*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Scorpio! Làm bài tập xong chưa?”

“Làm xong rồi ạ! Ba, tối nay con muốn ăn hamburger thịt có được không ạ ~” Giọng nói non nớt từ đằng xa chạy đến, Harry dang tay ôm một nhóc bánh bao tóc vàng vào lòng.

“Nhưng tối qua mình vừa ăn bít tết mà. Không phải Scorpio đã hứa với ba là sẽ ngoan mà ăn rau sao?”

“Nhưng mà…nhưng mà! Guise nói con trai nhất định phải ăn nhiều thịt thì mới cao lớn khỏe mạnh được!”

“Phốc, cục cưng, con còn nhỏ, không cần lớn nhanh như vậy đâu.” Harry nhịn không được hôn lên gò má phúng phính của con trai, ngửi hương sữa trên người bé.

“Không! Con muốn lớn lên thật nhanh, như vậy mới có thể bảo vệ ba!”

“Được, Scorpio bé nhỏ của ba sẽ lớn lên thật nhanh. Nhưng mà, nếu như con chỉ ăn thịt thì sẽ không lớn được đâu, mà sẽ béo đó. Chẳng lẽ con muốn giống Banner nhà kế bên sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Scorpio nhăn lại, nghĩ tới nếu mình trở thành cục thịt biết đi như tên nhóc nhà bên… “Không! Con không muốn như Banner nhà bên đâu! Tối nay con sẽ ngoan mà, con sẽ ăn hết rau mà! Ba, lớn con sẽ không thành cục thịt biết đi đâu, đúng không ạ??”

Harry vội vàng dỗ dành đứa con trai đang chực khóc, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của bé, nhiều lần bảo chỉ cần bé ăn ngoan, không kén ăn thì sẽ không trở thành cục thịt biết đi. Dỗ con xong, bụng Harry bắt đầu kháng nghị. Nguyên hôm nay cậu vẫn chưa ăn gì, nghĩ thương cho dạ dày của hai cha con mình, cậu nên đi nấu gì đó thôi.

Mặc dù không có hamburger thịt, nhưng Harry chiên cho Scorpio một miếng thịt gà nhỏ ăn cùng salad hoa quả và mì Ý. Hai cha con ngồi trên sofa vừa xem phim SpongeBob mà Scorpio thích nhất vừa ăn tối.

Tám giờ, Harry bắt đầu kiểm tra bài tập về nhà của Scorpio. Phải nói là con trai cậu vô cùng thông minh, bài tập làm không sai câu nào. Cậu lúc nhỏ cũng không thông minh được như vậy. Không biết bé có giống người kia… Harry lắc đầu xua đi ý nghĩ đó. Hai cha con vui đùa một hồi, đến đúng chín giờ bắt đầu trèo lên giường đi ngủ.

Sáu tuổi là tuổi tò mò. Từ nhỏ Scorpio đã không thích truyện cổ tích mà chỉ thích chuyện mạo hiểm đầy kích thích. Harry đọc hết nguyên tủ sách vẫn không thỏa mãn được óc tò mò nhỏ nhắn của Scorpio, cậu đành đem chuyện đời mình lúc trước sửa lại rồi mang đi dỗ con.

“Hôm qua ba kể đến đâu rồi?”

“Ba kể đến chỗ mọi người vào Rừng Cấm gặp Nhân Mã rồi ạ”

“A, nhớ rồi, đến đây uống hết ly sữa này rồi ba kể tiếp”

Harry lấy từ trong túi ra một bình độc dược be bé, nhỏ ba giọt vào ly sữa. Vị độc dược của Giáo sư Snape làm vẫn kinh dị như trước, nhưng Scorpio vô cùng ngoan ngoãn mà uống hết, không chút ghét bỏ.

“Đêm đó ba người họ đi vào Rừng Cấm…”

Bạn nhỏ Scorpio tuy rất thích nghe chuyện xưa ba kể, nhưng bé vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ. Nhìn con trai say giấc, Harry thấy thế giới này rất tốt đẹp. Chỉnh chăn lại cho con, cậu quay về thư phòng tiếp tục viết lách.

Sáu năm trước bọn họ đánh bại Voldemort. Sau lại xảy ra một vài chuyện khó nói, tuy kết quả tốt đẹp nhưng cậu lại không quay về Anh một lần, từ trước đến giờ đều sống tại Frankfurt – một thành phố tại Đức. May mà lúc trước cậu nhanh trí đổi rất nhiều Galleons thành tiền Muggle, nếu không thì bây giờ không biết sẽ sống như thế nào. Tuy rằng nghỉ hè mỗi năm đều quay lại sống ở nhà dì dượng, Harry vẫn phải cảm thán sự thay đổi của thế giới Muggle.

