Lúc Tang Tửu đang chán nản vì mình gửi sai tin nhắn thì cô bỗng nghĩ, lỡ như vừa rồi Ôn Quý Từ chưa xem điện thoại thì sao? Vậy thì rất có khả năng anh chưa đọc được tin nhắn cô vừa gửi.

Mắt Tang Tửu lập tức sáng lên, cô bật dậy ngồi trên giường, chỉ cần cô xóa tin nhắn trong điện thoại anh trước khi anh đọc được, vậy thì chẳng có sai sót gì hết.

Ngay cả dép Tang Tửu cũng chẳng buồn mang, cô chạy chân trần đến phòng Ôn Quý Từ.

Ôn Quý Từ dựa bên giường, cụp mắt đọc tin nhắn Tang Tửu gửi.

Anh nhìn rất lâu, khóe môi cong lên.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói nôn nóng của Tang Tửu vang lên: “Anh, anh ngủ chưa?”

Ôn Quý Từ nhìn thời gian, đã muộn rồi nhưng Tang Tửu lại đến tìm anh vào giờ này, có lẽ anh biết Tang Tửu muốn làm gì.

Ôn Quý Từ chậm rãi đặt điện thoại sang một bên, trầm giọng nói: “Vào đi.”

Tang Tửu mở cửa, Ôn Quý Từ nhìn sang, cô mặc váy ngủ hai dây, vì chạy đi vội nên cổ áo hơi lệch, xương quai xanh mảnh mai xinh đẹp, tóc đen xõa trước ngực, làm da trắng mịn như ẩn như hiện.

Cô chân trần đứng đó, ngón chân trắng như tuyết giẫm trên mặt đất, từng ngón như ngọc, hệt cái lồng tuyết trong suốt.

Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu, sau đó bình tĩnh dời mắt đi, hờ hững hỏi: “Có chuyện gì?”

Sau khi Tang Tửu vào thì đóng cửa lại, cô nhìn tay Ôn Quý Từ trước, tốt lắm, trong tay anh không có điện thoại, Tang Tửu thở phào một hơi.

Tang Tửu đi tới trước vài bước, lên tiếng thăm dò: “Anh, có phải ngày nào anh cũng bận lắm đúng không?”

Ôn Quý Từ nhướng mày, lúc này lại rất chịu khó gọi anh trai, anh cười: “Anh trai bận lắm.”

Tang Tửu đảo mắt, nói tiếp: “Chắc là bận đến nỗi không có thời gian xem điện thoại đâu nhỉ?”

Ôn Quý Từ thoải mái nhướng mày, khẽ cười: “Đúng là không có thời gian.”

Tang Tửu mím môi, dường như không biết nên mở miệng thế nào.

Ôn Quý Từ hài lòng nhìn vẻ mặt ngày càng sốt ruột của Tang Tửu, sắc mặt anh vẫn không thay đổi, thản nhiên ngả người ra sau.

Một lúc sau, Ôn Quý Từ làm như vô tình nói: “Anh buồn ngủ rồi, nếu không có chuyện gì thì em về phòng đi.”

Tang Tửu nóng ruột, vội bịa một lý do: “Vậy anh cho em mượn điện thoại anh chút được không? Dạo này em phát hiện một game thú vị lắm, em tải giúp anh.”

Sao bây giờ Ôn Quý Từ có thể ngủ được, tin nhắn của cô còn chưa xóa mà.

Ôn Quý Từ không đáp, Tang Tửu tưởng anh đồng ý với cô rồi.

Cô cẩn thận nhích từng bước đến trước giường Ôn Quý Từ, giơ tay ra, còn chưa chạm vào điện thoại thì một bàn tay thon dài đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.

Giọng nói trầm thấp vang lên: “Muốn làm gì?”

Tang Tửu chớp mắt: “Chẳng phải vừa rồi anh bảo buồn ngủ à?”

Ôn Quý Từ làm như vô ý siết chặt tay hơn, mấy giây sau mới chầm chậm buông ra.

Anh hờ hững nói: “Vừa rồi buồn ngủ, bây giờ anh không muốn ngủ cũng không cho sao?”

Lúc này Tang Tửu hiểu ra, Ôn Quý Từ cố ý.

Anh hoàn toàn không hề buồn ngủ, chỉ đợi cô đến lấy điện thoại thôi.

Tang Tửu lập tức đứng thẳng lại, trừng Ôn Quý Từ: “Anh đọc được rồi chứ gì, quả nhiên là anh đọc được rồi.”

