Mặt Ôn Nguyễn nháy mắt đỏ bừng, bầu không khí xung quanh cũng nhanh chóng trở nên mờ ám, nóng bỏng theo cấp số nhân.

Những giọt nước đọng lại trên người Phó Tri Hoán như vừa được thêm chức năng tua chậm, chảy từ gò má đẹp đẽ xuống phần cằm cương nghị, cuối cùng là rơi xuống mặt đất.

“Tách.”

Đến tiếng nước rơi cũng được phóng đại phá lệ rõ ràng.

Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, tiếng tim đập thình thịch mạnh mẽ đến mức tai cô cũng cảm nhận được.

Tay cô run run nắm tay nắm cửa, đóng rầm cửa lại theo bản năng mà không suy nghĩ nhiều.

“Rầm!”

Đóng cửa chớp nhoáng qua còn gom tạo được cơn gió nhỏ, thổi tóc mái Phó Tri Hoán bay nhẹ hất sang một bên.

Tay đang lau tóc chợt khựng lại, anh nhìn chằm chằm cánh cửa vừa đóng, rơi vào trầm tư.

Khoảng nửa phút sau, cảnh cửa mở ra lần nữa.

Ôn Nguyễn nép sau cánh cửa chỉ để lộ ra đôi mắt, nhỏ giọng hỏi: “Trên giường vẫn còn bãi Bá Tước thải ra.

Tối nay… em ngủ chỗ nào đây?”

Phó Tri Hoán phục hồi tinh thần, cụp mắt chỉnh chỉnh cổ áo tắm, chậm rãi nói: “Nhà vẫn còn phòng trống.”

Ôn Nguyễn thở phào nhẹ nhõm: “Thế…”

“Nhưng chỉ có bộ đệm ấy thôi.” Phó Tri Hoán lạnh nhạt bổ sung.

Anh không có thói quen để người lạ ngủ lại nhà mình, năm năm qua cũng không có người thân nào đến đây thăm hỏi thế nên dù phòng trống còn nhiều nhưng chẳng phòng nào chuẩn bị đầy đủ chăn nệm.

Phòng giờ Ôn Nguyễn đang ở vốn là phòng trước đó anh kêu người chuẩn bị phòng trường hợp Simon sang.

Ôn Nguyễn cụp mắt suy nghĩ một lát, chắp tay sau lưng nói: “Em mặc kệ.

Là tại mèo của anh hại em không có giường ngủ, đêm nay anh phải chịu trách nhiệm với em.”

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Sao cứ có cảm giác, lời vừa rồi sai sai ấy nhỉ?

Phó Tri Hoán nhìn Ôn Nguyễn thở phì phò tức giận, lười biếng tựa người vào khung cửa, ung dung nói: “Bá Tước phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình chứ, cô ra ngủ ở ổ mèo của nó đi.”

“?”

Nghe đi, đây là tiếng người à?

“Nhưng nếu cô không ngại…”

Phó Tri Hoán bật cười vì dáng vẻ ủ rũ của Ôn Nguyễn, chậm rãi nói: “Cô có lựa chọn thứ hai.”

Lựa chọn thứ hai?

Ôn Nguyễn ngẫm thử, giờ phòng có đầy đủ chăn nệm các thứ trong cái nhà này chỉ còn lại mỗi phòng của Phó Tri Hoán.

Không lẽ anh?

Cô giật mình, lui về sau hai bước, đưa tay che trước cổ áo, hoảng loạn: “Thế không ổn đâu, chúng ta mới biết nhau thôi mà.”

“?”

Nghe vậy, Phó Tri Hoán câm lặng mất mấy giây.

Đầu của đại tiểu thư đang nghĩ gì thế?

Phó Tri Hoán đưa tay day day huyệt thái dương đang giật liên hồi, gần như gằn từng chữ đáp trả: “Ý của tôi là, cô có thể ra ngủ ở ghế sofa.”

Xung quanh bỗng tràn ngập sự xấu hổ.

Ôn Nguyễn buông tay che cổ áo ra, có lẽ do quá xấu hổ nên sau đó cứ im như thóc.

Phải khoảng mấy phút sau, cô mới mở miệng hỏi bằng giọng điệu không dám tin: “Ngủ sofa á?”

Là đại tiểu thư được cưng chiều, cung phụng từ bé, Ôn Nguyễn quả thật chưa bao giờ phải ngủ qua đêm ở sofa.

Cô lui thêm mấy bước, ngoảnh ra sau quan sát tình hình phòng khách.

Tuy căn hộ Phó Tri Hoán sống không nhỏ nhưng diện tích phòng khách đương nhiên không thể so với biệt thự nhà mình, ghế sofa thoạt nhìn cũng khá chật chội.

Như thể đọc được nỗi đắn đo của Ôn Nguyễn, Phó Tri Hoán nhướn mày, đưa cho cô lựa chọn nữa: “Không thì cô về phòng cố chịu đựng qua một đêm đi.”

