Edit: Cải Trắng

“Cô Ôn Nguyễn đừng căng thẳng, chỉ cần trả lời đúng sự thật những vấn đề chúng tôi nêu là được.”

“Vâng, tôi hiểu.”

“Dạo gần đây Lục Kha Trần có đến tìm cô, muốn cô làm người ra mặt cho cậu ta không? Có thể nói cho chúng tôi biết chi tiết cuộc trò chuyện giữa hai người lần đấy không?”

Ôn Nguyễn gật đầu, mười ngón tay đan chặt vào nhau đặt trên đầu gối, kể lại tỉ mỉ đầu đuôi cuộc trò chuyện ngày hôm đó giữa mình và Lục Kha Trần cho cảnh sát.

Âm điệu rõ ràng, nét mặt bình tĩnh.

“Ừm, cảm ơn cô đã hợp tác.

Có thể cho tôi xin số điện thoại của cô không? Nếu sau còn có yêu cầu gì, chúng tôi sẽ liên lạc.”

“Được.”

Sau khi tìm hiểu đại khái tình hình, cảnh sát yêu cầu Ôn Nguyễn cho họ xem những tấm hình mà lần trước Lục Kha Trần đưa cho Ôn Nguyễn.

Xong xuôi, họ nói thêm vài câu khách sáo rồi rời đi ngay.

Ôn Nguyễn đứng dậy tiễn hai vị cảnh sát ra về, đứng ở đầu cầu thang nhìn theo bóng họ đi xa hẳn cô mới nhíu mày, ánh mắt sa sầm.

Cô quay người lại, nhìn thấy giáo sư Tô ở cách đó không xa trông có vẻ khá sốt ruột, hỏi: “Giáo sư, thầy có biết là chuyện gì đang xảy ra không?”

“Ừm, thầy vừa hỏi thử người quen mới biết vừa xảy ra vụ một thanh niên 18 tuổi chết đuối ở hồ Đông Dương.

Ảnh chụp nạn nhân cho thấy người này là tay lưu manh trước đó chuyên dùng ảnh nhạy cảm của Lục Kha Trần để uy hiếp, bắt nạt cậu ta.”

Giáo sư Tô cau mày, vẻ mặt trông rất nghiêm trọng: “Giờ cảnh sát đang điều tra xem rốt cuộc là nạn nhân trượt chân rơi xuống nước hay bị người khác sát hại.

Theo như nhân chứng tiết lộ thì tối qua, người cuối cùng đến gặp nạn nhân là Lục Kha Trần.”

“Hình như là bọn họ phát hiện chuyện Lục Kha Trần muốn khởi tố mình, có người đã chụp được cảnh cậu ta tới công ty luật rồi gửi cho nạn nhân.

Thế nên đêm đó nạn nhân mới hẹn Lục Kha Trần ra kho hàng gần hồ Đông Dương để gặp mặt nói chuyện.”

Hồ Đông Dương.

Ôn Nguyễn biết nơi này.

Ba năm trước, cô gái bị giết hại kia cũng trượt chân chết đuối ở hồ Đông Dương.

Thế nên, việc cảnh sát nghi ngờ vụ lần này không phải sự cố ngoài ý muốn, mà là có người động tay động chân, cũng không có gì là khó hiểu.

“Cảnh sát tìm được chứng cứ chưa ạ?” Ôn Nguyễn hỏi.

“Hiện trường không có camera theo dõi, tạm thời không có gì chứng minh được người là do Lục Kha Trần đẩy xuống, cho nên sau khi lấy lời khai, cảnh sát đã thả cậu ta đi.

Có điều, dường như mọi người đều nghi ngờ Lục Kha Trần là hung thủ.”

Nói đến đây, giáo sư Tô tự trách: “Nếu sớm biết mọi chuyện phức tạp như này, còn lôi cả em vào vụ án, lúc trước thầy đã không đồng ý cho Lục Kha Trần gặp em.”

“Không sao đâu thầy.

Thầy cũng là vì em thôi mà.”

Ôn Nguyễn mỉm cười an ủi giáo sư Tô, sau đó quay về văn phòng mình, khóa trái cửa lại.

