Edit: Cải Trắng

Bước tiếp theo của vụ Bành Mạnh Ngâm khá là phức tạp.

Nhưng xét thấy thời gian đã muộn, cho nên sau khi xử lý đơn giản vết thương của Ôn Nguyễn và nhờ cô phối hợp ghi lại lời khai thêm một lúc, Phó Tri Hoán đã nhờ người đưa cô về nhà nghỉ ngơi.

Đồng bọn của Bành Mạnh Ngâm là tay côn đồ lang thang đầu đường xó chợ có tiền án tiền sự, về cơ bản lai lịch chẳng tươi sáng gì. Người này trước kia từng vì hành hung người khác mà bị bắt tạm giam ở cục cảnh sát, thế nên càng dễ dàng xúc động oán hận cảnh sát hơn.

Bành Mạnh Ngâm là bạn gái của cậu ta. Mặc dù không công khai nhưng cô nàng vẫn dỗ ngon dỗ ngọt được, thi thoảng lại khóc lóc kể lể cho người yêu nghe những chuyện bi thảm mình đã trải qua.

Cậu ta vốn là người đầu óc thẳng đuột lại thêm tính cách phản xã hội, thấy người con gái mình thương ấm ức như thế liền nóng máu chi tiền ra sức, cam tâm tình nguyện thay cô nàng làm nhiều chuyện.

Nhưng ai sáng suốt đều nhìn ra được.

Này là do cậu ta bại trong tay cô nàng, bị lợi dụng rồi.

Tới khi mọi chuyện xử lý được hòm hòm, đồng hồ đã chạy sang ngày mới.

Phó Tri Hoán ở cục cảnh sát cả đêm để phối hợp với mọi người. Mặc dù vết thương đã được xử lý qua nhưng miệng vết thương cũ đợt tai nạn giao thông lại bị rách vì vừa rồi đánh nhau quá kịch liệt.

Trước đó vì không muốn Ôn Nguyễn lo lắng nên anh không để lộ ra ngoài.

Nhưng qua một đêm, vết thương ấy có dấu hiệu bị nhiễm trùng khiến anh lên cơn sốt nhẹ.

“Đừng trách tôi ban nãy phá hỏng bầu không khí nhé.”

Triệu Tử Thâm mua chai nước khoáng đưa cho Phó Tri Hoán đang truyền nước, cười ngồi xuống bên cạnh: “Cậu phải tự nhìn lại mình đi, dáng vẻ mất liêm sỉ đó của cậu khiến tôi sợ cậu lại chơi đùa quá trớn làm vết thương nặng thêm đấy.”

Phó Tri Hoán mở nắp uống nước, không thèm đếm xỉa đến anh ta.

Nhưng Triệu Tử Thâm càng nói càng hưng phấn: “Cậu với Ôn Nguyễn xác định quan hệ chưa?”

Phó Tri Hoán: “Chưa.”

Triệu Tử Thâm thất vọng vô cùng: “Sao lại chưa?”

Phó Tri Hoán lạnh lùng liếc anh ta: “Bị cậu cắt ngang.”

“…”

Triệu Tử Thâm ngượng ngùng xoa ót, quyết định không tiếp tục chủ đề này nữa.

Anh ta dựa lưng vào ghế duỗi người, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Nhưng chuyện đến nước này rồi cậu không định nói cho gia đình biết à?”

Gia đình.

Nghe đến đây, Phó Tri Hoán cụp mắt.

Vốn anh định trưa nay nói rõ cho Ôn Nguyễn biết về thân phận của mình nhưng lại bị việc của Bành Mạnh Ngâm cắt ngang.

Nhưng may là giờ mọi chuyện đã được giải quyết.

Phó Tri Hoán quay đầu xem đồng hồ.

Không thể kéo dài được nữa, tối nay trở về anh sẽ nói rõ ràng với Ôn Nguyễn.

Triệu Tử Thâm không để ý đến hành động của Phó Tri Hoán, nói luôn: “Tính ra thì từ hồi đại học đến giờ tôi chưa nghe thấy cậu đề cập tới gia đình mình lần nào. Giờ chúng ta đã là bạn bè được mấy năm rồi, cậu nói thật cho tôi biết đi. Cậu cứ giấu nhẹm mọi chuyện về gia đình như thế có phải là vì gia đình cậu có thân phận đặc biệt không?”

“Giống như kiểu gia đình có đặc công nên không thể nói cho người ngoài tổ chức biết, hay là gia đình có máu xã hội đen quay đầu được FBI bảo trợ, hoặc…”

Phó Tri Hoán nhức đầu.

