-Chúng ta nên tiến thẳng vào đất liền bằng thuyền.

Trước mặt có một dòng sông.

Nami nhìn con sông phía trước nói.

-Liệu bên trong có quái vật không?

Usopp nhìn hòn đảo tỏ vẻ sợ hãi nói.

-Tất nhiên có thể.

Đây là Đại Hải Trình.

Sanji mặt đầy nguy hiểm nói.

Có vẻ như hắn muốn đùa Usopp một chút.

-Ha..ha..ha..

Khi nào gặp chúng mình sẽ chạy trốn.

Luffy cười lớn nói vào.

-Cậu nghĩ quá dễ Luffy.

Chúng ta phải ở trên đảo một thời gian dù có nguy hiểm hay gì đi nữa.

Nami nói.

-Tại sao?

Luffy khó hiểu hỏi.

-Tại vì kim nam châm cần ghi lại từ trường của đảo này rồi mới chỉ đến đảo tiếp theo được.

Vì thế chúng ta phải ở trên đảo vài giờ, có khi vài ngày, cho đến lúc kim la bàn ghi lại dữ liệu cần thiết.

Nami chỉ vào Log Pose trên tay nói.

-Nói vậy dù đảo này có quái vật thì chúng ta cũng không thể chạy trốn ngay mà phải lưu lại vài ngày đúng không?

Usopp run sợ nói.

-Đúng thế.

Nami nói.

-Ha..ha..ha..

Chuyện đó để sau hãy tính chưa muộn.

Cho thuyền tiến vào đi.

Luffy hưng phấn cười nói.

Máu phiêu lưu của hắn lại sôi trào lên nữa rồi.

-Chứng sợ đảo của tôi lại…

Usopp bên kia lẩm bẩm nói.

Going Merry chậm rãi mem theo dòng sông tiến vào sâu trong hòn đảo phía trước.

Vừa tiến vào dòng sông, Yaki liền phát hiện hai bên đất liền có người theo dõi bọn hắn.

Hắn cũng không lên tiếng đánh động bởi vì những người này quá yếu, quá tầm thường, có thể họ chỉ là người dân trên đảo, thấy Hải Tặc lên đảo nên theo dõi để phòng bị.

-Chào mừng đến với đại hải trình!

-Chào mừng quý khách đến thành phố chúng tôi.

-HOAN NGHÊNH!

Đi được một lúc, tiếng hò reo chào đón bọn hắn từ hai bên bờ sông.

Sanji nhìn các cô em trên đảo hai mắt sáng lên nói.

-Ồ! Có rất nhiều cô em dễ thương.

-Họ chào đón chúng ta thật nồng nhiệt.

Cứ như chúng ta là anh hùng của họ!

Usopp vẫy tay về hướng hai bên đảo nói.

Luffy thì ngồi lên đầu cừu, giang hai tay ra hô lớn, có vẻ hắn rất vui vẻ.

Lúc này chỉ có Nami, Zoro và Yaki trên mặt hiện rõ vẻ nghi hoặc.

Đối với Zoro, hắn từng là thợ săn Hải Tặc, hiểu rõ hải tặc đối với người bình thường trên đảo là ác mộng, thế nên nhìn người hai bên sông hắn biết rõ đảo này có vấn đề.

Còn về Yaki, sống hai kiếp, tất hiểu một số chuyện, người không thân không quen, chào đón nồng nhiệt như vậy chắc chắn có dị tâm.

Nami thì mới thoát khỏi nô ách của Hải Tặc, trong lòng tất nổi lên nghi ngờ.

-Hòn đảo này có vấn đề.

Yaki đến gần Zoro nói.

Zoro gật gật đầu, hai mắt lóe lên sự sắc bén, sau đó lại quay về vẻ buồn ngủ thường ngày...Thuyền Going Merry nhanh chóng cập bến, một ông chú với bộ tóc thẩm phán màu trắng bước ra nói.

-Xin Chào mọi người….

Tôi là Igaraoppoi, thị trưởng của Whiskey Peak.

