Tháng 12 trời bắt đầu vào đông, gió lạnh như quái thú vô hình gào thét, gầm rú, bầu trời xám xịt quay cuồng, ai ai ở ngoài đường cũng trùm kín mít, hơi thở ra bị đông lại nhìn như sương trắng. Trong thành phố này, xung quanh có rất nhiều người mặc những đồ da cao cấp, mặt mày ủ ê cau có như đang bị cảm lạnh, họ lạnh lùng bịt kín mặt bước qua tên khuất cái co ro ở góc đường và những người nghèo không có tiền khám đứng ngoài cửa bệnh viện.

Hoa Tử Tuấn nằm trong ổ chăn ấm áp, không động đậy, trợ lý đã liên tục gọi điện thúc giục cậu ta đến đoàn phim, nhưng cậu ta một mực không để ý, cho đến khi nhận được một cuộc điện thoại quan trọng mới có động lực mà chịu rời giường.

Cẩm Đường bắt taxi tới công ty, hôm nay trừ việc thông báo lịch trình cho mấy nghệ sỹ thì anh còn phải đến đoàn phim xin phép nghỉ cho Diệp Thiếu Cảnh, đến rồi mới biết có rắc rối rất lớn.

Hoa Tử Tuấn hôm nay cũng không tới phim trường, trợ lý Vương tới xin phép nghỉ bệnh giùm cậu ta, đạo diễn Vương nổi khùng, đoàn phim mới khởi quay không bao lâu mà hết diễn viên chính đến diễn viên phụ lần lượt xin nghỉ bệnh, vậy còn quay cái quái gì nữa!

Đạo diễn Vương biết rõ Diệp Thiếu Cảnh phải phẫu thuật mắt, dù có cưỡng chế cậu ấy đến phim trường cũng không thể quay được, hơn nữa Trác Thích Nghiễn còn nhìn trúng cậu, đã nói cho ông biết hai ngày nay Diệp Thiếu Cảnh sẽ nghỉ dưỡng bệnh không quay, trước hết quay các cảnh của các diễn viên khác.

Phân đoạn của các diễn viên khác không nhiều lắm, tỷ như Eries nhưng cậu ta có lịch trình riêng nên giờ cũng chưa có mặt tại đoàn phim. Cuối cùng đạo diễn Vương quyết định tập trung vào các phân đoạn của Hoa Tử Tuấn, nhưng ai biết được cậu ta lại kiêu ngạo đến vậy, không coi ai trong đoàn phim ra gì, một câu bị bệnh liền không tới, nhớ lại ngày đó đạo diễn Vương nổi trận lôi đình, gặp ai cũng chửi, thậm chí lôi cả Tam Tự Kinh vào để chửi, các nhân viên dù bị ức chế mắng oan nhưng không ai dám phản ứng lại với đạo diễn Vương, Cẩm Đường đến đoàn phim chào hỏi đạo diễn Vương cũng bị ông túm lại xả cho một trận.

Cẩm Đường biết tâm tình không tốt của đạo diễn Vương, cũng ngồi an ủi khuyên nhủ ông vài câu, nhưng Hoa Tử Tuấn không tới đoàn phim làm anh có chút kinh ngạc, người này có vẻ giống với lời đồn rất kiêu ngạo ương ngạnh.

☆ ☆ ☆

Diệp Thiếu Cảnh nằm trong phòng bệnh cao cấp, hệ thống lò sười hoạt động hết công suất, ấm áp ngủ say, không hề bị ảnh hưởng chút hàn khí lạnh thấu xương nào từ bên ngoài.

Trác Thích Nghiễn ngồi ở ghế sô pha bên giường đọc và ký văn kiện. Phương Vĩ Đông gọi tới nói cho hắn biết Hoa Tử Tuấn cáo bệnh không tới đoàn phim, hắn như trước trấn định không chút ảnh hưởng, bình tĩnh xử lý mọi chuyện y như tổng thống Mỹ, chỉ suy nghĩ làm thế nào để chuyển hóa biến bất lợi thành có lợi.

Trác Thích Nghiễn thấp giọng bàn bạc với Phương Vĩ Đông, sau khi cúp điện thoại, Trác Thích Nghiễn vẫn rất bận rộn, thường dùng máy tính xem xét tài liệu, thỉnh thoảng còn vào phòng tắm nghe và gọi điện thoại, thực sự đã đem phòng bệnh thành phòng làm việc của hắn.

Nhưng mọi động tác âm thanh của hắn đều rất nhỏ, thậm chí nếu có thể trao đổi qua mail không cần gọi điện thoại thì hắn sử dụng tối đa, để không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của Diệp Thiếu Cảnh, lúc y tá đem bữa tối vào mới đánh thức cậu dậy.