Chắc chắn là Ôn Quý Từ đã đọc được tin nhắn rồi, thế nên giờ đang cố ý chơi cô.

Ôn Quý Từ làm ra vẻ như nghe không hiểu, thản nhiên hỏi: “Đọc được cái gì?”

“Thì cái kia…” Tang Tửu ngập ngừng vài giây.

Ôn Quý Từ khẽ cong khóe môi, đáy mắt toát lên vẻ thích thú: “Cái kia là cái nào? Em không nói rõ làm sao anh biết được em muốn cho anh đọc cái gì?”

Ôn Quý Từ nhìn thẳng vào Tang Tửu, chậm rãi thốt ra mấy chữ: “À đúng rồi, còn chưa nói với em, cái tin nhắn kia, anh rất hài lòng.”

Anh cố ý nói chậm bốn chữ cuối cùng, còn tăng thêm vài phần mờ ám.

Lông tơ của Tang Tửu dựng đứng cả lên, Ôn Quý Từ nói anh rất hài lòng? Anh biến thái sao?

Cô dứt khoát không che giấu nữa mà nói thẳng: “Em gửi nhầm tin nhắn, anh nhanh xóa nó đi.”

Ôn Quý Từ nhìn xoáy vào Tang Tửu: “Tin nhắn gửi cho anh là của anh rồi, đạo lý này còn cần anh dạy em?”

“Hơn nữa chỉ một tin nhắn mà em muốn phí thời gian của anh, đây là thành ý của em?”

Tang Tửu sững sờ: “Gì cơ?”

Giọng Ôn Quý Từ bỗng thấp xuống, có hơi khàn: “Muốn cảm ơn anh mà chỉ có chút thành ý này thôi à?”

Tang Tửu đơ ra bởi dáng vẻ không nói lý này của Ôn Quý Từ, cô hít sâu một hơi: “Vậy anh muốn gì?”

Giọng Tang Tửu rõ ràng rơi vào tai Ôn Quý Từ, anh nhìn đăm đắm vào Tang Tửu mà không nói gì.

Ngoài cửa sổ là màn đêm đen kịt, ánh trăng ảm đạm ngưng tụ thành một khoảng vắng vẻ và u tối dưới cửa sổ.

Ở một nơi sâu thẳm trong lòng Ôn Quý Từ có một giọng nói khẽ khàng xuất hiện, trong bóng tối, nó mê hoặc anh.

Giọng nói đó đang hỏi anh, Ôn Quý Từ, vậy mày muốn cái gì?

Bông hoa sinh ra trong bóng tối sớm đã bất giác nở rộ, dây leo sắc nhọn bao quanh nó nhưng nó vẫn điên cuồng bám lên thân cây đầy gai.

Gai nhọn đâm vào da thịt nhưng lại không cảm thấy đau, mặc sức lan nhanh trong u tối…

Ôn Quý Từ im lặng rất lâu, nhưng anh nhìn chằm chằm Tang Tửu không hề chớp mắt.

Tang Tửu cảm nhận được ánh mắt của anh đang từng tấc lướt qua, hệt như cái chạm xa xôi nhất.

Trái tim Tang Tửu không khỏi thắt lại, cô gọi: “Anh?”

Ôn Quý Từ lập tức hoàn hồn, anh điều chỉnh lại sắc mặt, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.

Anh nghiêng đầu đi không nhìn Tang Tửu nữa, giọng anh bình tĩnh: “Em về phòng đi.”

Tang Tửu đi tới trước, lúc sắp đến cửa thì quay lại nhìn Ôn Quý Từ, trước khi cô rời đi, anh không nhìn cô thêm lần nào nữa.

*

Thế Hòa và Vạn Lợi đang hợp tác với nhau để phát triển một bất động sản cao cấp, hai doanh nghiệp bất động sản đứng đầu trong nước hợp tác đã dấy lên sự chú ý mạnh mẽ từ bên ngoài.

Công việc của Ôn Quý Từ rất bận, lịch trình được sắp xếp dày đặc.

Sau khi kết thúc công việc, tài xế lái chiếc Rolls – Royce đưa Ôn Quý Từ đến bữa tiệc đấu giá từ thiện.

Bữa tiệc này đã được quyết định vào mấy tháng trước, không dễ từ chối.

Theo phía nhà tổ chức nói thì Ôn Quý Từ chỉ đến tượng trưng một chút là được.