-Chào ngài! Tôi là Luffy.

Rất vui được gặp ông.

Luffy nhìn vào mái tóc ông lão rồi nói tiếp.

-Tóc của ông quăn quá đấy?

Igarappoi nói.

-Đây là hòn đảo linh hồn của rượu và nhạc, Whiskey Peak! Chúng tôi tự hào vì lòng hiếu khách của mình.

Có rất nhiều rượu cho các du khách như các bạn hưởng dụng.

Các bạn muốn tham gia lễ hội của chúng tôi không… Các bạn có thể kể về chuyến phiêu lưu của mình không? Chúng tôi sẽ rất vui lòng lắng nghe.

Ma...ma..Maaaa.

-Tất nhiên! Chúng tôi thích tiệc tùng.

Luffy, Sanji, Usopp sau khi nghe ông Igarappoi nói xong thì quàng vai nhau hét lên một tiếng rồi vừa nhảy vừa đi tham gia tiệc.

-Ba thằng ngu!

Nami nhìn tên thuyền trưởng não cao su cùng hai thằng ngu bên cạnh lẩm bẩm.

Sau đó nàng quay về phía ông Igarappoi hỏi.

-Nè, ông..Tiện thể cho tôi biết cần bao lâu để Log thích ứng với đảo này vậy?

-Log Pose à? Để sau đi tiểu thư.

Xin hãy nghỉ ngơi cho xứng đáng sau một chuyến du hành dài của mọi người a.

Igarappoi cười nói, sau đó kéo Nami cùng đi tham gia tiệc.

-Đi thôi Zoro, đi xem đám ngốc ngày đang muốn làm gì?

Yaki cười nói với Zoro, bọn họ theo bước mọi người….

Đêm hôm đó, trong một căn nhà lớn, có một bữa tiệc lớn đang diễn ra, tiếng nhạc và tiếng hò hét vang khắp phòng.

Usopp cũng như thường ngày, khoác lác với mọi người.

Sanji thì theo sau các thiếu nữ, còn Luffy thì liên đưa thịt vào cổ họng.

Yaki, Zoro và Nami ngồi cùng bàn, trong phòng chỉ có cái bàn này là khá yên tĩnh nhất.

-À, cô đây rồi! Cứ tự nhiên mà uống đi! Chúng tôi có rất nhiều rượu.

Igarappoi đi đến bên cạnh Nami cười nói.

-Tôi không uống đâu.

Tôi không được rượu cồn! Thật đấy!

-Đừng có lo…

Igarappoi nói chưa hết câu thì đã ho lên vài tiếng rồi mới nói tiếp.

-Ma..ma..! Đừng có lo chuyện đó.

Đây là loại rượu tốt nhất đấy, ủ từ loại nho cao cấp nhất trên đảo.

Special Drink của chúng tôi đó, không có nhiều cồn trong đó.

Một loại rượu nho của biển.

-Ngon thật đây!

Nami do dự một chút thì nâng ly lên uống một ít, cười nói.

Sau đó thì cô nàng bắt đầu cụng ly cùng mấy người khác, quên mất những nghi vấn trước đó.

Yaki bên cạnh cũng giả vờ uống, chỉ là rượu này quá tệ so với những gì hắn đã uống ở kiếp trước.

-Guku, ông có biết cách ủ rượu không?

-Đường nhiên, có một loại rượu khá phù hợp với các cậu.

Cậu đi mua chút thảo dược trên đảo, sau đó tôi sẽ chỉ cách ủ rượu thuốc cho cậu.

Đảm bảo ngon hơn thứ rẻ tiền này nhiều lần.

Yaki gật gật đầu, Zoro bên cạnh cũng uống khá nhiều.

Ông Igarappoi thấy hai người uống nhiều thì hài lòng nói.

-Năm nay nho trên đảo được mùa.

Để chúc mừng việc này, hôm nay mọi người có thể uống thoải mái, đến lúc nào ngã xuống thì thôi.

-HOAN HÔ.

