Diệp Thiếu Cảnh đi lên tầng 25, nhìn thoáng qua thấy Cẩm Đường đang ngồi nghỉ trong văn phòng, cậu chủ động gõ cửa, phá vỡ sự an tĩnh trong văn phòng: “Anh tới lúc nào thế?”

“Mới tới được khoảng 10p.” Cẩm Đường ngẩng khuôn mặt nhã nhặt lên, ra hiệu cho Diệp Thiếu Cảnh tiến vào: “Cậu đã đi đâu vậy?”

Diệp Thiếu Cảnh ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Cẩm Đường: “Em đi sửa xe.”

“Xe của cậu không phải ngày hôm qua đã đưa đi sửa sao, sửa xong rồi à?” Nhiều lúc nghệ sỹ cùng người đại diện của mình có quan hệ rất thân thiết, thậm chí những chuyện riêng tư của nghệ sỹ, bọn họ đều biết rõ hơn những người khác.

“Không phải xe của em.” Diệp Thiếu Cảnh không biết giải thích sao với Cẩm Đường, cũng không tìm ra một lý do nào thích hợp nên lảng sang chuyện khác: “Đã lấy được hợp đồng sao?”

“Hạng Thanh Uyên nói có văn kiện muốn anh xem, chắc là còn muốn thảo luận một số chi tiết nữa.” Cẩm Đường đẩy nhẹ gọng kính bạc trên sống mũi, tươi cười giống như tranh vẽ “Cậu mệt thì về trước đi, buổi tối anh qua tìm cậu, rồi nói qua về nội dung hợp đồng cho cậu biết.”

“Việc này anh quyết định là được rồi.”

“Như thế đâu có được, không biết chừng tôi đem cậu bán luôn đấy.”

“Em cũng không đáng giá bao nhiêu tiền.” Diệp Thiếu Cảnh vò rối mái tóc đen, nhẹ chớp mắt một cái nói: “Em không có việc gì, đợi anh cùng về luôn.”

“Ừ.” Cẩm Đường mỉm cười đáp ứng. Lần đầu, thấy Diệp Thiếu Cảnh, thực sự anh đã bị cậu dọa sợ, khi đó cậu ta cùng Eries cùng diễn cho một bộ phim, cậu ta đóng vai phản diện, hình tượng đó thực thích hợp với cậu ta.

Khuôn mặt của cậu ấy thực tà mị, nguy hiểm, tràn ngập hormone nam tính mãnh liệt, hơn nữa cậu ta còn mặt áo sơ mi màu đen, cùng chiếc quần bò rách, coi ngươi đen nhánh thâm trầm, bất đồng cùng nam nhân vật chính Eries anh tuấn, thuần khiết, sạch sẽ trông như quý tộc Châu Âu.

Lúc ấy anh nghĩ muốn ký hợp đồng cùng Eries, muốn hảo hảo bồi dưỡng cậu ta, phỏng đoán không bao lâu Eries sẽ trở thành đại minh tinh sáng rỡ trong giới giải trí. Nhưng khi anh nhìn thấy Eries diễn xong, sai trợ lý hầu hạ cậu ta, quát tháo trợ lý làm cái này làm cái kia, rồi lại chửi ầm lên với các nhân viên công tác, tính tình thích sung sướng an nhàn giống hệt đại thiếu gia nhà giàu không chịu được khổ.

Mà Diệp Thiếu Cảnh diễn xong phân đoạn của mình, liền ngoan ngoãn ngồi một góc nghiên cứu kịch bản, thái độ phi thường nghiêm túc, không quan tâm tới bất cứ thứ gì xung quanh, anh đi qua chào hỏi Diệp Thiếu Cảnh, nói cho cậu biết mình là người của công ty giải trí, Diệp Thiếu Cảnh ngại ngùng cười tiếp chuyện.

Khi đó cậu ta mới bước chân vào làng giải trí không lâu, không thiểu rất nhiều chuyện, chuyện ký hợp đồng cũng do dự không quyết, dù sao cậu cũng chưa có kinh nghiệm, Diệp Thiếu Cảnh lại không có danh tiếng, nhìn từ đầu tới cuối sao cũng thấy rất khó nổi tiếng, nhưng cuối cùng vần cùng Diệp Thiếu Cảnh ký hợp đồng. So với sự thiếu kiên nhẫn của mình, tính tình Diệp Thiếu Cảnh rất tốt, mặc kệ là nhân vật gì, cậu ta đều rất nhập tâm vào nhân vật.

