Lúc Diệp Thiếu Cảnh đi lên phim trường ở tầng 30, gặp mặt Vương đạo diễn, ông muốn cậu đi hóa trang để thử vai, cậu liền đến phòng hóa trang tìm chuyên gia make-up. Chuyên gia make-up là một người khá kì quái, anh ta đi một đôi giày La Mã màu vàng, mặc chiếc áo sơmi xanh da trời, cùng chiếc quần da đen bó sát người, bước đi cứ uốn a uốn éo, nhưng thoạt nhìn lại rất xinh đẹp, trên vai còn choàng một chiếc khăn màu tím kẻ caro tua rua. Người này trông thế mà lại có một cái tên rất đứng đắn – An Lục.

Diệp Thiếu Cảnh khách khí cùng anh ta chào hỏi. An Lục ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Cảnh, ánh mắt đột nhiên phát sáng, giống như yêu tinh tu hành ngàn năm nhìn thấy Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh, một phen đẩy stylist ra đi qua “Anh đẹp trai, anh là Diệp Thiếu Cảnh?”

“Vâng.”

“Ngồi xuống đây, tôi giúp anh trang điểm.” An Lục cường bách ấn Diệp Thiếu Cảnh ngồi xuống ghế dựa, nắm vài lọn tóc của cậu lên chuẩn bị cắt, đồng thời nói chuyện phiếm cùng cậu.

Diệp Thiếu Cảnh khách khách khí khí trả lời cho có lệ.

An Lục vuốt vuốt mái tóc đen của Diệp Thiếu Cảnh, chạm vào có cảm giác trơn mềm tựa như những bông tuyết lướt qua tay vô pháp nắm chặt “Chất tóc rất tốt, bình thường anh gội bằng dầu gì?”

Diệp Thiếu Cảnh tùy ý nói tên một loại dầu gội.

“Cái loại đó gội thực hại da đầu, dùng lâu tóc sẽ khô, rồi rụng nhiều, không tốt.” An Lục đánh giá Diệp Thiếu Cảnh, loại nam nhân có ngoại hình tà mị thế này An Lục rất thích, thế là chủ động hẹn Diệp Thiếu Cảnh “Chỗ tôi có vài chai dầu gội ngoại nhập, vừa dưỡng tóc lại không hại da đầu, dân đại gia dùng qua đều nói rất tốt, anh nếu không ngại có thể lấy về dùng, coi như quà gặp mặt.”

Diệp Thiếu Cảnh cũng không rõ tâm tư của An Lục, nên nghiêm túc hỏi lại “Anh đã dùng qua chưa?”

“Chưa.”

“Vậy tôi không dùng.”

“Anh đẹp trai à, anh thật ác nha, tôi nói nửa ngày anh cũng chẳng thèm động tâm.”

“Chúng ta vừa mới gặp mặt, anh đã giới thiệu cho tôi loại dầu gội đắt tiền, so với tôi còn ác hơn.”

“Anh thật nhanh mồm nhanh miệng.” Đại đa số nghệ sỹ đều chú trọng bề ngoài, vì muốn giữ hình tượng sạch sẽ xinh đẹp, mặc kệ nam hay nữ đều đầu tư rất công phu cho nên An Lục cũng cho rằng Diệp Thiếu Cảnh cũng thế, không nghĩ tới cậu lại chẳng quan tâm tới bề ngoài, hay nói đúng hơn cậu cảm thấy mấy thứ linh tinh kia rất dư thừa.

An Lục chải chải cắt cắt tóc của cậu, đem đầu cậu cắt đến say mê. Kiểu đầu mới đã xong lộ ra toàn bộ ngũ quan cùng cái trán cao, giờ trông cậu rất năng động với kiểu đầu đinh dựng đứng, thoạt nhìn như kiểu vừa từ phòng tắm đi ra bị một cơn cuồng phong thổi bay vậy đó.

“Kiểu tóc này không hợp với tôi.” Diệp Thiếu Cảnh nhìn vào gương nói với An Lục, trước kia cậu cũng từng để kiểu tóc gần giống thế này, nhưng chả dễ nhìn tý nào, lại còn không đạt được hiệu quả như ý muốn.

“Nhân vật của cậu có kiểu tóc như vậy mới hợp đó.” An Lục chăm chú nhìn Diệp Thiếu Cảnh anh tuấn đẹp trai hơn lúc trước, ánh kia đặt biệt phong trần, kiểu như tiểu bạch kiểm đứng ở bên đường bị cậu cự tuyệt, rất đáng thương.

