Snape sau khi giải được thần chú hoá đá thì vội nhìn lên giường của Scorpio, ánh mắt Xà Vương có thể giết người được rồi. Draco mang Harry đi đâu thì không cần nói cũng biết.

Ông giải thần chú cho Hermione để cô nhanh cút về nhà. Tuy Hermione không mấy tình nguyện nhưng vẫn phải quay về, nếu không thì Ron và các con sẽ lo lắng. Snape ôm đứa nhỏ về dinh thự Potter. Harry đã từng đưa một chiếc chìa khoá cho Snape, cho phép ông tuỳ ý ra vào dinh thự Potter. Nếu như cậu có xảy ra chuyện gì thì ông nhất định phải mang Scorpio về dinh thự Potter, đó là nơi an toàn nhất. Nhưng người tính sao bằng trời tính, Draco lại trở thành linh hồn bạn đời của Harry, hiển nhiên là cũng có thể tuỳ tiện ra vào dinh thự Potter.

Scorpio tỉnh lại ở chỗ lạ liền khóc không ngừng, Snape vất vả dỗ bé, mà mấy bức tranh của tổ tiên họ Potter dù cưng chiều nhìn đứa bé nhưng vẫn hừng hực lửa giận! Không ngờ dòng họ Potter lại có một Slytherin! Còn là con cháu nhà Malfoy! Không! Không thể nào chấp nhận được, bọn họ muốn đến nhà Malfoy mắng vốn!

“Đây là con của Harry sao?”

“Trời ơi, tóc nó màu vàng! Thằng nhóc nhà Malfoy đã làm gì Harry của chúng ta rồi?!!”

Mấy bức tranh trên từng kêu la không ngừng. Mà Scorpio lần đầu nhìn thấy bức tranh biết nói chuyện thì đôi mắt to vụt sáng lên, tò mò nhìn chằm chằm họ, nhìn đến mức tâm các cụ đều mềm nhũn, quăng hẳn vấn đề huyết thống ra sau đầu.

“Scorpio, ta là ông của cháu này.”

“A, Scorpio, mau đi tìm chút gì đó ăn đi, trông cháu gầy quá.”

“Arthur, mau dẫn cậu chủ nhỏ đi ăn vài thứ đi.”

“Vâng, thưa chủ nhân.” Scorpio hoảng sợ nhìn gia tinh đột nhiên xuất hiện, lùi về sau một bước.

“Các vị, từ trước đến giờ Scorpio luôn sống ở thế giới Muggle, các vị như vậy sợ sẽ doạ đến nó.”

“Cái gì?! Thế giới Muggle?!! Harry thế mà sống ở đó? Nó dám để cho một đứa bé có pháp lực thuần tuý sống ở thế giới Muggle! Ta muốn giựt tóc nó!”

Snape vừa nói xong thì mấy bức tranh trên tường bắt đầu cãi nhau, nhưng mà cuối cùng họ vẫn chuyển sang vấn đề về chuẩn bị chương trình học cho Scorpio.

Scorpio ngồi trong bồn tắm lớn bằng hồ bơi, hưng phấn chơi đùa với bọt bong bóng không ngừng đổi màu, cho đến tận khi Snape đến đón mới không tình nguyện bước ra. Nhìn cái áo choàng treo trên kệ, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé nhăn lại.

“Sao vậy, Scorpio?”

“Ông Snape, con không biết mặc cái này.” Snape ngẩn người, giúp Scorpio lau khô tóc, thoa lên chút kem dưỡng da cho trẻ em, rồi giúp bé mặc từ quần tây đến áo sơ mi, rồi giày da nhỏ, áo khoác đen, nếu đội thêm một cái mũ phù thuỷ nữa thì quả thật đúng với tiêu chuẩn của một phù thuỷ nhỏ.

“Ông ơi, ba con đâu rồi ạ?” Bàn tay nhỏ của Scorpio nắm tay Snape, cặp mắt lam xám nhỏ bé có chút sợ nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh.

“Không sao đâu, ba con bận chút việc, một tháng sau sẽ về. Trong lúc đó, con sẽ ở cùng ta.”

“Thật sao ạ? Ba thật sự sẽ về sao?”

“Đúng, cho nên Scorpio phải ngoan ngoãn nghe lời, không thì cẩn thận lúc ba con về sẽ giận.” Gia tinh đặt một cái ghế chuyên dụng dành cho trẻ con cạnh bàn, Snape bế bé ngồi lên, gõ lên cái chén một cái, trên bàn liền hiện ra một loạt các món sơn hào hảo vị. Scorpio cực kì hưng phấn, căn phòng này thật thần kì, bé rất thích!

