Nhà vệ sinh trong phòng tôi thiết kế theo kiểu hộp kính nhỏ gọn có thêm một lớp rèm che ở bên ngoài.

Chỉ cần kéo lớp rèm đẩy nhẹ cửa kính là có thể vào được bên trong.

Tôi đang ngâm bồn, anh ta cầm điện thoại soi đèn vào đây khác nào nhìn thấy tôi trần như nhộng.

Ý thức nhắc nhở bản thân gã bựa dâm sắp sửa xông vào phòng, tôi luýnh quýnh tìm áo choàng tắm.

Chết tiệt! Quên mang áo choàng tắm vào rồi, có mỗi bộ đồ mặc ở nhà thì sao mặc nhanh trong một nốt nhạc được đây?

Loáng thoáng nghe tiếng gọi í ới của Vũ ở ngoài cửa tôi hét ầm lên:

"Anh đừng có vào đây!"

Nhưng...!muộn rồi!

Gã kéo rèm che màu sẫm sang một bên, đẩy cửa kính soi vào trong.

"Có sao không em?"

"Sao sao cái đầu anh ý! Mau đi ra!"

Vũ không nghe lời, để điện thoại đang bật đèn lên tủ lavabo.

Tự nhiên hơn ruồi bế thốc tôi lên, tôi tức không thể tả tay vả bôm bốp liên hồi vào mặt gã, kêu gã buông ra.

"Đừng đánh nữa! Nhà đang mất điện đấy có biết không hả?"

"Mất điện thì cũng buông ra cho tôi!"

Bị tôi đánh đau Vũ nhất quyết bế tôi ra khỏi bồn tắm, gã không thương hoa tiếc ngọc ném tôi lên giường ngủ một cách thô bạo.

Này!

Tôi chưa kịp nhổm dậy hét vào mặt gã, thì ngay tức khắc cả người tôi bất động như hóa đá.

Dưới ánh đèn le lói hắt ra từ điện thoại, trong lúc tranh tối tranh sánh Vũ chống tay lên nắm chặt lấy hai cổ tay tôi, ánh mắt đen tuyền say mê nhìn chăm chú vào vòng một không có lấy một mảnh vải che chắn.

Tôi há miệng, Vũ nhanh tay bịt mồm tôi lại, ngăn không cho tôi la thất thanh.

"Kêu cái gì? Anh mày chưa có nhìn xuống dưới thì mày kêu làm gì?"

Hở? Nhìn xuống dưới là nhìn xuống đâu? Cái lão dê già chết bầm này!

"Mày đã nhìn thấy anh khỏa thân rồi thì giờ phải cho anh nhìn chớ! Như thế mới công bằng."

Lời thì thầm của Vũ chẳng khác gì sét đánh ngang tai tôi.

Gã nhắc đến vụ mấy năm trước tôi quên gõ cửa, bất thình lình xông vào phòng gã.

Chuyện chả là...!hồi đó tôi đang học lớp 11, hai anh em chúng tôi thân thiết lắm, vẫn chưa ghét nhau như chó ghét mèo như bây giờ.

Chúng tôi giao hẹn, hôm nào Vũ không trực ca muộn sẽ hướng dẫn tôi làm bài tập mấy môn tự nhiên.

Đúng hẹn lại sang.

Tối hôm ấy trời trăng thanh gió mát, à mà giữa thành phố làm quái gì có trăng thanh gió mát nhỉ.

Sửa lại sửa lại, trời không trăng không sao tôi mang vở bài tập toán, lý sang phòng anh Vũ hỏi bài.

Chẳng biết tôi của lúc đấy nghĩ gì trong đầu không giơ tay gõ cửa giống mọi lần.

Thế là xoạch một cái, cánh cửa phòng không khóa mở toang, tôi tò mò thò đầu vào nhìn bên trong...!

Oh my God!

Tôi sang đúng lúc Vũ vừa tắm xong, đang chòng áo ba lỗ vào cổ, còn ở dưới...!không mặc gì cả!

Thôi rồi!

Bằng cách thức không ngờ tới, tôi nhìn thấy hết cảnh xuân của gã, và cả cái thứ ghê ghê đó nữa! Tôi thề! Sự trong sáng vốn có không hiểu sự đời suốt 17 năm đã bị phá nát từ khi ấy..

Shock quá tôi hét lên đóng sập cửa chạy về phòng, mà Vũ ở trong phòng cũng hét lên.

Và có một sự trùng hợp không hề nhẹ, bố Sơn không có ở nhà vào đúng hôm ấy.

Sau ngày đó, tôi không dám vô tư hồn nhiên dẫn xác sang hỏi bài.

Không ai bảo ai, cả hai tự động cạch mặt nhau, đối nghịch nhau như nước với lửa.

Bố có hỏi chúng tôi đều tìm cách chọn lựa im lặng.

Lâu ngày bố cũng quen dần, không còn gặng hỏi như trước, để mặc cho chúng tôi tự giải quyết.

Tôi bắt đầu thay đổi đáng kể về ngoại hình lẫn tính cách, không còn nuôi tóc dài nữa, và không cả diện những bộ đầm dễ thương nữa, tập tành học Quyền anh.

Còn Vũ cũng thay đổi chóng mặt, lúc đầu vẫn chưa có những biểu hiện đổ đốn như bây giờ đâu.

Nhưng chờ đến khi tôi thi xong đại học (tôi có cảm giác hình như gã cố tình tha cho đến ngày tốt nghiệp xong thì phải), mọi cái xấu xa trên người gã thi nhau bộc lộ và phô bày ra hết cho tôi nhìn.

Đó thực sự là ký ức tồi tệ tôi cố gắng mãi mới quên được, giờ gã cố tình khơi gợi lại để làm gì? Để xoáy sâu vào nỗi nhục nhã ê chề cả đời không thể quên trong lòng tôi ư?

Nguồn cơn của tất cả suy cho cùng vẫn là nằm ở tôi.

Nếu tôi gõ cửa...

Nếu tôi gọi...

Thì mọi chuyện có khác đi chỗ nào không?

Tôi không biết và cũng không quan tâm.

Mà nếu có thì chỉ có một sự thật không bao giờ thay đổi.

Sự thật ấy là...

Lừa tình là bản năng, mê gái là bản chất!

Nó ăn sâu vào trong máu rồi, không sửa được.

"Công bằng? Công bằng cái con khỉ!" Tôi vừa nói vừa co chân đạp Vũ ngã chổng mông xuống giường.

Vội vàng nhổm dậy vớ lấy khăn choàng tắm, tôi điên tiết tìm cái chổi quét nhà với sự quyết tâm phải đập cho gã một trận nhừ đòn.

Hôm nay cơ thể của tôi bị hai thằng khốn nạn sờ mó hơi bị nhiều rồi đấy!.