Điện thoại di động, TV, tủ lạnh, đồ làm bếp, còn có thứ thần kì nhất, máy vi tính. Tất cả đều làm cho cuộc sống không được dùng phép thuật của cậu trở nên thuận tiện hơn, đơn giản hơn rất nhiều. Cậu mua một căn nhà hai tầng nhỏ ở ngoại ô thành phố, diện tích trên dưới hai trăm thước (1 thước = 24 m²), có một vừa hoa nhỏ khoảng nửa thước. Nhưng mà cậu vẫn dùng phép thuật nới rộng lầu hai ra, đủ để làm phòng ngủ cho Scorpio và thư phòng cho cậu. Mà thân thể cậu lúc đó không thể ra ngoài tìm việc được, nên đành ngốc ở nhà. Nào ngờ một hôm kể chuyện cho đứa nhỏ hàng xóm nghe xong, hàng xóm lại đề nghị cậu đi làm nhà văn. Cứ thế cậu mơ mơ hồ hồ có một công việc khá ổn định.

Nhưng cậu rất thích công việc này, tuy rằng cậu không phù hợp lắm, nhưng nó tự do, thời gian linh hoạt, có sự riêng tư và tiền lương cũng không tệ, có thể nuôi hai cha con họ là đủ rồi. Chuyện của cậu lúc đó chỉ có duy nhất một người biết, là Giáo sư Snape. May là có Giáo sư Snape, nếu không thì tính mạng hai cha con cậu như ngàn cân treo sợi tóc.

Sau khi họ đánh bại Voldemort, tại đám cưới của Ron và Hermione, Harry uống say mèm, sau lần đó cậu nhận ra rượu vĩnh viễn không phải là thứ tốt, dễ khiến người ta xúc động… Sáng hôm sau thức dậy cậu thấy mình đang nằm trên giường nệm mềm mại, xem ra Ron không vứt cậu tự sinh tự diệt mà xếp cho cậu một căn phòng thoải mái. Tạ ơn Merlin bạn cậu không vì sắc quên bạn.

Harry vừa định ngồi dậy để cảm nhận ánh nắng hắt vào từ cửa sổ, thì cả người chợt nhói đau. Vừa quay đầu lại thì thấy một cảnh làm cậu sợ mất mật.

Draco Malfoy đang nằm cạnh cậu! Hơn nữa còn đang ôm cậu! Cậu vội vàng muốn tránh ra xa lại cảm nhận thứ gì đó ươn ướt đang chảy ra từ phía sau… Trong nháy mắt, Harry có tham vọng muốn quăng một cái Avada vào mình-quá-khứ, nhưng cậu vẫn nhịn được, sắc mặt tái xanh, đầu óc rối bời. Ngay lúc đó Malfoy đột nhiên trở mình, làm Harry tưởng rằng hắn tỉnh, vội nén đau bật dậy gom quần áo vương vãi trên đất, cầm đũa phép mà quăng một cái Obliviate vào mặt tên Malfoy còn đang say giấc mộng.

Harry chịu đựng cảm giác đau nhức cùng dinh dính mà về nhà để giải quyết hậu quả, che giấu mọi tung tích của mình. Bây giờ cậu cũng rất muốn Obliviate mình một cái. Chuyện này quả thật rất đáng sợ! Cậu tại đám cưới bạn thân nhất uống say rồi lên giường cùng đối thủ một mất một còn! Không, chuyện này phải quên đi, cả đời đều không được nhớ đến!

Harry làm như vẫn chưa có chuyện gì xảy ra mà bình thường sống qua ba tháng. Quãng thời gian đó cậu đang cùng Ron truy đuổi mấy Tử thần Thực tử sót lại. Cậu nói với Ron sau khi xong vụ này, cậu định quay về Hogwarts làm giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Đáng tiếc mọi xui xẻo cứ thích rơi xuống đầu Harry. Sau bốn tháng bôn ba cực khổ truy đuổi bọn Tử thần Thực tử ngoan cố, Harry đột nhiên ngất đi. Dọa Ron sợ đến mức suýt bay hồn vía. Vội vã đem Harry đến chỗ an toàn gần nhất, Hogwarts, để bà Pomfrey kiểm tra tỉ mỉ xong lại đưa ra một kết quả – dinh dưỡng không đầy đủ.

