong tay cô, cô còn nhiều biện pháp buộc anh ký đơn bỏ quyền kế, nhưng chính là vì như thế, hại cô không công mất một khoản tiền lớn mời người, thật sự là tức chết mà!

“Dì nói cái gì!” Hạ Sâm Lôi tuổi trẻ khí thịnh, vừa nghe mình ngay cả tiểu lưu manh cũng không bằng, lập tức tức giận đứng lên muốn đánh người.

“Mày mà đánh tao, một xu đều đừng nghĩ lấy!” Hạ Chân Hoa hai tay ôm ngực, không biết sợ trừng mắt nhìn Hạ Sâm Lôi.

“Dì!”

“Nhưng cũng phải nói lại, từ đầu tới đuôi tất cả mọi chuyện đều là tôi ra tiền, nếu thằng nhóc kia vứt bỏ món thừa kế kia sau, phần tiền của hai người bù lại cho tôi cũng không đủ.” Hạ Chân Hoa bĩu môi, khinh thường trừng mắt anh anh ruột và chau trai mình.

“Cô/dì tưởng độc chiếm kia món thừa kế?” Hạ Nhật Chung và Hạ Sâm Lôi đều hung ác trừng mắt to.

Hạ Chân Hoa hừ hai tiếng. “Đừng nói khó như vậy nghe, chúng ta là các bằng bản sự.”

(*) các bằng bản sự ~ công nào tiền nấy

“Bà già, bà định qua cầu rút ván?! Bà cũng không nghĩ lại xem tên sát thủ lần trước là ai tìm, nếu không phải hai chúng tôi, bà cho là ai sẽ nghe bà già xấu xí sai sử?”

Bà già xấu xí bốn chữ, làm cho Hạ Chân Hoa sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.

“Hai cha con các người thì có gì tốt đẹp? Một cái là ma bài bạc, một cái là sắc quỷ, trừ bỏ thua tiền cùng chơi gái thì cái gì cũng không biếy, ngay cả phàn tiền ông già lưu lại cũng dùng hết sạch trogn một tháng, sớm muộn gì cũng nghèo rách mồng tơi!”

“Hừ, chúng tôi là vậy, cô đừng tưởng rằng tôi không biết chuyện của cô, thời gian trước cô chơi cổ phiếu ngã cái đại giao, còn không phải đem đống tiền của ông già kia bù hết? Nếu không phải là cô lợi dụng chức vị quản lý lấy trộm công khoản quay vòng của công ty, cô sẽ có tiền ở trong này vênh mặt hất hàm sai khiến chúng tôi?” Khuôn mặt gầy yếu của Hạ Nhật Chung đầy khinh thường và trào phúng. “Nếu không xem ở trên người cô còn có chút tiền bẩn, cô cho là tôi và nó vì sao nghe lời cô nói?”

Không ngờ anh trai mình biết rõ chuyện của mình như vậy, Hạ Chân Hoa trên mặt hiện lên kinh ngạc, nan kham và sợ hãi.

“Tôi cảnh cáo cô, chuyện đe dọa cô cũng có một phần, nếu cô dám qua cầu rút ván, tôi lập tức đến cảnh cục, sau đó a, mọi người cùng nhau ăn cơm tù!” Hạ Nhật Chung âm âm nói xong, liền ngồi xuống sofa.

Một bên Hạ Sâm Lôi nghe vậy, cũng từ giận chuyển cười, chế nhạo. “Muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, dì, tôi thấy dì không cần đùa giỡn cái gì đại bài, ngoan ngoãn hợp tác đi! Chúng ta cá giúp nước, nước giúp cá, không phải tốt lắm sao?” Nói xong, đắc ý dào dạt cũng ngồi xuống sofa.

Trừng mắt nhìn hai người đàn ông vừa đáng giận lại vừa đáng ghét trước mắt, Hạ Chân Hoa tức giận phát run, nhưng là lời cảnh cáo còn văng vẳng bên tai, cô đành phải bất đắc dĩ cũng ngồi lại trên sofa, chờ đợi tin tức tốt.