Diệp Thiếu Cảnh thấy thế, thở dài não nề “Nhìn qua rất khác lạ.”

“Tin tôi đi, rất đẹp trai đó.” An Lục vỗ vỗ vai Diệp Thiếu Cảnh, rồi chỉ về nam nhân đang ngồi trên ghế sô pha ở bên kia phòng nói “Tôi làm kiểu tóc này cho cậu cũng vì tạo hình cho cậu cùng nam chính bất đồng.”

Hoa Tử Tuấn ngồi ở trên ghế sô pha nghe được ngẩng đầu lên, người đó có khuôn mặt âm nhu thường xuyên xuất hiện trên tạp chí thời thượng, hấp dẫn mê đắm vô số nữ nhân vì cậu ta mà như thiêu thân lao vào lửa.

Cậu ta trông rất hoàn mỹ, có đôi mắt màu xanh biếc, lông mi tinh tế, làn da trắng như sứ, khoác trên mình chiếc áo Gucci đắt tiền, cơ thể thon dài dẻo dai. Hoa Tử Tuấn nhìn Diệp Thiếu Cảnh, ánh mắt rất đẹp “Xin chào, tôi là Hoa Tử Tuấn.”

Không nghĩ tới ngày đầu đã gặp được diễn viên chính, lại là nam chính trong bộ phim ‘Thanh Thành’, Diệp Thiếu Cảnh khách khí vươn tay ra bắt, cùng Hoa Tử Tuấn chào hỏi: “Xin chào, tôi là Diệp Thiếu Cảnh.”

Hoa Tử Tuấn mỉm cười đúng chuẩn, không nghĩ cùng Diệp Thiếu Cảnh bắt tay, cả người toát ra một cỗ khí chất lạnh như băng, chào hỏi chỉ là khách sáo bề ngoài, mỉm cười có vẻ thân thiện nhưng vẫn toát ra địch ý.

Diệp Thiếu Cảnh xấu hổ, tay dừng giữa không trung, nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo, cảm thấy tự tôn của mình bị người khác ném trên đất, hung hăng mà trà đạp, loại hành động thuần túy coi thường này so với ngôn ngữ còn lạnh hơn.

“Tôi chưa từng nghe qua tên cậu, lần đầu diễn phim truyền hình hả, không sao, nhưng đừng mang phiền toái đến cho đoàn phim.” Hoa Tử Tuấn mỉm cười hoàn hảo, rất có khí chất thần tượng, nhưng lời nói có ý trào phúng rõ ràng.

“Tôi biết.” Diệp Thiếu Cảnh cứng ngắc tại chỗ, thu tay lại, cậu biết, Hoa Tử Tuấn là ngôi sao lớn cho nên có thái độ khinh thường mình, đặt biệt mình còn không có tiếng tăm gì.

Hoa Tử Tuấn giơ tay lên xem giờ, người trợ lý ở bên cạnh khom người nói với anh ta: “Không còn sớm nữa, chúng ta cũng đi thôi, anh còn có việc phải làm, còn phải đi gặp nhà sản xuất Hạng Thanh Uyên nữa.”

“Được.” Hoa Tử Tuấn cùng trợ lý rời khỏi phòng trang điểm.

An Lục ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Thiều cảnh: “Hoa Tử Tuấn hiện tại rất nổi tiếng, lại được Hoàn Á coi như con cừng mà không ngừng tuyên truyền quảng bá rầm rộ, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo, anh ta đối với nhân viên chúng tôi cũng không ôn hòa tý nào “Ở trong giới giải trí này, nổi tiếng thì quá nổi tiếng, có tiền thì rất có tiền, với những người không có đồng nào lại không chút danh tiếng đứng ở giữa như chúng ta rất dễ bị coi thường.”

Diệp Thiếu Cảnh xoay người nhìn An Lục mỉm cười: “Tôi biết mà.”

“Anh hiền thật đấy.”

“Đây là công việc mà.” Diệp Thiếu Cảnh cười cười, con ngươi khẽ động như biển đêm gợn sóng, nếu không thể cứ để tâm đến những chuyện như vậy sẽ nhanh chóng bị đẩy ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này.