Chuyện này khiến Ron dở khóc dở cười, mà Harry cũng cảm thấy thân thể mình gần đây rất kì lạ. Ăn nhiều hơn, ngủ nhiều hơn, khẩu vị kì quái, thường vô cớ nôn mửa, sử dụng phép thuật cũng khó khăn hơn. Bụng bắt đầu phình lên, Harry bắt đầu sợ, về đến nhà liền gửi thư đến cầu cứu Giáo sư Snape. Snape đọc thư cũng nhíu mày.

Ngày hôm sau, thông qua mạng Floo đến nhà Harry thì thấy cậu đang ôm thùng gỗ nôn đến trời đất đảo lộn.

“Giáo sư Snape… ọe…” Biết rõ thằng nhóc Potter không cố ý nhưng Snape vẫn thấy khó chịu. Toàn bộ trán đều nhíu lại. Harry thật vất vả nôn xong rồi bò đến ghế salon.

“Đừng nhúc nhích, không thì ta cũng không chắc mình có xúc động mà rút xương mi luôn không” Snape cầm đũa phép niệm thần chú. Từ đầu đũa phép, tia sáng vàng phát ra chiếu lên người Harry, kiểm tra cậu từ đầu đến tận ngón chân. Thấy không có gì lạ thì thay đổi thần chú, lần này đầu đũa phát ra ánh sáng màu xanh lục, sau khi kiểm tra xong thì mắt ông trầm xuống. Không có trúng phép thuật hắc ám, thân thể chỉ là không đủ dinh dưỡng, lẽ nào… Lần này Snape cẩn thận hỏi Harry mấy câu.

“Thành thật trả lời, không nên khoe khoang bộ óc ngu ngốc đến đáng thương của mi trước mặt ta, nếu không ta cho mi nếm mùi vị buồn nôn của Chân dược.”

“Vâng” Harry bị dọa rồi.

“Lần cuối cùng làm tình là cách đây mấy tháng?”

“Phốc…” Harry chậm rãi giơ lên bốn ngón tay.

“Ngủ nhiều, cả người vô lực, ăn nhiều, khẩu vị kì quái, bụng phình lên, ma pháp suy yếu?”

“…Vâng.”

“Lần cuối mi làm tình là cùng ai? Đừng nói dối, ta cũng không muốn lãng phí Chân dược trên người thằng nhãi như mi.”

Nhớ lại mặt Harry từ hồng chuyển sang trắng, cuối cùng đổi thành màu xanh.

“Giáo sư, con…”

“Phù thủy không phân biệt nam nữ đều có thể mang thai, nhưng tỉ lệ chỉ có một phần ngàn. Mi có biết không?” Harry nghe lời Giáo sư Snape nói thì nháy mắt sắc mặt tái nhợt. Không! Đây không thể là thật! Ngay lúc này đầu đũa phép Snape phát ra tia sáng trắng, nhẹ nhàng vờn trên bụng Harry. Màu trắng nhu hòa biến thành màu vàng.

“Không, không thể là thật được.”

“Ta mặc kệ mi lên giường với ai, nhưng bây giờ mi có thai, bốn tháng. Nếu mi muốn bỏ đứa bé, nói cho ta biết.” Snape nhìn sắc mặt xanh ngắt của thằng nhóc Potter, bất đắc dĩ lắc đầu, bước vào lò sưởi trở về nhà.

Harry ngồi ngốc trên salon nguyên một buổi chiều, không nhúc nhích, đầu óc rối bời. Không cần nghĩ cậu cũng biết đứa bé này là của ai. Không được, cậu không thể giữ lại nó. Nhưng mà…đây là con của cậu, tuy rằng hoàn toàn khác với tưởng tượng của cậu. Cậu luyến tiếc. Từ nhỏ Harry luôn muốn có một gia đình cho riêng mình, vợ hiền con ngoan. Tuy hôm nay cậu không có vợ hiền, nhưng sẽ có con ngoan… Không được, cậu sẽ giữ đứa bé lại, tự mình nuôi dưỡng, không để cho nhà Malfoy biết. Cậu phải rời khỏi nơi này, đến nơi không ai có thể tìm thấy.

Nghĩ liền làm, ngày hôm sau Harry đã sửa soạn xong hành lý, đến bảo Hermione và Ron cậu đi Đức du ngoạn một thời gian rồi quay về nhà đợi Giáo sư Snape giá lâm.

Hết chương 1.
Chú thích:

Phim hoạt hình SpongeBob, hay còn gọi là Bọt biển bảo bảo. Thú thật là mình rất kì thị cái phim này ==

Thành phố Frankfurt, thuộc bang Hessen, Đức. Tên đầy đủ là Frankfurt am Main, thường chỉ được viết là Frankfurt. Chỗ này đẹp vô cùng, Harry biết chọn chỗ ở quá >///<