Cuộc sống đôi khi rất giống một bộ phim điện ảnh, cứ dựa theo kịch bản thì đường đi sẽ không còn gập gềnh, lúc nào đến trường, thành tích ra sao, chọn trường nào, sau này ra làm việc ở đâu, có thành tựu gì đều đã được sắp đặt sẵn, mà Trác Thích Nghiễn chính là người an bài mọi chuyện.

Hắn không thích sinh hoạt theo khuôn phép, cũng không thích bị người khác ép buộc, chỉ cần nghĩ việc đó có lợi thì liền làm, nhưng khi hắn làm theo sự an bài của cha mẹ, hắn vẫn nghĩ rằng con đường đó hợp với mình. Cho tới khi lê đại học, đáp ứng cha thi vào trường luật, tốt nghiệp xong vào làm trong cơ quan chính phủ, hắn mới phát hiện hắn không có hứng thú gì với pháp luật, một ngày đi làm cứ đều đều, ngày nào cũng giống ngày nào, thế là xin cha mẹ nghỉ việc chuyển sang kinh doanh.

Đó là lần đầu tiên hắn thoát ky mọi sự an bài của cha mẹ để làm chuyện mình thích, hắn thật cao hứng, quyết tâm cùng bạn bè gây dựng sự nghiệp, nhưng lại thất bại, thua lỗ mất hết cả tiền vốn, còn bị bạn bè bán đứng, lưu lại cho hắn số nợ rất lớn.

Chủ nợ mỗi ngày đều truy hỏi, hung thần ác sát, ép hắn tới đường cùng, có bao nhiêu tiền đều lấy ra trả nợ hết, không dám nói cho cha mẹ, cũng không nói cho bạn bè khó khăn của mình, hắn không bao giờ tin tưởng bất kì ai nữa, những ngày sau đó, hắn quá cực khổ, mọi chuyện xui xẻo liên tiếp đổ lên đầu hắn, áp lực vô cùng lớn, thân thể cũng dần suy sụp, kiếm được bao nhiêu tiền cũng không đủ để trả nợ càng đừng nói tới việc duy trì sinh kế hàng ngày, không ít lần muốn từ bỏ trở về nhà, nhưng ý nghĩ phải dựa vào bố mẹ khiến hắn không cam tâm.

Cha vốn không giỏi iết gì về chuyện kinh doanh buôn bán, trước kia có mở công ty nhưng buôn bán không tốt phải bán cả mặt tiền cửa hàng, ông muốn hắn học luật chính là không muốn hắn làm nghề kinh doanh, hắn mà đi trên con đường đó chắc sẽ ngã rất đau.

Sau đó vận may đến, hắn đầu tư cổ phiếu kiếm được chút sinh ý, miễn cưỡng thoát khỏi cuộc sống sinh hoạt tù túng, chuyến tới một công ty làm việc. đó là một công ty giải trí có tiếng, bắt đầu làm việc từ chức vụ nhỏ nhắt, đi sớm về tối, không từ chối vất vả, tích lũy không ít kinh nghiệm, cũng từ đó thăm dò loại hình hoạt động của công ty giải trí, tiếp theo gặp được một cơ hội trời cho thay đổi vận mệnh, trở thành quản lý nghệ sỹ.

Lúc ấy hắn còn trẻ, với độ tuổi ấy cùng lắm là làm trợ lý hoặc nhân viên PR là cùng, rồi mới tới vị trí quản lý rồi đi lên dần dần, nhưng công trạng hắn thực ưu tú, năng lực làm việc không thể phủ nhận, ông chủ đã đề cử hắn.

Ông chủ nói nghệ nhân tiếp theo sẽ để hắn làm người đại diện, thoạt nhìn là cho hắn cơ hội, kỳ thật ông ta trong lòng ông ta đã có người khác thích hợp hơn là Cris, đương nhiên liền đối với hắn qua loa cho xong, mà Cris biết việc này cũng âm thầm ngăn trở hắn, xúi giục nghệ sỹ cự tuyệt hắn. Cho nên hơn nửa tháng sau, hắn không phụ trách một nghệ sỹ nào. Cris muốn hắn biết khó mà lui, ảm đạm rời khỏi cuộc cạnh tranh lần này, nhưng Cris làm sao cũng không thể một tay che trời. hắn không chọn nghệ sỹ trong công ty nữa, chuyển tới quan bar, club, quán cà phê… tìm ca sỹ, ký được hợp đồng với một ca sỹ phòng trà tên Tịch Nhược Hoài, trở thành người đại diện rồi rất dụng tâm đào tạo cậu ta, đem cậu ta gia nhập giới giải trí.

Sau vài năm làm trong công ty, hắn đã có đủ kinh nghiệm cùng vốn liếng để tự mở một công ty mới, cũng không lâu sau, hắn kéo một nhóm nghệ sỹ của công ty đó về đầu quân cho công ty mình, công ty giải trí Hoàn Á.

Diệp Thiếu Cảnh nhìn Trác Thích Nghiễn không chuyển mắt.

“Anh có từng hối hận không?” Cậu không nghĩ tới Trác Thích Nghiễn đã trải qua nhiều việc như vậy, trong mắt cậu, hắn như một vị quân vương thần thái phi dương, khí thế sắc bén, chỉ hơi nhếch miệng mà người đối diện đã không dám nói câu nào, chưa từng nghĩ tới việc hắn đã từng nghèo túng, hai bàn tay trắng, không quyền không thế, sinh hoạt tại địa ngục hắc ám không ai thừa nhận.

“Cũng từng hối hận, nhưng không vì thế mà buông tay.” Trác Thích Nghiễn khóe miệng ý cười, nghiêm trang chững chạc nói: “Anh tin một ngày nào đó anh sẽ thành công, cho nên vẫn kiên trì tới hiện tại.”

“Vậy sức khỏe của anh…” Diệp Thiếu Cảnh nhìn nụ cười của hắn, trong lòng khó chịu, buông tha công tác ai ai đều ngưỡng mộ để đặt chân vào thương giới, rồi bị bán đứng, bị phản bội, cuối cùng là thất bại, nếu là cậu có lẽ cậu sẽ buông tha lý tưởng của bản thân.

Trác Thích Nghiễn nhẹ tay đặt lên đầu cậu: “Hiện tại có tiền còn sợ không khỏi sao? Lúc trước bệnh hen suyễn đã khỏi hẳn, không cần lo cho anh.”

Thanh âm từ tính vì âm điệu trầm thấp mà trở nên ôn nhuận, nhưng lại khiến Diệp Thiếu Cảnh trong lòng sinh hờn giận, biết được quá khứ của hắn, lại càng lo cho sức khỏe của hắn hơn, nhưng ngôn hành cử chỉ của hắn lại quan tâm mình nhiều như vậy, tựa như người bị thương nằm viện là mình chứ không phải hắn.

Cậu đối tâm ý của hắn cảm nhận được, thậm chí cảm giác mình không cách nào đáp trả, cậu thiếu nợ hắn rất nhiều, sau này chỉ sợ lại càng nợ nhiều hơn, nhưng cậu lại không biết rằng, Trác Thích Nghiễn có rất nhiều bí mật giấu sau lưng cậu. những bí mật đó như những bông hoa ăn thịt người, vô thanh vô tức ở trong đất nảy mầm, sinh trưởng, điên cuồng che trụ ánh mặt trời chói lọi trên cao, khiến cho bóng tối bao trùm vạn vật, rồi đem hết thảy mọi thứ cắn nuốt mọi thứ máu chảy đầm đìa!

End 58