Nghe ông Igarappoi nói, mọi người hò reo vui vẻ.

Sau đó là một trận so rượu giữa các thuyền viên mũ rơm và người trên đảo.

Tiếng huyên náo của bữa tiệc kéo dài đến nửa đêm.

-Không được, ta không uống nổi nữa.

Zoro gục trên bàn nói nhảm.

Bên cạnh mọi người cũng từ từ gục xuống, bọn họ có thể là do uống nhiều, cũng có thể là do chuyến đi mệt mỏi mà ngủ say như chết.

Ánh đèn dần tắt đi, tất cả mọi người đều rời khỏi.

Bên ngoài bữa tiệc,

-Mr8, bọn họ đâu rồi?

Mr9 và Miss Wednesday không biết từ lúc nào xuất hiện hỏi.

Người được gọi Mr8 chính là thị trưởng của đảo này, Igarappoi!

-Các ngươi đấy à? Ta đã vất chúng vào địa ngục rồi.

Igarappoi làm mặt nguy hiểm nói.

-Ôi trời! Là một bọn tham ăn.

Ta dùng trà để cạn ly với chúng thế nào cũng uống đến no bụng.

Mà chúng ta có cần thiết chào đón chúng như vậy không? Bọn chúng nhìn có vẻ yếu đuối.

Một vị nữ tu mở cửa đi ra nhìn đám người Mr8 nói.

-Cô Monday.

Mr9 và Miss Wednesday thấy nữ tu liền chào hỏi.

-Chúng ta nên thủ tiêu đám nhóc này lúc còn ở cửa khẩu.

Thành phố này đang thiếu lương thực nghiêm trọng.

Cũng không thể chờ vào hai tên phế vật này kiếm về thịt cá voi được.

Nữ tu được gọi là cô Monday nói.

-Có có ý gì vậy hả? Chúng tôi đã rất cố gắng chứ bộ.

Hai người Mr9 tức giận nói.

-Ê Ể… Bình tĩnh cái coi! Các ngươi hãy xem lai lịch của chúng rồi hãy nói.

Igarappoi nói.

Sau đó lão đưa lên hai tấm truy nã trước mặt mọi người.

-Cái gì? 50 triệu berries..!? 45 triệu berries…!?...!Là hai tên bọn chúng.

Ba người Mr9 kinh ngạc nói.

-Đúng vậy.

Bây giờ hãy thu thập tất cả vàng bạc trên thuyền của chúng.

Sau đó trói chúng thật chặt rồi đưa cho chính quyền.

Nếu chúng chết thì chúng ta sẽ mất đị một phần ba tiền thưởng đấy.

Mấy tên kia muốn công khai xử tử chúng.

Igarapoi nói.

Đúng lúc này, một cái bóng to lớn bao phủ mọi người khiến lão giật mình, cảnh giác nhìn tứ phía.

Lúc lão ngẩng đầu thì phát hiện hai bóng người đứng dưới ánh trăng.

-Mọi người có vẻ vất vả nhỉ.

Cám ơn vì bữa tiệc nhé.

Sau một chuyến đi dài, tham gia một bữa tiệc như vậy thật sự là sảng khoái.

Yaki không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên đỉnh tòa nhà nơi tổ chức bữa tiệc nói lớn.

-Các ngươi là những kẻ sống bằng cách săn người lãnh thưởng phải không? Các ngươi ở đây chờ những hải tặc hăng hái bước vào đại hải trình để bắt bọn họ.

Nhìn thì các ngươi có ít nhất trăm tên, nên gọi các người là kẻ săn đầu người hay là Công Ty Baroque đây?

Zoro bên cạnh Yaki rút kiếm nhìn hơn trăm người tụ tập phía dưới nói.

Vừa rồi, khi hai người bọn hắn vừa xuất hiện thì nữ tu được gọi Monday kia đã tiến vào trong gọi thêm người ra.

-Sao ngươi biết tên công ty bọn ta?

Đám người Igarappoi kinh ngạc hét lên.