Đến khi chỉ có một mình, cô mới thôi duy trì nụ cười lịch sự, sắc mặt lạnh hẳn đi.

Hôm nay là ngày nghỉ lại thêm giờ cũng đã là giờ tan tầm nên trong văn phòng ngoại trừ mấy đồng nghiệp ở lại tăng ca thì cả tầng vắng hoe không bóng người.

Đèn bên ngoài đã tắt hơn nửa, nơi bình thường người đến kẻ đi ồn ào giờ vô cùng yên tĩnh.

Trước khi đưa những tấm ảnh đó cho cảnh sát, Ôn Nguyễn đã kịp sao chép lại một bản.

Kể từ cái ngày Lục Kha Trần đến tìm cô, cô cứ có cảm giác chuyện này có gì đó kỳ lạ.

Trên thế giới này rất khó có thể xảy ra sự trùng hợp với mức cao như thế.

Tại sao Lục Kha Trần lại phải đợi đến ngày cô quay về mới đứng lên khởi tố?

Tại sao bọn họ lại “đúng lúc” chụp được cảnh Lục Kha Trần đến công ty luật, hơn nữa sau đấy còn gửi tấm đó cho người luôn bắt nạt cậu ta?

Tại sao nơi tên lưu manh đó bỏ mạng lại vừa hay cùng chỗ với cô gái ba năm trước bất ngờ tử vong ngoài ý muốn?

Ôn Nguyễn đưa tay xoa huyệt thái dương, cảm giác suy nghĩ trong đầu mình giờ hỗn loạn như một mớ bòng bong.

Nhưng, có một chuyện có thể xác định ngay…

Cô đang bị lợi dụng.

Ôn Nguyễn không biết Lục Kha Trần làm vậy là có mục đích gì.

Nếu vì giết người, thì sao lại chọn cách có hại cho bản thân, chọn cách thức mà khiến mọi người ngay lập tức hoài nghi mình?

Cô cau mày, đặt lần lượt từng tấm ảnh chụp lần trước Lục Kha Trần đưa lên bàn.

Tất cả đều cùng một kích cỡ.

Ôn Nguyễn mím môi, mắt đảo một loạt từng tấm.

Cuối cùng, cô dừng mắt ở một bức.

Cô cầm tấm ảnh mà bản thân cho rằng có điều bất thường lên, quan sát một cách tỉ mỉ, kỹ càng.

Khoan đã!

Ôn Nguyễn bật dậy, lập tức rời văn phòng đến gõ cửa phòng giáo sư Tô.

“Sao thế Tiểu Nguyễn? Có gì cần hỏi à?”

“Giáo sư, thầy có biết hiện cha cô bé ngã hồ chết đuối cách đây ba năm đang sống ở đâu không?”

*

“Hút ít thuốc thôi.”

“Ừm.”

Phó Tri Hoán cười nhẹ, nghiêng người dụi tắt đốm lửa li ti rồi ném nó vào gạt tàn trong xe.

Anh cụp mắt nhìn đống ảnh được sao chép mà cảnh sát mới lấy được từ tay Ôn Nguyễn cách đây ít phút.

Triệu Tử Thâm bật cười, điều chỉnh lại ghế dựa sao cho thoải mái rồi thở dài nói: “Bằng kinh nghiệm làm cảnh sát bao nhiêu năm nay, liếc mắt một cái là tôi biết Lục Kha Trần có vấn đề.

Nhưng giờ không có chứng cứ nên đành xử lý như một vụ ngoài ý muốn thôi.”

Phó Tri Hoán không đáp, chăm chú xem đống ảnh trên tay.

Đột nhiên, anh nhíu mày.

Ấy thế mà Triệu Tử Thâm ngồi bên cạnh lại hồn nhiên không phát hiện ra, chỉ lo nói phần mình: “Cậu đoán xem tôi phát hiện ra cái gì? Vụ án này có liên quan đến cô gái đang ở nhờ nhà cậu đấy.

À mà đúng rồi, suốt bao nhiêu ngày…”

“Triệu Tử Thâm.” Phó Tri Hoán đột nhiên mở miệng cắt ngang.

Triệu Tử Thâm giật mình quay sang nhìn người bên cạnh.