Tay nghề của gia tinh không chê vào đâu được, làm Scorpio kiềm chẳng được mà ăn hơi nhiều, làm Snape bất đắc dĩ phải cho bé uống một bình dược hỗ trợ tiêu hoá.

Ăn xong, Scorpio tò mò chạy lung tung trong phòng khách. Lá thư biết nói! Tách trà biết biến hình! Còn có tranh biết cử động! Oa, giống hệt trong lời kể hàng đêm của ba bé. Thật thần kì a! Đây là phép thuật sao!

Chín giờ tối, Snape dẫn bé về phòng ngủ. Không thể không nói, tuy rằng gia tộc Potter là Gryffindor khiến người ta chán ghét nhưng ân oán rõ ràng, cực kì bảo hộ con cháu, làm Snape cũng có chút hài lòng. Căn phòng này lúc sáng còn có chút đơn sơ nhưng giờ đã phủ một màu lam, yêu tinh phép thuật màu lục trên tường, sáng lấp lánh. Rèm cửa sổ là màu trắng, thảm cũng là loại bông trắng mềm mại. Trong phòng chứa quần áo cũng đầy đồ mới. Trong góc tường có rất nhiều đồ chơi trẻ con. Và nhiều nhất chính là sách truyện dành cho thiếu nhi ở trên kệ.

Snape cầm lấy một cuốn truyện cổ tích, mở ra đặt lên đầu giường. Giọng nữ nhẹ nhàng phát ra, đọc lên nội dung trong sách. Scorpio ngoan ngoãn thay quần áo rồi trèo lên giường, chờ Snape chúc ngủ ngon.

Tuy Snape có chút không quen nhưng cuối cùng vẫn chịu thua trước ánh mắt sáng lấp lánh của Scorpio, hôn lên trán bé.

“Ngủ ngon, Scorpio.”

“Ngủ ngon, ông Snape!” Bé cũng hôn lên má Snape, nằm xuống. Snape nhẹ nhàng đóng cửa lại, đối diện với ánh mắt đầy hiếu kì của các bức tranh tổ tiên nhà Potter được treo trên tường.

“Đứa nhỏ đúng là con của Harry Potter và Draco Malfoy. Huyết thống của Draco vì Harry mà thức tỉnh, hai người họ hiện đang ở dinh thự Malfoy. Những chuyện khác, tốt nhất là các vị tự hỏi nó.” Đối mặt với người đã khuất, tuy Snape có chút không tình nguyện nhưng vẫn giữ nguyên lễ nghi vốn có.

Các tổ tiên nghe xong đều trầm mặc không nói. Chuyện của con cháu chúng ta không quản được, dù sao thì cũng đều đã chết hết rồi.

“Snape, bọn ta đã sắp xếp chương trình học cho Scorpio, bọn gia tinh đã chuẩn bị tốt sách ở thư phòng rồi. ‘Lịch Sử pháp thuật đơn giản’, ‘Nguyên lý phép thuật sơ cấp’, ‘Thần Chú học sơ cấp’, ‘Nhập môn Thiên Văn học’ do bọn ta dạy. ‘Thảo Dược học sơ cấp’ cùng ‘Độc Dược học cho trẻ em’, ‘Giới thiệu về Sinh vật huyền bí’ thì do cậu tới dạy. Còn ‘Nhập môn thuật Biến Hình’ và Bay thì cậu tạm dạy đi, đợi Harry về tới thì cho nó dạy. À, còn đọc viết với thường thức, không thể quên lễ nghi, hôm qua nó ăn như vậy là không được! Có thể cũng nên học thêm môn Nghệ thuật nữa mới được.”

“Học nhiều như vậy? Scorpio vẫn còn nhỏ mà.”

“Không, bọn ta đều dựa trên chế độ học bình thường, cũng giống như ở Hogwarts vậy, mỗi sáng 8 giờ đi học, 2 giờ tan học. Ta nghĩ Scorpio sẽ thích chương trình học thú vị mà ta đã sắp xếp.”

“Được rồi, vậy mai chúng ta sẽ bắt đầu.”

“Snape, cảm ơn cậu đã chăm sóc Harry. Để thể hiện lòng biết ơn, bọn ta cho phép cậu vào phòng nghiên cứu độc dược của dinh thự Potter, ta nghĩ cậu sẽ thích.”

“Cảm ơn.” Snape lơ đãng lộ ra vẻ tươi cười, đây thật là một tin tức tốt!

Scorpio ngủ một giấc rất ngon, sáng hôm sau được tiếng ca mềm nhẹ cạnh giường đánh thức. Nhìn khung cảnh lạ lẫm, Scorpio hoảng sợ định khóc lên thì chợt nhớ ông Snape có nói nơi đây là nhà tổ của bé. Nhưng mà bé không hiểu nhà tổ nghĩa là gì, chẳng lẽ ý là nhà lớn sao?