Vậy nên, trước khi Triệu Tử Thâm kịp mở lời tiếp tục ba hoa bốc phét, anh đã mở miệng cắt ngang: “Cậu từng nghe tới nhà họ Phó ở thành phố Đồng chưa?”

Triệu Tử Thâm vỗ đùi, thuận miệng nói: “Nghe rồi, là công ty công nghệ đúng không? Giàu nứt đố đổ vách, toàn thân bốc mùi tanh tưởi của kẻ có tiền.”

Phó Tri Hoán: “Ừm, tôi là con trai của cái nhà bốc mùi tanh tưởi ấy.”

Triệu Tử Thâm lặng đi mất một lúc rồi cười ngã ngửa người ra sau, lấy tay vỗ bồm bộp vào lưng Phó Tri Hoán: “Thôi nào người anh em, cậu không muốn nói chuyện gia đình cho tôi biết thì thôi, không cần phải kể chuyện cười cho tôi nghe đâu.”

Vỗ lần nào lần nấy dùng lực cực mạnh, đâm ra lồng ngực Phó Tri Hoán bị chấn động nhẹ.

Nhưng, cả đại sảnh trống rỗng chỉ vang vọng mỗi tiếng của Triệu Tử Thâm.

Anh ta đợi mãi không thấy Phó Tri Hoán đáp lời thì sững sờ, quay đầu lại một cách máy móc, nhìn thẳng vào đôi mắt không chút gợn sóng.

Phó Tri Hoán yên lặng nghiêng đầu nhìn anh ta, đôi con ngươi đen láy chẳng có cảm xúc dư thừa nào, bất giác khiến nhịp tim Triệu Tử Thâm tăng tốc.

Anh ta nuốt nước miếng, nói: “Đại ca, cậu đang đùa tôi đúng không?”

Phó Tri Hoán bình thản trả lời bằng một chữ: “Không.”

… DM!

Phải một lúc lâu sau Triệu Tử Thâm mới hoàn hồn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Thế thì sao lần nào cậu cũng tính toán chi li, đi ăn xiên nướng cũng là tôi mời thế hả?”

Phó Tri Hoán: “Tôi tiết kiệm.”

“…”

Khá lắm!

Nhưng tại sao có gia thế hiển hách như vậy anh lại giấu diếm?

Triệu Tử Thâm nghĩ mãi không thông, lưỡng lự mất một lúc mới cẩn thận hỏi: “Thế sao cậu lại im lặng không nói cho ai biết, hay là… có người tranh giành tài sản với cậu, đuổi luôn cậu ra khỏi nhà…”

“Không phải.”

Phó Tri Hoán cắt ngang trí tưởng tượng phong phú của Triệu Tử Thâm: “Gia đình tôi rất hòa thuận.”

Thế thì anh ta càng không hiểu nổi: “Vậy tại sao chứ?”

Tại sao?

Phó Tri Hoán gục mặt không nói gì.

Chẳng lẽ anh lại nói với Triệu Tử Thâm rằng, suốt 20 năm qua, anh chưa từng thôi hối lỗi về sai lầm của mình, chỉ khi đi làm những công việc giải quyết bằng lý trí, lấy pháp luật làm thước đo, xử phạt nghiêm minh mọi hành vi phạm tội, sự trống rỗng và áy náy trong lòng anh mới vơi đi.

Anh chưa bao giờ kỳ vọng vào tương lai, thậm chí còn mong sao một ngày nào đó mình có thể dùng phương pháp cực đoan nhất, để mặc bản thân hóa thành một con dã thú, chấm dứt những gì tích tụ bấy lâu nay.

Tránh xa người nhà chẳng qua là vì sợ một ngày nào đó mình thật sự dùng cách thức ấy để kết thúc tất cả sẽ làm liên lụy đến bọn họ.

Cũng tránh để bọn họ quá đau buồn.

Nhưng cả đời này, Phó Tri Hoán sẽ không nói lời ấy cho người khác hay.

Với cả hiện tại, anh không có suy nghĩ ấy nữa.

Bởi vì tương lai, đã có chuyện khiến anh chờ mong.

Chẳng có ai là sống mãi với quá khứ.

Vậy nên, Phó Tri Hoán cười nhẹ, bâng quơ kéo đề tài sang một hướng khác: “Bọn họ muốn tôi kế thừa gia nghiệp, đi kinh doanh.”

Triệu Tử Thâm gật đầu: “Ừm ừm, rồi sao nữa?”

“Tôi không muốn, nên bỏ nhà ra đi.”

“…” Lời nói chó má gì đây?

Triệu Tử Thâm tức tới nghiến răng nghiến lợi.

Cả đời này anh ta sẽ chẳng tài nào hiểu nổi tư duy của kẻ có tiền.