Hàng lông mày Phó Tri Hoán cau chặt, môi mỏng mím lại, ánh mắt sâu hun hút tựa như hồ nước sâu không thấy đáy, chẳng chút gợn sóng lăn tăn.

Hai người kết bạn với nhau đã lâu, bình thường cũng hay chung nhóm xử lý các vụ án nên tất nhiên anh ta biết, khi Phó Tri Hoán có vẻ mặt này, đến 80% là phát hiện ra manh mối quan trọng.

“Sao thế?”

“Cậu xem bức ảnh này đi.”

Triệu Tử Thâm khom lưng, rút tấm ảnh Phó Tri Hoán nói ra xem.

“Kích cỡ đống ảnh đồng đều, lại chỉ có tấm ảnh này có độ phân giải bất thường, cho nên nó hẳn là kết quả của một tấm ảnh sau nhiều lần được phóng to.

Hơn nữa, cậu để ý ánh mắt của đám người này xem…”

Phó Tri Hoán đưa tay chỉ vào đám học sinh ăn mặc đỏm dáng hơn, nhỏ giọng nói: “Nơi bọn họ nhìn không phải là chỗ Lục Kha Trần.

Hơn nữa, tấm ảnh này được chụp vào ba năm trước.”

Triệu Tử Thâm đã xử không biết bao nhiêu vụ án, đương nhiên nghe hiểu tức thì: “Ý của cậu là bức ảnh này muốn nói, người bị ép chụp những tấm ảnh nhạy cảm, không chỉ có Lục Kha Trần?”

“Ừm.”

Phó Tri Hoán gật đầu, quay ra cửa sổ nhìn về phía hồ Đông Dương, bất chợt đặt câu hỏi: “Cậu nói xem, tại sao lại chọn hồ Đông Dương?”

Triệu Tử Thâm căng thẳng bật dậy, nhanh chóng gọi điện thoại: “Điều tra cho tôi vụ án ba năm trước, lấy địa chỉ nhà nữ sinh bị chết đuối ở hồ Đông Dương.”

*

Tần Uyển.

Đó là cái tên của nữ sinh bị bạo lực học đường đến chết cách đây ba năm.

Năm đó, vào ngày thứ ba sau khi tòa án đưa ra bản tuyên án cuối cùng, mẹ Tần Uyển vì không chấp nhận được việc mình mất con gái mà nhảy từ tầng 13 xuống.

Cha Tần Uyển tên Tần Tất Dương khoảng hơn một năm trước đã đi bước nữa, kết hôn với một người mẹ đơn thân.

Lúc Ôn Nguyễn đến nơi thì trông thấy ông ấy dắt tay đứa con gái sáu tuổi từ lớp học thêm về nhà.

Tuy mái tóc bạc gần hết nhưng nụ cười vẫn đong đầy tình yêu thương, dường như ông ấy đã bước ra khỏi bóng ma ba năm trước.

“Ông Tần, đã lâu không gặp.”

Sau một hồi lưỡng lự, Ôn Nguyễn vẫn quyết định tiến lên chào hỏi.

Tần Tất Dương đang nắm tay con gái sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó đã nhận ra Ôn Nguyễn.

Dù sao thì vụ án năm đó đối với một người đã đi qua hơn nửa đời người mà nói, thật sự khó lòng quên được.

Thế nên ông cũng không quên người này, vị luật sư biện hộ cho cậu nhóc đó.

Nụ cười bên môi Tần Tất Dương tắt ngấm.

Ông mím môi, không vội đáp lời mà khom lưng vỗ vai con gái mình, nói: “Nào, con lên với mẹ trước đi.”

Cô bé con gật đầu, đeo ba lô lên tầng trước.

“Cô tìm tôi có chuyện gì không?” Tần Tất Dương đẩy gọng kính trên sống mũi, giọng điệu xem như là miễn cưỡng duy trì phép lịch sự cơ bản.

Ôn Nguyễn ngập ngừng trong chốc lát mới mở miệng: “Hỏi thế này có hơi riêng tư nhưng tôi muốn biết mấy năm qua Lục Kha Trần có từng liên lạc với ông không?”

Nghe cô nhắc đến cái tên Lục Kha Trần, Tần Tất Dương không có phản ứng lớn như bản thân nghĩ.