Có một lần đi chụp ảnh bìa cho tạp chí, vị nhiếp ảnh gia kia tình chậm chạp có tiếng, riêng việc chỉnh sửa ánh sáng đã mất 4 tiếng, mỗi ngày 9h sáng băt đầu làm việc, đến 12 h đêm mới xong, lúc ấy ai ai cũng sắp phát điên. Diệp Thiếu Cảnh còn thảm hại hơn, cứ mang khuôn mặt trang điểm đứng ở đó chờ, đứng chờ ở đó hơn 15h, mà chỉ chụp có 30p, nếu là nghệ sỹ khác chắc đã phát điên, nhưng Diệp Thiếu Cảnh một chút cũng không tức giận, bởi vì tính kiên nhẫn lại thích an tĩnh nên không có một lời oán giận nào, cũng không làm hỏng buổi chụp hình, chính là rất phối hợp với nhiếp ảnh gia.

Cho nên, nhiều lúc cũng nhận được kịch bản, chỉ cần cảm thấy nhân vật thích hợp, anh liền chủ động đem cơ hội cho Diệp Thiếu Cảnh, anh nghĩ tham gia nhiều phim như vậy sẽ làm cho Diệp Thiếu Cảnh bộc lộ tài năng, sẽ có người chú ý.

Tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên, Cẩm Đường ngẩng đầu, nhìn Phương Vĩ Đông đứng ở cửa. Phương Vĩ Đông kinh ngạc nhìn Diệp Thiếu Cảnh ngồi trong phòng, có ý muốn tránh đi nhưng đi lúc này thực rất kỳ quái nên đi tới gặp hai người họ, đem văn kiện đưa cho Cẩm Đường: “Đây là văn kiện nhà sản xuất đưa cho anh.”

Cẩm Đường mở văn kiện ra xem, trong nháy mắt, sắc mặt thay đổi: “Đây là Hạng Thanh Uyên đưa cho anh?”

Phương Vĩ Đông nhìn thẳng vào ánh mắt bức người của Cẩm Đường, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Lúc nào thì quyết định? Hiện nay muốn đổi vai diễn của Diệp Thiếu Cảnh sao?”

Không khí phòng nghỉ lập tức ngưng trọng, ngoài cửa sổ sắc trời u ám, ảm đạm xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh vào trong phòng, bên trong đèn bật sáng trưng như ánh mặt trời, đáy mắt mỗi người đêu trở nên chói mắt mà lạnh như băng, Diệp Thiếu Cảnh mặt không đổi sắc mà đứng bên người Cẩm Đường, cả người trầm lặng yên tĩnh giống như biển sâu.

Trong giới giải trí không thiếu diễn viên, còn có vô số diễn viên không chính quy, nhưng không phải vì một tiểu nhân vật mà hao tổn tâm cơ, thường thường, trước khi bấm máy quay phim cũng có khá nhiều trường hợp thay diễn viên, mà hiện tại cậu cũng đã gặp phải.

“Vai diễn của cậu ấy thực sự đã đối.” Ánh mắt Phương Vĩ Đông dừng lại trên người Diệp Thiếu Cảnh, cười như không cười, biểu tình của những người thành thạo chuyên nghiệp, mặc kệ gặp loại người nào, hay trong tình huống nào đều có biểu hiện hoàn mỹ.

Cẩm Đường nổi trận lôi đình: “Một khi đã vậy, sao lúc trước không nói?” Hiện tại, trang phục cùng thời gian quay phim đều đã được ấn định, đột nhiên quyết định đổi diễn viên, nói thế nào cũng là quá phận.

“Bởi vì tôi không nghĩ tới, à, vai diễn mới của Diệp Thiếu Cảnh là nam chính.” Phương Vĩ Đông đưa ra một bản hợp đồng, để trước mặt Diệp Thiếu Cảnh đang im lặng: “Chúc mừng cậu, tôi thực chờ mong biểu hiện của cậu.”

Diệp Thiếu Cảnh không tỏ ra vui mừng, nhất thời cảm thấy không thật, chuyện này có thể bị nhầm lẫn: “Chuyện này là thật sao?”

Phương Vĩ Đông cười meo meo nhìn Diệp Thiếu Cảnh “Không cần diễn thử trước, bất luận thay đổi cái gì thì những thứ khác đều bình thường.” Anh cũng thực không hiểu, không biết vì lý do gì mà lại đột ngột thay đổi diễn viên, mặc dù diễn xuất của Hoa Tử Tuấn không thực sự tốt nhưng danh tiếng rất tốt, khi công chiếu không lo về tỉ lệ người xem.

End 6