Ôn Quý Từ vừa vào chỗ thì những tiếng bàn tán xì xầm ở bên trong lại càng lớn hơn.

Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ mặc lễ phục đen đi vào, tiếng bàn tán mới vừa dứt lúc này lại lần nữa vang lên.

Những năm gần đây Cổ Sa là nữ diễn viên có thực tích tốt nhất, năm nay mới hai mươi sáu tuổi đã trở thành ảnh hậu.

Có vẻ cô ta từ một sự kiện nào đó đến đây, mái tóc búi và được trang điểm tỉ mỉ, quả thực là vô cùng tao nhã, cô ta từ tốn quét mắt nhìn mọi người một vòng rồi mới ngồi xuống.

Ở đây tập trung rất nhiều người nổi tiếng, một nhân vật lưu lượng trong showbiz tất nhiên sẽ không trở thành trung tâm của đề tài bàn tán.

Buổi đấu giá đã trôi qua được một nửa, Ôn Quý Từ không hề ra mặt, cho đến khi một chiếc nhẫn kim cương hồng xuất hiện.

Kim cương hồng vốn là báu vật hiếm có, mà ở các buổi đấu gia bao năm qua, giá của viên kim cương hồng đều lên đến hàng trăm nghìn đô la cho mỗi carat.

“Nhẫn kim cương hồng năm carat, giá khởi điểm mười lăm triệu.”

Chỉ riêng giá khởi điểm thôi đã khiến một số người muốn rút lui.

“Mười tám triệu.”

“Hai mươi triệu.”

“Hai mươi ba triệu.”

Ôn Quý Từ từng bước ép sát, như thể anh phải có được chiếc nhẫn kim cương này.

Cổ Sa ngồi ở phía sau, nhìn người đàn ông mặc vest đen đó, cô ta chậm rãi giơ bảng lên: “Hai mươi lăm triệu.”

“Ba mươi triệu.”

Đấu đến cuối cùng, hệt như đã trở thành cuộc đấu giữa Ôn Quý Từ và Cổ Sa.

Mặc dù nghe nói gia cảnh của Cổ Sa rất sâu, cũng được xem là hàng đầu trong giới thượng lưu ở Thượng Hải.

Nhưng nếu là thứ Ôn Quý Từ muốn, cô ta sao có thể tranh được với nhà họ Ôn.

“Năm mươi triệu.”

Ôn Quý Từ không thèm tranh với người khác, dứt khoát nâng giá lên đến con số khó mà vượt qua được.

Búa gõ xuống, cuối cũng chiếc nhẫn kim cương hồng vô cùng hiếm có thuộc về Ôn Quý Từ.

Từ đầu buổi đấu giá đến giờ, ánh mắt Cổ Sa cứ chốc chốc lại nhìn Ôn Quý Từ, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Cổ Sa đến buổi đấu giá tối nay là vì Ôn Quý Từ, sở dĩ cô ta nâng giá hết lần này đến lần khác là vì muốn Ôn Quý Từ chú ý đến cô ta.

Điều khiến cô ta bất ngờ đó là, cho dù cô ta làm vậy thì Ôn Quý Từ vẫn không hề liếc mắt nhìn cô ta dù chỉ một cái.

Trong số những người đàn ông từng theo đuổi Cổ Sa có không ít người nổi tiếng và quyền quý, nhưng họ hoàn toàn không thể nào so được với Ôn Quý Từ, trắc trở hiếm khi vấp phải khiến cô ta cảm thấy vô cùng thất bại.

Đêm tiệc từ thiện vẫn chưa kết thúc thì Ôn Quý Từ đã rời đi rồi, anh vốn chỉ ghé qua nhưng gặp phải thứ vừa ý nên đấu giá luôn.

Bãi đỗ xe vắng tanh, không khí đêm đông se se lạnh.

Chiếc Rolls – Royce của nhà họ Ôn rất dễ nhận ra nhưng lại không có ở vị trí đỗ xe trước đó nữa.

Ôn Quý Từ không nghĩ nhiều, vừa đi vừa cởi áo vest, mở cửa sau của xe rồi ném áo vào, đụng phải một người.

Lúc này giọng tài xế vang lên: “Phu nhân nói tiểu thư ở gần đây, bảo tôi đưa hai người cùng về.”

“Ôn Quý Từ, anh muốn đập chết em à?” Tang Tửu mất kiên nhẫn nói.