Ông yên lặng nhìn Ôn Nguyễn một lúc, sau đó nghiêng người móc từ trong túi ra bao thuốc, bật lửa châm một điếu, ngậm thuốc ở trong miệng rồi nhả khói chứ không nói câu nào.

Ôn Nguyễn không nói cũng không hỏi thêm, lẳng lặng chờ.

Sau khi hút hết một điếu, Tần Tất Dương phủi tàn thuốc, quay đầu đánh giá Ôn Nguyễn một lượt từ trên xuống dưới, hờ hững nói: “Theo tôi lên nhà đi.”

Nhà Tần Tất Dương trên tầng bảy nhưng khu này là khu chung cư kiểu cũ, không có thang máy.

Hai người một trước một sau leo một mạch cỡ ba, bốn tầng mới nghe Tần Tất Dương nói bằng chất giọng khàn khàn: “Mấy năm nay, Lục Kha Trần thường xuyên gửi thư cho tôi.”

“Gửi thư?”

“Ừ, mỗi tháng đều gửi cho tôi một ngàn rưỡi tiền mặt cùng một phong thư.”

Tần Tất Dương không dừng chân, giọng điệu bỗng chốc trở nên đau thương khó diễn tả: “Ban đầu nhận được tôi không xem kỹ, một là gửi ngược lại hai là ném luôn đi.

Người chết rồi, tiền và lời xin lỗi thì có ích gì chứ?”

“Qua một thời gian, sự việc cũng coi như chìm vào dĩ vãng rồi thằng bé vẫn tiếp tục gửi khiến tôi tò mò xem kỹ hơn.”

Nói đến đây, Tần Tất Dương hơi khựng lại, thở dài: “Tha thứ là không thể, tôi không có tư cách nói lời tha thứ thay con gái và người vợ quá cố.

Trách thì vẫn trách nhưng tôi không còn hận cậu ta như trước nữa.”

“Thế, hai người từng gặp nhau chưa?”

“Mới gặp cách đây hai ngày.”

Tần Tất Dương quay đầu chăm chú nhìn Ôn Nguyễn, nói: “Lúc đó khoảng hơn 8 giờ tối, thằng nhóc ấy quỳ trước cửa nhà tôi cả đêm.”

“Quỳ cả đêm?” Ôn Nguyễn dừng chân.

“Ừm, đuổi không đi.” Tần Tất Dương quay đầu tiếp tục tiến về phía trước: “Cho nên lúc thấy cô, tôi biết chắc chắn thằng bé đã xảy ra chuyện.”

Không biết sao khi nghe Tần Tất Dương nói đến đây, tim Ôn Nguyễn như bị nhấc lên treo lơ lửng giữa không trung, cảm giác bất an trở nên mãnh liệt.

Chuyện Lục Kha Trần làm quá mâu thuẫn.

Một mặt thì hành động như đang tuyên bố với mọi người rằng mình là hung thủ.

Nhưng đồng thời không để lại bất cứ manh mối, thậm chí còn không tính tự thú.

Tần Tất Dương về đến nhà vào trong tìm đống thư Lục Kha Trần gửi suốt bao năm qua, Ôn Nguyễn đứng ở cửa chờ, liếc mắt quan sát cách bày trí nhà.

Ba năm trước rất nhiều phóng viên từng tìm đến đây để phỏng vấn ông, dựa theo những gì nhìn được trước đó có thể thấy trong nhà không có thay đổi gì quá lớn.

Chỉ có ảnh chụp của người vợ quá cố được lấy xuống, đặt úp trên mặt bàn, vị trí đổi sang người mới.

Như thể Tần Tất Dương đã hoàn toàn bước ra khỏi bóng ma ba năm trước.

Đúng lúc này, Ôn Nguyễn nghe được tiếng bước chân đều đều vang lên sau lưng.

Cô quay đầu nhìn thì thấy có bốn, năm vị cảnh sát đi tới, lẫn trong nhóm người mặc đồng phục ấy có người nổi bật đến mức liếc cái là thấy khác.

Ôn Nguyễn ngước mắt nhìn vừa hay đúng lúc va phải ánh mắt lặng không gợn sóng của Phó Tri Hoán..