Anh ta suy ngẫm một lúc mới thử thăm dò: “Có phải chuyện yêu đương của những kẻ có tiền như các cậu cực kỳ không tự do không?”

Phó Tri Hoán: “?”

“Tôi thấy trên weibo hay nói cái gì mà phải tìm người môn đăng hộ đối để liên hôn hoặc bét nhất thì người cưới về cũng là những ngôi sao xinh đẹp nổi tiếng trong làng giải trí. Tôi nghe nói mấy kẻ có tiền rất thích đặt hôn ước cho con cái mình.”

Nói đến đây, Triệu Tử Thâm tự dưng thấy sốt ruột: “Nhưng Ôn Nguyễn có vẻ chỉ là luật sư bình thường, liệu cô ấy có bị nhà cậu…”

Phó Tri Hoán cắt ngang luôn: “Không đâu.”

“Tại sao?”

“Bởi vì cô ấy chính là vị hôn thê cha mẹ đính ước cho tôi.”

… Lượng tin tức lớn quá.

Triệu Tử Thâm bỗng cảm thấy vô cùng nhức đầu.

*

[Ôn Nguyễn]: Tao có linh cảm, sau đêm nay tao sẽ có bạn trai.

[Tần Tố San]: Có bao chưa?

[Ôn Nguyễn]: Sao trong đầu mày toàn mấy thứ bậy bạ đen tối thế?

[Tần Tố San]: Là tại mày dùng từ mờ ám mà.

[Tần Tố San]: Nói tao nghe xem nào, sao mày cua được kiểm sát trưởng Phó thế?

[Ôn Nguyễn]: Nói ra có khi mày không tin đâu.

[Ôn Nguyễn]: Hôm nay trên đường về nhà tao bị một người phụ nữ tấn công, cô ta định lấy dao đâm tao nhưng bị tao xử ngược trước, đúng lúc đó thì có một người đàn ông lao ra với ống thép, suýt chút nữa thì đập tao bị thương. Đúng lúc đó, Phó Tri Hoán đi tới làm anh hùng cứu mĩ nhân xong hôn tao một cái. Mặc dù giờ anh ấy đang đi lấy lời khai nhưng chờ anh ấy trở về tao có cảm giác tao sẽ được tỏ tình.

Ôn Nguyễn gửi đi cả một đoạn dài nhưng chờ mãi một lúc lâu không thấy đầu bên kia đáp lại.

Chờ khoảng ba phút sau, Tần Tố San gọi thẳng sang qua wechat: “Mẹ nó, tao nể mày luôn đấy, cuộc đời mày sao nó sóng gió vậy?”

Ôn Nguyễn làm ổ trên sofa, thuận tay với cái gối ôm vào lòng: “Nhưng mày thử nghĩ xem, lát nữa Phó Tri Hoán về tỏ tình với tao, tao nên đồng ý luôn hay cứ nhử anh ấy thêm một lúc?”

Nói đến đây, cô lo lắng bổ sung rằng: “Tao mà đồng ý luôn liệu anh ấy có thấy tao không rụt rè không?”

Tần Tố San trầm ngâm khoảng mấy giây: “Nếu như là người khác, tao sẽ khuyên họ thử lòng. Còn mày… à mà khoan, Ôn đại tiểu thư, mày nghĩ lại xem, khoảng thời gian này mày có hành động nào dính líu tới hai từ rụt rè không hả?”

“Người rụt rè chẳng ai đứng ở ga tàu hỏa sấn sổ xin sang ở nhờ nhà người ta vậy đâu.”

“…”

Bị vạch trần tại trận, Ôn Nguyễn vô tình cúp luôn điện thoại bạn.

Sau đó cô nằm im không nhúc nhích, cứ thế cầm di động thẫn người ra khoảng mấy giây.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đó, Ôn Nguyễn đã thấy lòng mình phấn khích như có nai con chạy loạn, bồn chồn đứng ngồi không yên muốn tìm người trải lòng, sau đấy thì bình tĩnh lại và bất ngờ nổ “bùm” cái tưng bừng như pháo hoa.

Cuối cùng, cô bừng tỉnh khỏi giấc mơ, hoàn hồn.

Ôn Nguyễn ném điện thoại sang một bên, vùi đầu vào gối, co người lại như con tôm, hít sâu một hơi và…

“A A A A A!!!”

Ôn Nguyễn ôm gối lăn trên sofa một vòng rồi ngóc đầu dậy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Giờ phút này đây, tâm trạng cô đè nén cả đêm mặc sức tung bay, thậm chí cô còn có cảm giác bầu không khí xung quanh toàn bong bóng màu hồng.