Diệp Thiếu Cảnh tỉnh lại nhẹ hỏi Trác Thích Nghiễn: “Mấy giờ rồi?”

“7h tối.” Trác Thích Nghiễn sắp xếp văn kiện đã xử lý sang một bên, nhìn nhìn Diệp Thiếu Cảnh tinh thần rất tốt: “Có chỗ nào khó chịu không?”

“So với hôm qua thì tốt hơn nhiều rồi.”

Trác Thích Nghiễn vẫn không yên lòng, gọi bác sỹ đến kiểm tra một lượt, bác sỹ nói tình hình của Diệp Thiếu Cảnh đã ổn định, chỉ cần quan sát thêm 2 ngày nếu không có vấn đề là có thể tháo băng. Sau khi tiễn bác sỹ, Trác Thích Nghiễn ấn chuông ở bên giường, lập tức có một y tá ở ngoài cửa lên tiếng trả lời, hắn nhờ y tá mang thêm một phần bữa tối nữa, y tá rất nhanh chuẩn bị xong, hắn liền mang đến bên giường.

“Em đã đỡ hơn nên có thể ăn chút đồ dinh dưỡng, tôi nói bọn họ làm thịt kho tàu, gà nướng mật ong, canh gà hầm hạt sen, và một số loại rau xào.”

“Thật phong phú.” Diệp Thiếu Cảnh vui vẻ cười khẽ, liên tiếp mấy ngày ăn đồ ăn nhẹ đã chán lắm rồi, đang thèm ăn đồ có hương vị, hơn nữa so với hôm qua cảm thấy tốt hơn nhiều, khẩu vị cũng đã khôi phục bình thường.

“Thích thì ăn nhiều một chút, nhìn em mấy ngày nay có vẻ không ngon miệng.” Trác Thích Nghiễn nâng góc độ giường, đẩy nửa người cậu lên cao một chút, rồi mới đẩy bàn ăn di động tới trước mặt cậu.

Diệp Thiếu Cảnh ngồi ở trên giường, tươi cười trong sáng lại mê người, cậu nói chuyện với Trác Thích Nghiễn: “Anh cũng ăn luôn đi, không cần chờ tôi ăn xong mới ăn đâu.”

Trác Thích Nghiễn nhẹ nhàng ngẩng đầu, dùng khuôn mặt tuấn mỹ ngắm Diệp Thiếu Cảnh, tiếp đó mới múc một thìa canh gà, cẩn thận thổi cho bớt nóng để trước môi uy cậu ăn: “Canh gà này hầm rất ngon, đầu bếp đã bỏ hết mỡ rồi, em nếm thử đi, ngon lắm.”

Diệp Thiếu Cảnh uống một hơi, không hề cảm thấy mùi béo ngậy của dầu mỡ, mùi canh gà nồng đậm thơm ngon tan trong miệng, nghe thấy Trác Thích Nghiễn múc thêm một thìa nữa, cậu ngại ngùng nói: “Tôi có thể tự làm.”

Trác Thích Nghiễn rất lịch sự, cũng không miễn cưỡng cậu làm cậu thấy rất thoải mái, bất luận tình huống nào cũng có phong thái nhẹ nhàng, bình tĩnh, vừa thấy đã biết là người xuất thân trong sạch.

Diệp Thiếu Cảnh bằng trực giác múc đồ ăn, múc được cái gì đều đưa lên miệng, ngẫu nhiên còn ăn phải hạt tiêu, gừng, ớt hay các gia vị ướp gà nướng, nước canh thì văng tung tóe, hắt cả lên người cậu, cuối cùng vẫn phải phiền toái Trác Thích Nghiễn đút cho cậu. (Jer: anh Trác chẳc phải sướng lắm =)))

Cơm nước xong xuôi, Trác Thích Nghiễn yêu cầu y tá đem đống bừa bộn cậu gây ra dọn sạch sẽ, sau khi y tá rời đi, Trác Thích Nghiễn đến bên giường, vươn tay giải khai cúc áo Diệp Thiếu Cảnh.

“Anh định làm gì?” Diệp Thiếu Cảnh mặt mũi đỏ hồng lên.

Trác Thích Nghiễn vẫn không nói gì, vẫn đem y phục của cậu cởi ra, dưới ngọn đèn phòng sáng trắng, thân thể Diệp Thiếu Cảnh thon dài, dẻo dai, nước da màu đồng, ngực và bụng đều có cơ, một cơ thể nam tính mạnh mẽ hiện ra.

“Anh” Toàn thân Diệp Thiếu Cảnh đỏ bừng, Trác Thích Nghiễn xốc chăn lên, lộ ra hạ thân cậu, nháy mắt nhớ tới lời Cẩm Đường nhắc nhở, theo bản năng giữ chặt tay Trác Thích Nghiễn lại.

End 18