Hôm nay Draco rất vất vả mới có thể nghỉ ngơi. Sau khi ăn trưa xong, đột nhiên hắn cảm thấy trong ngực đặc biệt hoảng loạn, phảng phất như lồng ngực bị cái gì siết lại, làm hắn không thở nổi. Mẹ hắn gọi lương y gia đình tới kiểm tra thì phát hiện pháp lực trong thân thể hắn rất loạn, giống như bạo động nhưng không nguy hiểm bằng. Uống dược xong Draco chỉ thấy càng thêm khó chịu.

Mà Snape lúc này vừa nhận được tin từ Hermione cũng không thèm quan tâm có bị bại lộ hay không mà chạy đến dinh thự Malfoy. Vừa bước vào thì ông đã thấy vẻ lo lắng của Narcissa.

“Tốt quá, tôi đang muốn tìm cậu. Sáng nay Draco thấy khó chịu, lương y nói hiện pháp lực trong người nó đang bất ổn. Cậu mau đi xem một chút đi” Snape ngẩn người, pháp lực bất ổn? Tốc độ cạn kiệt pháp lực của Harry nhanh hơn, Draco thì pháp lực bất ổn, chẳng lẽ nó thức tỉnh rồi?

Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng cho Draco, Snape xác nhận rồi nói với Narcissa, huyết thống của Draco bắt đầu muốn thức tỉnh rồi.

Narcissa nghe xong mừng vô cùng, vội vã chạy đi gọi Lucius nhanh về nhà. Lâu lắm rồi gia tộc Malfoy không có người huyết thống thức tỉnh. Lucius sau khi trở về nhà liền chuẩn bị bắt đầu khởi động pháp trận. Mỗi gia tộc thuần huyết đều có một pháp trận truyền thừa dùng để giúp thành viên trong gia tộc thức tỉnh huyết thống. Thức tỉnh huyết thống là một chuyện rất nguy hiểm, hơi bất cẩn một chút là có thể mất mạng. Thế nhưng khi thành công rồi thì nhận được rất nhiều lợi ích.

Huyết thống mang theo pháp lực, năng lực đặc thù, cách duy nhất có thể đánh thức huyết thống là tìm được linh hồn bạn đời. Huyết thống của gia tộc Malfoy là rồng, Rồng Bạc Nyala Malfoy.

“Draco, ta cần máu cùng pháp lực của con gấp.” Snape nhanh chóng lấy từ hắn bốn bình máu lớn và hai mươi bình pháp lực. Pháp lực trong cơ thể Draco đang cạn dần làm phép thuật tán loạn khắp nơi, gây cảm giác đau như bị kim đâm.

“Có phải đã xảy ra chuyện rồi không?” Đã lâu rồi giáo sư không đến lấy máu, lần này lại lấy nhiều như vậy thì sắc mặt của Lucius Malfoy càng thêm tái nhợt, ông có dự cảm không tốt.

“Câm miệng. Nếu còn muốn nó sống thì lo chuẩn bị đi.” Snape vào dược thất nhà Malfoy, nhanh chóng điều chế dược, thậm chí không kịp về nhà mà trực tiếp độn thổ đến nhà Harry. Draco vốn lén đứng ở cửa xem, nếu là bình thường thì chắc chắn sẽ bị Snape đuổi ra, nhưng hôm nay do đang quá vội nên khi Snape độn thổ thì nháy mắt đã bị Draco níu lại, lúc đó mới phát hiện ra hai người cứ thế mà độn thổ đến nhà Harry.

Trời đất quay cuồng xong, tới nơi, Snape thiếu chút nữa tức chết. “Con có biết nguy hiểm thế nào không hả! Lỡ con xảy ra chuyện thì ta làm sao ăn nói với Lucius! Trong đầu của con toàn là cỏ sao!”

“Nếu như ngài nói cho con biết sớm thì cũng sẽ không xảy ra mấy chuyện này.” Đột nhiên nắm lấy người khác khi độn thổ là chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu như xui xẻo, pháp lực không đủ thì thậm chí có thể trực tiếp bị tứ chi phân thây. Snape mắng xong thì không thèm để ý đến hắn nữa, trực tiếp mở cửa vào nhà Harry, Draco vội đuổi theo.

Khó khăn lắm Hermione mới lôi được Harry về giường, dỗ Scorpio đang khóc không ngừng, chờ giáo sư Snape đến. Nghe tiếng nói dưới lầu, Hermione mới thả lỏng đôi chút, chắc giáo sư Snape mang dược đến rồi.

Nhưng khi thấy Draco Malfoy đi sau Snape thì Hermione ngây ra, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: phải giấu Scorpio đi. May là phòng của hai cha con Harry nối liền với nhau nên Hermione bế Scorpio về phòng bé, dùng một bùa ngủ không tiếng động, rồi xuống theo đường cửa sổ, vờ như vừa từ cửa chính bước vào.

