"Chết! Quên không lấy chìa khóa phòng!" Khôi sờ không thấy chìa khóa đâu, nó kêu lên.

"Không cần đâu.

Cửa phòng lúc cần mở nó sẽ khác mở." Tôi vỗ vỗ vai nó.

Khôi ngẩn người nhìn tôi:

"Đừng nó là mày đạp bay cửa nha! Tao không có tiền đền cho mày đâu."

"Cậu không có thì để mình đền cho Sơn Ca.

Sơn Ca cứ thoải mái đi, cậu có quậy tanh bành ở đây cũng không ai nói gì hết."

Vẫn là Giang nói mấy câu trấn an tôi, cảm kích nhìn cậu ấy, tôi nhấn mạnh:

"Mình sẽ cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể."

Đúng vậy, nếu không có chuyện xảy ra thì chẳng việc gì phải quậy tung nóc khách sạn nhà người ta cả.

Thang máy mở ra, tôi đi trước dẫn đầu nhanh chóng tìm được số phòng 905.

Dồn lực vào bàn chân, không nói nhiều tôi đạp cửa xông thẳng vào căn phòng dành cho khách Vip.

Tiếng cánh cửa đổ sập thu hút sự chú ý của hai con người đang mải miết vật nhau trên giường...

Quả nhiên...!đúng như bọn tôi dự đoán, họ đang [email protected] tình.

Hai thân thể [email protected] truồng không lấy một mảnh vải che thân quấn quýt với nhau không rời.

Căn phòng tràn ngập mùi h0an ái.

Nam trên nữ dưới! Lúc bọn tôi xông vào Vũ đang lên cơn hưng phấn.

Còn Nhã, nước mắt nước mũi tèm lem trên gương mặt xinh đẹp, thấy vệt máu đỏ trên ga giường tôi đoán có thể đây là lần đầu của cô ấy...

Cảnh tượng quả là đặc sắc! Hai người này không sang Nhật và tham gia đóng phim AV quá là lãng phí nhân tài!

Với phương châm sống nói ít làm nhiều, tôi bình tĩnh rút điện thoại trong túi áo ra bật chế độ quay camera.

Cảnh tượng sống động không che full HD thế này mà tung lên web đen chắc nhiều lượt xem lắm đây! Có khi nhờ nó tôi lại kiếm được một khoản tiền kếch xù ấy chứ.

Tôi cầm máy quay hê hê cười, nụ cười dần trở nên thiếu đứng đắn.

"Úi xời cao trào ghê nhỉ? Nào hai người mau tiếp tục chiến đấu đi! Sao lại bất động với nhau hết thế kia?" Tôi không nhịn nổi quát liên hồi.

"Nãy hăng máu lắm mà!"

Hai cậu con trai còn lại trong phòng đang bận che đôi mắt sắp mù đến nơi của mình, nghe tiếng tôi quát, hai tay che đôi mắt đã nhắm tịt sẵn từ trước chuyển sang bịt lỗ tai.

"Cái con thần kinh thô này! Không mau chạy ra ngăn họ đi còn ở đấy cổ vũ!" Khôi gắt um lên, thiếu điều nó nhảy bổ vào lay lay người tôi cho tỉnh táo đầu óc.

"Suỵt! Được xem phim con heo miễn phí sống động thế này, ngăn là ngăn thế nào! Vớ vẩn!" Tôi quác lại vào tai nó, à quên mất nó đang bịt tai.

"Bịt tai không ăn thua đâu! Thôi bỏ ra đi! Nhìn người ta làm mà học tập, sau này lấy vợ về còn chiều vợ nữa chứ."

Mồm nói cứng vậy thôi nhưng bên trong dạ dày không ngừng cuộn trào.

Cảm giác của tôi bây giờ là...!muốn nôn ẹo! Cảnh tượng trước mắt quá kinh tởm và vượt ngưỡng sức chịu đựng của tôi.

Không thể chịu nổi thêm, tôi cất điện thoại vào túi áo, vắt chân lên cổ chạy vào WC, ôm bồn cầu nôn thuốc nôn tháo.

Những thứ tôi ăn từ sáng đến giờ bị tôi nôn hết vào bồn cầu.

Và tôi không ngừng nôn mửa cho đến khi dạ dày không còn thứ gì để nôn tiếp.

Bao tử trống rỗng.

Tôi nằm vật ra sàn nhà vệ sinh, thở d0'c.

Cảm giác ghê cổ và chua chua trong miệng đang không ngừng tra tấn tôi.

Tao xin mày đấy cơ thể ạ! Giờ tao chính thức kiệt quệ không còn gì để mày tiếp tục tống khứ thức ăn thức uống nữa đâu nhen!

"Sơn Ca! Sơn Ca! Mày làm sao thế này?" Có lẽ nghe thấy tiếng tôi nôn dữ quá, Khôi và Giang xộc vào.

Thấy tôi đang thở và thở một cách khó nhọc, Giang là người nâng đầu tôi lên.

"Nào đứng dậy rửa mặt súc miệng rồi bọn mình về." Cậu ấy nói nhỏ với tôi, còn giúp tôi đậy nắp bồn cầu nhấn nút xả nước.

"Đây nước đây." Khôi mở vòi ở bồn lavabo, hứng ít nước vào cốc nhựa cho tôi súc miệng.

Sau đó cậu lấy một cái khăn sạch ở trên giá gần đấy, làm ẩm khăn rồi đưa cho tôi lau mặt.

Tí nước mát vào tỉnh cả người, hai người chu đáo quá...!Tôi cảm động:

"Cảm ơn hai người!"

"Có gì đâu chuyện nhỏ mà, chơi với nhau bao lâu nay mày khách sáo quá tao lại không thích."Thằng Khôi nhân cơ hội vò mái tóc xoăn tít thò lò của tôi nay đã rối xù giờ lại càng rối hơn.

"Mày nói mồm thôi, động tay động chân với mái tóc của tao là thế nào?" Tôi bực mình mắng nó.

"Làm gì mà căng! Tóc Sơn Đại Ca sờ rất thích nên tao sờ nhiều hơn một tí có làm sao?" Nó lại nở nụ cười thiếu đòn trêu chọc tôi.

Vẫn khó chịu trong người, tôi đột xuất tốt tính không thèm so đo tính toán với nó.

"Thôi đi về, ở đây thêm tao thấy quá khó chịu.

Không nhanh là tí phun tiếp một bãi ra đây đấy."

Ba người chúng tôi gật đầu nhìn nhau, chuyện hôm nay cứ tạm giữ im lặng cái đã, xem tình hình tiếp theo ra sao rồi mới quyết định có nên đưa ảnh tôi chụp cho bố xem không..