Bò xuống giường thay quần áo đặt trên ghế, may là hôm qua ông Snape có dạy bé mặc loại đồ này! Mặc quần áo tử tế, rửa mặt xong xuôi, bước vài bước trên hành lang thì Scorpio lạc đường.

Nếu so với dinh thự Malfoy thì dinh thự Potter cũng không lớn nhưng nếu so với căn nhà nhỏ của bé thì là vô cùng, vô cùng lớn. Snape đợi mười phút cũng không thấy bé đâu, bất đắc dĩ đành gọi gia tinh đi tìm. Cuối cùng phát hiện đứa nhỏ kia lại lạc đến phòng bếp…

“Scorpio, kể từ hôm nay bọn ta có sắp xếp cho con một ít chương trình học, không cần con nhớ kỹ nội dung, nhưng nhất định phải hiểu bọn ta nói gì, được không?”

“Được ạ.”

“Vậy thì bây giờ chúng ta bắt đầu học lễ nghi đi. Lễ nghi không phải ngày một ngày hai có thể luyện thành. Con phải không ngừng kiên trì cố gắng thì nó sẽ dần dung nhập vào thói quen hàng ngày của con.”

“Vâng ạ.”

Scorpio ngoan ngoãn làm Snape rất hài lòng, không thể nói đây nhất định là nhờ huyết thống của Malfoy, cả dòng họ đó đều rất chú trọng lễ nghi.

Sáng, Scorpio ngồi trong thư phòng, đối mặt với bức tranh của tổ tiên, nghe lịch sử phép thuật vô cùng thú vị. Đến lớp học thứ hai thì toàn bộ thư phòng được biến thành vũ trụ, để dạy bé về Thiên Văn học. Chiều, Snape dạy bé về Thảo Dược học cùng Sinh vật huyền bí, tiến hành ngay trong nhà kính dinh thự Potter.

Giờ cơm trưa thì lại học thêm một qui tắc lễ nghi nữa. Sau khi tan học, Snape dẫn Scorpio đến sân Quidditch loại nhỏ của dinh thự Potter, ở đó có chuẩn bị sẵn một cây Tia Chớp 001 bản trẻ em cùng với bộ dụng cụ bảo hộ. Scorpio chứng tỏ mình được di truyền thiên phú bay từ hai dòng họ, lần đầu tiên leo lên chổi không hề ngã.

Học xong, Snape dẫn bé đi thám hiểm dinh thự Potter, theo sau là một loạt gia tinh đi theo bảo vệ cậu chủ nhỏ. Scorpio nghĩ đây là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của bé: Chương trình học thú vị, thám hiểm không ngừng, nếu có ba bên cạnh thì càng tốt hơn! Nhưng bé tin lời của ông Snape, tin là ba rất nhanh sẽ trở về thôi.

Snape đi đến dinh thự Malfoy một chuyến, phát hiện Draco và Harry vẫn chưa ra khỏi ma trận. Ông quay về dinh thự Potter nói cho Scorpio tin xấu này thì bé bật khóc, kêu rằng bé nhớ ba.

Snape bất đắc dĩ cho bé một bùa an thần để bé ngủ say. Bản thân ông nhịn không được phải cảm thán, đúng là càng ngày ông càng dung túng nhà Potter!

Đến sáng sớm ngày thứ hai mươi hai, Potter mặc một thân áo ngủ đơn bạc xuất hiện ở phòng khách doạ Snape đang xem Nhật Báo Tiên Tri hoảng sợ.

“Giáo sư, Scorpio đâu rồi ạ?”

“Đang học trong thư phòng. Mi còn nhớ mình có con trai sao hả Potter? Còn không mau đi tắm rồi đến thăm Scorpio đi, mi đi lâu như vậy nó khóc nhiều lắm đó!”

“Cảm ơn giáo sư, con đi ngay đây.” Harry Potter tay đỡ vòng eo đau nhức, lê tứ chi như mềm nhũn đi, bước vào phòng tắm, hung hăng kì cọ bản thân, hận không thể xoá hết mọi vết tích trên người. Đây quả thực là sỉ nhục!

Tắm xong, Harry mặc một thân vô cùng kín đáo, kéo cao cổ áo choàng, che đi tất cả, mắt không thấy tâm không phiền. Mười hai giờ cậu mới xuất hiện ở phòng ăn. Scorpio vừa nhìn thấy ba mình thì liền vứt luôn mấy lễ nghi mà ông Snape đã dạy bé mấy ngày qua.

“Ba! Ba!”

“Scorpio, cục cưng nhỏ ai của ba, con vẫn khoẻ chứ?”

“Oa oa,… Ba xấu quá, lâu như vậy không đến thăm con.” Nói xong vùi vào trong lòng Harry khóc lớn.