“Giáo sư, Harry thế nào rồi, Malfoy tại sao cậu lại ở đây?”

“Harry? Người nằm trên giường là Harry Potter?” Đã không nghe thấy cái tên này một thời gian, không hiểu sao bây giờ Draco lại có chút kích động.

“Nói thừa, chẳng lẽ còn có người khác tên Harry hay sao? Giáo sư, cậu ấy…”

“Hai đứa bây câm miệng cho ta! Cút ra ngoài mà cãi nhau!” Snape vung đũa quăng hai người ra ngoài cửa, rồi vội vàng cho Harry uống dược đã chuẩn bị trước, lo lắng ngồi canh cạnh cậu. Đột nhiên ông cảm thấy có Draco theo là một chuyện may mắn, có gì thì hắn cũng giúp được. Nửa giờ sau hơi thở yếu ớt của Harry mới chậm rãi khôi phục nhưng vẫn còn ngủ say.

Đứng dưới lầu, Draco cảm thấy pháp lực nơi này rất lạ. Không hề có ác ý nhưng lại ấm áp, giống như trong giấc mơ kia. Nó hấp dẫn hắn, từ khi hắn bước vào nhà Harry Potter thì đã cảm thấy nó rồi, còn có một loại ma lực yếu ớt đang kêu gọi hắn.

Hermione nhìn chằm chằm Draco đến nửa giờ chưa từng rời mắt dù chỉ một giây, sợ Draco sẽ thừa lúc mình không chú ý mà bén lẻn lên lầu. Nhưng mà trước giờ gia tộc Malfoy luôn kiêu ngạo về khả năng tự chủ hơn người của mình. Draco kiên nhẫn nhìn bài trí trong phòng khách.

“Lâu rồi không gặp.”

“Ha ha, không phải hai ngày trước vừa gặp tại Cục Tư pháp ở Bộ à? Tại sao cậu lại đến đây?”

“Đây là nhà của Harry Potter?”

“Ừ, đừng nói sang chuyện khác, sao cậu lại đến đây?” Hermione đánh giá Draco, trong lòng thấp thỏm lo lắng.

“Harry Potter có con à?” Draco chỉ vào bộ đồng phục trẻ con treo trên ban công. Hermione cũng không giấu diếm mà thoải mái thừa nhận, cô biết nếu giấu một Slytherin chỉ thêm kích thích óc khám phá của bọn họ.

“Ừ, đã sáu tuổi rồi, bây giờ đang đi học.”

“A, sáu tuổi… Tôi có thể đi tham quan một chút chứ, lần đầu tiên đến nhà Cứu thế chủ mà chỉ ngồi thôi thì phí quá.”

“Tôi không nghĩ Harry sẽ để cho một Slytherin đi loanh quanh trong nhà mình.” Hermione trực tiếp đứng chặn ngay chân cầu thang, tỏ vẻ hắn không được hoan nghênh.

“Tôi nghĩ hiểu lầm giữa chúng ta đã được xoá bỏ sau chiến tranh rồi chứ, tuy không là bạn nhưng dù sao cũng chẳng phải là kẻ thù.”

“Stupefy” “Expelliarmus” Hai người cùng tấn công nhưng Hermione lại chậm một bước, đũa phép bị Draco đánh bay.

“Stupefy! Hermione Weasley, tôi biết các người có chuyện gạt tôi, tôi chỉ muốn điều tra rõ ràng thôi.”

Snape nghe thấy tiếng ồn dưới lầu liền chạy sang phòng Scorpio. Nhưng ông chậm một bước, Draco đã nhìn thấy dáng người nhỏ bé nằm trên giường.

“Draco con lên đây làm gì?”

“Cha đỡ đầu, đó là con của con, có đúng không?”

“Draco, ta bảo con xuống lầu, ngay bây giờ!” Snape đứng trước mặt Scorpio, chặn ánh mắt đầy lửa tức giận của Draco.

“Ông Snape…” Bùa chú trên người Scorpio dần mất hiệu lực, bé mở mắt thì nhìn thấy ông Snape đang giằng co với ai đó trước mặt. Bé hoảng sợ, vội bật dậy chạy sang phòng của ba mình.

Snape giằng co với Draco, không muốn để hắn thấy Scorpio, bởi vì ánh mắt của hắn bây giờ chỉ còn lại sự phẫn nộ, không còn lý trí: “Cha đỡ đầu! Đó là con của con, ngài không thể ngăn cản con gặp nó! Đó là con cháu của nhà Malfoy! Con muốn dẫn nó về dinh thự Malfoy!”