An Lục nhìn cậu, cười cười đổi đề tài, muốn một cái hẹn với cậu: “Anh có thời gian không, khi nào chúng ta cùng ra ngoài uống nước nhé.”

“Thời gian tới, tôi có rất nhiều việc phải làm.”

Cậu thực sự rất bận rộn, làm gì có thời gian nghỉ, hơn nữa vừa mới gặp mặt sao có thể đồng ý đi chơi với người khác. An Lục nghe xong thở dài chán nản.

Diệp Thiếu Cảnh mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ, những đám mây đen vần vũ dày đặc, cơn mưa xối xả đổ xuống, những con đường đầy lá cây ẩm ướt, nhớt nhát, một không khí ảm đạm mờ mịt bao trùm toàn thành phố.

Văn phòng tầng 20, Trác Thích Nghiễn sắc mặt không đổi ngồi ở sau bàn làm việc của mình, ra hiệu cho Hạng Thanh Uyên ngồi xuống trước mặt. Hạng Thanh Uyên cầm tập tài liệu đưa cho Trác Thích Nghiễn: “Đây là danh sách các diễn viên bên Thượng Ảnh sẽ tham gia diễn xuất.”

“Eries hình như là nghệ sỹ của Canh Giờ?” Trác Thích Nghiễn nhìn danh sách tên trong tài liệu.

“Đúng vậy.” Canh Giờ là công ty giải trí, bởi vì tài chính hùng hậu nên cũng có diễn viên nổi danh, thường nói một núi không thể chứa hai cọp, bọn họ cùng Hoàn Á đối chọi rất ác liệt, đấu nhau đến nước sôi lửa bỏng.

“Hợp tác đúng là không đơn giản.”

“Bọn họ muốn cùng hợp tác với chúng ta.” Dưới tay Canh Giờ có rất nhiều công ty con, bao quát cả Văn Trừng, Vân Hạo, Á Đông, đều là những công ty quy mô nhỏ, ít nghệ sỹ, một trợ lý phụ trách luôn 3,4 nghệ sỹ, chi tiêu dè dặt, kiếm được ít hơn so với suy nghĩ. Lần này bọn họ thông qua ảnh hưởng muốn Eries cùng Diệp Thiếu Cảnh tham dự phim của Hoàn Á, thứ nhất mượn danh của đại chế tác để nâng tàm nghệ sỹ, thứ hai cũng làm cho giới truyền thông chú ý thông tin bọn họ cùng Hoàn Á họp tác.

“hy vọng hợp tác tốt.”

Hạng Thanh Uyên nghiêm túc hỏi: “Nên đề phòng bọn họ sao?” Từ nước Mỹ về đầu quân vào Hoàn Á, đi theo Trác Thích Nghiễn đã được ba năm, một đường từ trợ lý lên thẳng nhà sản xuất, với các làm việc của hắn ông cũng hiểu biết một chút.

“Không cần lo lắng.” Trác Thích Nghiễn bình tĩnh nói, mở ra tờ cuối cùng xem xét tỉ mỉ tư liệu về Diệp Thiếu Cảnh, ngón tay xinh đẹp miết qua ảnh chụp trên tờ giấy hỏi: “Diệp Thiếu Cảnh là diễn viên?”

“Đúng vậy.”

“Vẫn là diễn viên kịch sao?”

“Không sai.”

“Hiện tại đổi diễn viên được chứ?”

Hạng Thanh Uyên nhìn vẻ tươi cười nhưng có chút lạnh nhạt của Trác Thích Nghiễn, nhất thời không biết trả lời hắn làm sao.

“Có biện pháp đổi không?” Trác Thích Nghiễn nhìn Hạng Thanh Uyên, nho nhã lễ độ hỏi, trên người phát ra một khí tức áp bách mãnh liệt: “Hiện tại không đổi được?”

Chuyện là cấp dưới của Trác Thích Nghiễn rất vất vả, riêng việc nắm bắt tâm tư của hắn cũng rất khó, quyết định nhanh mà thay đổi cũng nhanh, nhiều lúc không thể đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì. Hạng Thanh Uyên yên lặng một lát rồi trả lời: “Có thể.”

Trác Thích Nghiễn từ ống bút lấy ra một cây bút máy, rồng bay phượng múa mà viết xuống yêu cầu của hắn, rồi lập tức đem văn kiện trả lại cho Hạng Thanh Uyên: “Đã có biện pháp, vậy thay đổi cậu ấy đi.”

End 4