Cậu rót nước mời tôi uống.

"Ừm, cũng không hẳn một mình mình làm hết.

Có máy móc phụ giúp nói chung cũng không có gì là vất." Giang chỉ một con robot hút bụi lau nhà đang cần mẫn chạy ở dưới chân tôi.

Hèn gì không phải tự dưng Giang bảo lau chùi nhà cửa rất nhàn.

"Lúc đầu chưa quen và chưa có máy móc hỗ trợ, mình để đồ vô tội vạ lâu dần thành ra nhà bị bừa bộn.

Một thời gian sau khi biết cách dọn dẹp sao cho khoa học rồi, mình thấy mọi thứ nó đều ổn."

"Ổn? Ăn một mình đau tức, làm một mình cực thân như thế mà cậu cho là ổn á?" Tôi nghe cậu kể, không kìm được vặn hỏi.

"Ừ, làm việc nhà tạo cảm giác như mình đang tồn tại vậy." Cậu nói ra những lời thản nhiên nhẹ như bẫng, Giang mỉm cười nhìn tôi hệt như đang kể một câu chuyện của người nào đó chứ không phải của cậu ấy.

Tôi câm nín, có cảm giác hơi nghèn nghẹn ở dưới cuống họng.

Tôi thử hình dung ra cảnh tượng một chàng trai tri thức như Giang tự một mình làm tất cả việc nhà.

Nhưng mãi không mường tượng ra được, tôi cắn môi mở miệng hỏi tiếp:

"Bố mẹ cậu không hay về à?"

"Ừ, họ bận bịu lắm."

"Bận đến đâu thì cũng phải thường xuyên về chứ, ai đời có bố mẹ nào để con cái ở nhà một mình." Tôi thấy bất bình thay cho Giang.

Nhưng có vẻ do đã quá quen ở một mình từ lâu, thái độ cậu bình thản hơn so với bình thường.

"Mình hiểu công việc của họ nên mình chưa một lần đòi hỏi họ phải về nhà thường xuyên."

"Cậu ở một mình thế này từ bao giờ rồi?"

"Hồi mình thi lên cấp ba, 6 năm cũng không coi là nhiều."

Trời đất! Một chàng thiếu niên chập chững vừa mới bước vào ngưỡng cửa cấp ba mà phải trải qua những ngày tháng cô độc một mình trong chính ngôi nhà rộng lớn.

Dù trí tưởng tượng phong phú tới đâu tôi chẳng thể nào tưởng tượng nổi cậu ấy có thể vượt qua sự cô đơn ấy bằng cách nào.

"Mình phục cậu thật đấy Giang à." Tôi nhỏ giọng nói với cậu ấy.

Giang chủ động nắm lấy tay tôi, năm ngón tay lành lạnh đan vào năm ngón tay ấm áp.

Một lần nữa, cậu lại nở một nụ cười nhẹ tênh.

Người ta bảo người có tâm sự trong lòng hay cười như thế.

Một nụ cười nhẹ như không, bình thản đến lạnh người.

Cậu áp tay tôi lên má cậu, rồi sau đó đưa lên môi hôn.

"Mình cũng đã quen nên thấy bình thường thôi à."

Tôi mặt đỏ tía tai ngượng ngùng rút tay, xô ghế đứng dậy.

"Vậy để mình đi nấu cơm."

Ngại đến mức còn không cả dám liếc nhìn cậu ấy.

Tôi chăm chú sơ chế nguyên liệu, bên tai văng vẳng tiếng cười khúc khích dễ nghe như tiếng chuông bạc.

Tôi rùng mình, có gì vui mà cậu ấy cứ cười mãi thế?

"Để mình giúp cậu một tay." Giang ngừng cười, cậu nhổm dậy đứng bên cạnh tôi.

"Không cần đâu, mình tự làm được." Tôi giật nảy vội ấn cậu ấy ngồi xuống ghế.

"Làm hai người sẽ nhanh hơn."

"Mình nấu vài món đơn giản, xong ngay ý mà."

Tầm 20 phút sau...!

Thịt kho tàu, canh trứng cà chua, thịt rang ớt hành, thêm món đậu chiên giòn.

"Nhanh thật!"

"Đấy bảo mà, mình nấu nhanh lắm!" Tôi kéo ghế ngồi xuống ăn cơm cùng cậu ấy.

"Nguyên liệu trong tủ nhà cậu rất phong phú, nhưng tiếc là thời gian eo hẹp mình không nấu cầu kỳ hơn được."

"Thế này là ổn rồi, mình còn không biết nấu cầu kỳ như này đâu."

"Cậu cứ nói quá!" Tôi cười cười đánh một cái vào tay Giang.

"Thật mà, ngoài úp mỳ tôm trứng ra mình không biết nấu nhiều món như cậu."

Thật hay bỡn vậy trời?

"Cậu lớn lên bằng mỳ tôm trứng hả?"

"Không, thỉnh thoảng mình ra ngoài ăn.

Cũng không đến nỗi thiếu chất."

"..." Người cao ráo thế kia thiếu chất cái nỗi gì!

Chúng tôi ăn cơm xong cùng rửa bát, dọn dẹp qua nhà cửa.

Thấy sắp đến giờ vào học, tôi xách balo tính chào Giang một câu để ra về...!Nhưng đột nhiên bị một lực kéo rất mạnh tác động, cả người tôi ngã ngồi lên đùi cậu ấy.

"Cậu ăn vài miếng hoa quả tráng miệng xong rồi hẵng đi." Giang thản nhiên lấy tăm nhọn xiên cho tôi một miếng táo tàu vừa mới cắt gọt thành nhiều miếng dễ ăn.

"Để mình tự làm." Mặt tôi đỏ bừng cầm lấy que tăm.

Harry Potter fanfic

Hôm nay cậu ấy bị làm sao thế nhở? Kích động hơn bình thường...

Chưa hết, Giang còn nắm tay tôi, một cái nắm tay rất chặt.

Chờ tôi nhai nuốt miếng táo xuống dạ dày, cậu chủ động ôm chầm lấy tôi!

Eh? Eh? Eh? Tôi trố mắt ngạc nhiên, cả người khẽ động đậy muốn phản kháng.

"Cho mình vài phút ôm cậu, có được không?" Ngữ điệu êm tai khẽ thì thầm bên tai, tôi im lặng ngầm chấp thuận.

Chỉ là một cái ôm, một yêu cầu nhỏ không quá to tát...

"Ừ được." Tôi vỗ vỗ vai Giang.

"Cảm ơn cậu! Cảm ơn vì đã đến đây!"

"E hèm!"

Bỗng dưng ai đó tằng hắng cắt ngang hai con người đang đắm đuối ôm nhau.

Chúng tôi ngượng nghịu đứng dậy tách nhau ra.

"Con chào mẹ!"

Mẹ của Giang? Tôi kinh ngạc nhìn người phụ nữ trẻ đẹp đang đứng ngoài cửa nhà nhìn chúng tôi bằng cặp mắt không hài lòng..