“Draco, con tự nhìn lại mình đi, bây giờ con chỉ thương tổn đến Harry và Scorpio thôi! Con tỉnh táo lại thì ta cũng sẽ không cản con gặp họ!” Sau khi xác định Scorpio đã vào phòng Harry rồi thì ông bắt đầu tập trung vào Draco.

Draco nhất định phải xông vào phòng Harry, hắn không muốn đấu với cha đỡ đầu, mà Snape cũng không thể nào xuống tay nặng được, cuối cùng ông lại bị một thần chú hoá đá đánh vào, ngã xuống.

Hắn vừa đẩy cửa phòng vào thì đã bị một đầu đũa phép chỉ vào lưng.

“Ngài Draco Malfoy, chưa được sự cho phép của chủ nhà mà đã tự ý xông vào, đây không phải là chuyện của một Slytherin nên làm.”

“Ngài Harry Potter, vậy chẵng lẽ chỉ đũa phép vào lưng người khác là cách đối đãi với khách sao?”

“Sẽ không nếu như anh được hoan nghênh. Còn bây giờ, cút ra khỏi phòng của tôi.”

“Harry Potter, trả con lại cho tôi. Tôi cũng không muốn tính toán với cậu.” Harry lần thứ hai nhịn xuống ý thức đang dần mơ hồ, tập trung bảo vệ cho Scorpio đang ở sau lưng, cậu không thể để Draco mang con cậu đi, tuyệt đối không thể.

“Con của anh? Ai là con của anh? Tôi chỉ thấy gia chủ Malfoy tương lai tự tiện xông vào nhà muốn bắt cóc con của tôi.”

“Con của cậu? Ngài Potter, ngài có thể nói cho tôi biết bằng cách nào ngài lại sinh ra một đứa bé tóc vàng hay không!” Scorpio trốn sau lưng Harry, lén thò đầu ra nhìn người xấu trước mặt. Draco thừa lúc Harry loạng choạng thì trở tay chế trụ, tước đũa phép của cậu, hung hăng đè cậu xuống giường rồi dùng thần chú trói lại. Scorpio vừa nhìn thấy ba mình bị đè xuống giường thì bật người lên cầm vũ khí, một cái gối lông chim, hung hăng đánh tới.

“Người xấu! Người xấu! Mau buông ba tôi ra! Oa oa! Buông ba tôi ra!”

Draco nhìn thằng nhóc đang đánh mình không ngừng. Thằng bé có mái tóc màu vàng, cặp mắt lam xám, nhưng gương mặt thì lại rất giống Harry, miệng bé không ngừng kêu ba. Draco vươn tay ôm đứa nhỏ đặt bên cạnh Harry, Scorpio nhỏ bé sợ hãi, nhìn hung thần trước mặt rồi vội vàng chui vào lòng ba mình.

“Khốn kiếp, Malfoy, thả tôi ra, có bản lĩnh thì đánh với tôi này! Doạ con nít thì có gì giỏi chứ?”

“Đánh cậu? Tốt, tôi có chuyện cần xử lí với cậu.”

“Thả tôi ra!”

“Thả cậu ra? Sư tử Gryffindor ngu xuẩn, tại sao sáu năm trước lại đi mà không từ biệt?” Draco không ngờ chính mình lại đi hỏi chuyện nảy.

“Đi không từ biệt? Tôi rõ ràng là quang minh chính đại đến Bộ Phép Thuật xin từ chức để đi du lịch thế giới.”

“Đừng gạt tôi, Harry Potter, kiên nhẫn của tôi có hạn. Tại sao cậu lại Obliviate tôi?” Draco vừa chạm vào Harry không hiểu tại sao cả người lại có một loại xúc động không tên.

“Tại sao? Anh còn hỏi tôi tại sao? Tôi phải hỏi anh câu đó mới đúng! Anh lợi dụng lúc người ta uống say mà giở trò thì còn mặt mũi để nói hả? Một Slytherin mà lại làm chuyện mất mặt như thế sao?”

“Mất mặt? Là cậu câu dẫn tôi trước! Là cậu nhào vào ôm tôi!” Mắt Draco càng ngày càng sâu, lí trí cũng dần biến mất, hắn hình như ý thức được mọi chuyện đang không ổn, huyết thống của hắn đang dần thức tỉnh.

“Tôi câu dẫn anh?! Draco, anh bị điên à? Tôi làm sao có thể câu dẫn anh!” Scorpio nhìn ba mình nằm dưới thân người kia thì sợ đến oà khóc. Cuối cùng Draco nhịn không được mà quăng cho nó một cái Stupefy. Harry nhìn Scorpio ngã vào lòng mình thì nháy mắt đã xù lông lên,”Anh làm gì Scorpio vậy hả!”