“Một cái áo vest mà có thể làm em ngất?” Ôn Quý Từ ung dung quan sát: “Anh không nhìn ra em yếu đuối đến thế đấy.”

Ôn Quý Từ đã ngồi vào xe, Tang Tửu nhích vào trong một chút, đang muốn phản bác thì ai đó gõ cửa sổ xe, bên ngoài cửa sổ phản chiếu một dáng người duyên dáng.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Tang Tửu nhận ra khuôn mặt đó, là ảnh hậu Cổ Sa.

“Ôn tiên sinh, tôi có vài lời muốn nói với anh.” Giọng Cổ Sa dịu dàng hệt như trên truyền hình.

Nếu cô bị phát hiện ngồi trong xe Ôn Quý Từ là toang luôn.

Tang Tửu vô thức nhún nhường, hạ thấp cơ thể kiêu ngạo của cô xuống, ngồi xổm bên cạnh Ôn Quý Từ.

Ôn Quý Từ cau mày, vốn muốn bảo tài xế lái xe đi luôn nhưng đột nhiên nhìn thấy Tang Tửu khom người xuống, anh bỗng bật cười.

Áo vest được anh kéo qua, có thể che đi cơ thể nhỏ nhắn của Tang Tửu.

Ôn Quý Từ vô cùng phối hợp với vở kịch của Tang Tửu, cửa sổ xe lộ ra một khe hở nhỏ, anh thờ ơ nhìn Cổ Sa xinh đẹp động lòng người, thái độ hờ hững: “Có việc gì à?”

Cổ Sa: “Ôn tiên sinh, tôi rất thích chiếc nhẫn đó, có thể thương lượng với anh…”

Cô ta còn chưa nói xong thì đã bị giọng điệu vô cùng lạnh lùng và thẳng thừng của Ôn Quý Từ cắt ngang: “Ý của Cổ tiểu thư là tôi cướp đồ người khác thích?”

“Ôn tiên sinh nghĩ nhiều rồi, chỉ là ai cũng có lòng yêu cái đẹp, nếu anh phiền vậy thì tôi chỉ đành từ bỏ thứ mình thích thôi.”

“Đây là thứ tôi đấu giá được với giá niêm yết, đến phiên cô nói bỏ thứ yêu thích được à?”

“…”

Tang Tửu trốn trong áo vest bí bức đến khó chịu, hai người này lại cứ thế trò chuyện.

Ôn Quý Từ đang cua gái ngay trước mặt cô sao? Còn muốn bắt cô ngồi xổm ở đây bao lâu nữa?

Tang Tửu tức giận vươn tay ra, lần theo ống quần tây của Ôn Quý Từ, chuẩn xác tìm được đùi anh, cấu mạnh một cái.

Không khí yên tĩnh trong chốc lát, rõ ràng cuộc nói chuyện trong và ngoài cửa sổ xe đã dừng lại.

Ôn Quý Từ lại chẳng cảm thấy đau, sau một lúc im lặng, anh bỗng phì cười.

Cổ Sa sửng sốt, trái tim chợt đập điên cuồng.

Ôn Quý Từ vừa rồi luôn lạnh nhạt, không ngờ lại nở nụ cười.

Cô ta ở showbiz nhiều năm, đã từng gặp rất nhiều người đàn ông đẹp trai nhưng Ôn Quý Từ là người duy nhất có khí chất cao quý này.

Không đợi Cổ Sa lên tiếng tiếp, Ôn Quý Từ nhanh chóng phá vỡ ảo tưởng của cô ta.

“Là tôi nói chưa đủ rõ ràng hay là tai Cổ tiểu thư có vấn đề?”

“Đồ của tôi không thể nhường cho người khác được.”

Dứt lời, tay Ôn Quý Từ nhẹ nhàng thò vào bên dưới áo vest, xoa đầu Tang Tửu.

Ngón tay anh nghịch tóc cô, như thể đang ghẹo một chú mèo con không nghe lời vậy.

Lòng tự tôn của chú mèo Tang đột nhiên bị đánh bại, cơ thể căng cứng, lông cả người dựng đứng lên, bước vào trạng thái chiến đấu.

Xoa gì mà xoa? Thế này là đang coi cô là thú cưng à? Hay đang dùng lợi thế chiều cao của anh để tạo cảm giác áp bức cho cô?

Tang Tửu không thể lộ ra một chút yếu thế nào trước mặt Ôn Quý Từ được!

Meo..