Cuối cùng cô cũng được ở bên người mình thích rồi.

Nghĩ vậy, cô lại kích động lăn thêm vòng nữa.

Lần này do không cẩn thận nên lưng cô đập phải vậy nào đấy khá cứng, đè lên có tí đã thấy đau.

Ôn Nguyễn suýt xoa nhổm người dậy nhìn xem mình đè lên vật gì.

Thứ bị đè là áo khoác Phó Tri Hoán vắt trên sofa.

Sao áo khoác lại cứng thế nhỉ?

Cô cau mày, cầm áo khoác để sang chỗ khác.

Đúng lúc đó, hộp nhỏ trong túi áo khoác rớt ra ngoài, bộp một cái ngã trên mặt đất.

Gì đây?

Ôn Nguyễn cúi người đưa tay lấy hộp nhỏ, quan sát thật kỹ…

Đây là hộp nhẫn mà?

Khoan đã.

Ôn Nguyễn nhăn mày, tự dưng thấy không ổn.

Sao cô lại có cảm giác cái hộp nhẫn này rất quen mắt nhỉ?

Dự cảm mãnh liệt dâng lên trong lòng khiến cô càng thêm tin vào suy đoán bất chợt lóe lên, thoáng cái đã khiến trái tim ban nãy còn nhảy nhót vì tình yêu bình tĩnh lại.

Ôn Nguyễn mở hộp nhẫn ra.

Bên trong có một chiếc nhẫn ngoan ngoãn nằm im.

Kiểu dáng, kích thước và tỉ lệ đều đem lại cảm giác quen thuộc cho Ôn Nguyễn.

Cô hít sâu một hơi, đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn, soi kỹ phần chữ được khắc ở mặt bên.

“F&W”

Không lệch đi đâu được.

Mẹ nó chứ, cái nhẫn này là một đôi với chiếc nhẫn đính hôn bị cô ném đi mà!

Có vật soi đường dẫn lối, lớp sương mù bao quanh sự việc dần tản đi, mọi thứ từng bước sáng tỏ.

Kiểm sát trưởng họ Phó.

Sống ở thành phố Giang.

Đã thế còn ở trong một căn nhà đắt đỏ.

Xe thì lái Porsche 918 Spyder.

Ngoại trừ cái danh Nhị thiếu gia nhà họ Phó ra, nhà bình thường làm gì có ai có thể cung phụng như này?

Ôn Nguyễn nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, cười khẩy, đứng phắt dậy.

Được lắm!

Lần này thì thù cũ nợ mới tính một lượt, không chỉ dám bỏ mặc cô ở lễ đính hôn mà còn dám trơ mắt nhìn cô diễn vai người nghèo như một chú hề.

Này thì không đơn giản giết người là xong đâu.

Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, nhặt cái di động ban nãy mình ném sang một bên lên.

Tin nhắn của Tần Tố San lập tức nhảy ra:

[Tần Tố San]: Mặc dù mày cúp điện thoại của tao nhưng tao vẫn sẽ chúc mừng mày đã thoát kiếp FA!

Thoát kiếp FA?

Ôn Nguyễn cười lạnh.

Để Phó Tri Hoán sống cả đời với mèo đi.

[Ôn Nguyễn]: Không.

[Ôn Nguyễn]: Ngại quá, tao đổi ý rồi.

[Ôn Nguyễn]: Mẹ nó nữa chứ, giờ tao mà yêu đương với Phó Tri Hoán, tao sủa tiếng chó cho mày xem.

[Tần Tố San]:?

Gửi xong dòng kia, Ôn Nguyễn mặc kệ dấu hỏi chấm tràn màn hình của Tần Tố San, lướt một cái quay sang gọi điện cho Tạ Yếm Trì.

Sau vài lần đổ chuông, loa điện thoại truyền tới giọng nói lười biếng của một người đàn ông: “Bà cô tổ à, em với Phó Tri Hoán…”

“Có phải anh đã sớm biết chuyện anh ta là Phó Luật không?” Ôn Nguyễn bình tĩnh nói: “Tự dưng em nhớ ra, khoảng thời gian trước anh hay hỏi mấy vấn đề rất khó hiểu, thì ra là đang định lừa em.”

Tạ Yếm Trì lặng thinh trước câu nói không chút cảm tình của cô.

Ôn Nguyễn mà giận thật thì vô cùng khủng bố, IQ cũng tăng vọt bất ngờ, lạnh lùng tàn nhẫn hệt nữ sát thủ.

Cô cười khẩy, nói: “Giờ anh tới đón em đi.”

Tạ Yếm Trì: “Em định đi đâu?”

Ôn Nguyễn: “Về nhà, từ hôn.”