“…”

Ai thèm ở trong cái phòng toàn mùi Bá Tước ấy?

Ôn Nguyễn phồng má, dẫm dép lê bình bịch như muốn phát tiết, “lạch bạch lạch bạch” trở về phòng mình.

Phó Tri Hoán giữ nguyên tư thế tựa khung cửa, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng nổi giận đùng đùng của cô.

Chờ đến khi đối phương đóng cửa rầm một phát, anh mới nhếch môi cười nhẹ, xoay người vào phòng đóng cửa.

Có khi mấy phút nữa thôi đại tiểu thư sẽ nổi giận dọn hành lý ra ngoài thuê khách sạn ở.

Tuy lúc về, Ôn Nguyễn đã nhanh tay xé hết nhãn mác trên đồ đi nhưng Phó Tri Hoán chỉ cần liếc qua một cái thôi cũng biết cô mua toàn đồ hiệu.

Ôn Phong Thần chiều con gái có tiếng, cho dù Ôn Nguyễn có nổi giận bỏ nhà đi ông cũng không nỡ cắt thẻ, sợ con gái mình lang thang bên ngoài nếu không có tiền sẽ không thoải mái.

Làm gì có chuyện đại tiểu thư cả đời sống trong nhung lụa, chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác thiếu tiền chịu ngủ trên sofa chứ?

Phó Tri Hoán quay lại phòng tắm, lần nữa mở vòi hoa sen lên, tiếp tục việc tắm dang dở nãy bị Ôn Nguyễn cắt ngang.

Nước cứ thế chảy xuôi theo mái tóc anh xuống.

Sau đó, anh ngẩng đầu, vuốt tóc ngược về sau, ngửa cổ lên.

“Rầm!”

Dù bị bao quanh bởi tiếng nước chảy ào ào anh vẫn nghe rõ được ngoài kia có tiếng đóng cửa mạnh mẽ.

Chắc Ôn Nguyễn tức quá bỏ đi rồi.

Phó Tri Hoán mở mắt, sâu bên trong con ngươi là sóng ngầm cuồn cuộn.

Anh giơ tay tắt vòi hoa sen đi.

Xung quanh rơi vào yên tĩnh.

Anh lẳng lặng đứng thế một lúc rồi lại mở vòi.

Thật ra với anh mà nói, chuyện này không ảnh hưởng gì.

Ôn Nguyễn xốc nổi rời nhà trốn đi, chắc chắn kiên trì không được mấy ngày lại về nhà, sau đó Ôn Phong Thần cũng sẽ chiều con mà lui bước, tính đến chuyện hủy hôn, thật sự thì không cần anh phải can thiệp sâu hơn.

Nước từ vòi sen chảy xuống lộp bộp đập lên nền đất, quấy nhiễu tâm trạng của Phó Tri Hoán.

Anh cau mày, đưa tay tắt vòi đi.

Nhưng muộn thế này rồi cô còn ra ngoài thì đúng là quá hồ đồ.

Anh xoay người ra khỏi phòng tắm, bực bội mở tủ lấy áo sơ mi mặc vào, chuẩn bị ra cửa.

Ai ngờ đi đến phòng khách, lại nghe được tiếng từ TV phát ra:

[“Anh có yêu em không?”]

[“Người phụ nữ ấy là ai?”]

[“Em không muốn nghe anh giải thích, em chỉ tin vào những gì mình thấy.”]

[“Giữa anh và Tiểu Hồng không có chuyện gì cả.

Em tin anh đi, anh chỉ yêu mình em.”]

Anh quay đầu, trông thấy Ôn Nguyễn đã lôi chăn và gối ra sofa, giờ đang cuộn tròn người trong chăn, chăm chú xem TV.

Cô còn đeo sẵn bịt mắt trên trán để lúc nào buồn ngủ tiện tay kéo xuống là xong.

Âm lượng TV được chỉnh xuống rất nhỏ, nhưng cô vẫn xem không rời mắt.

Nghe thấy tiếng động, Ôn Nguyễn quay đầu nhìn Phó Tri Hoán, “ồ” một tiếng: “Muộn thế này rồi anh vẫn còn việc phải ra ngoài à?”

Tay đang gài nút tay áo khựng lại, mắt chăm chú nhìn cô.

Cô không đi?

Hơn nữa trông có vẻ rất thoải mái tiếp nhận sự thật mình phải ngủ sofa.

“Đêm nay cô ngủ sofa à?”

“Không thì sao.” Ôn Nguyễn tức giận trợn mắt, vươn tay xoa đầu Bá Tước đang ườn mình bên cạnh: “Không nằm sofa thì để em vào nằm với anh nhé?”

Phó Tri Hoán lặng thinh mất một lúc, ánh mắt thoáng sa sầm, môi mỏng mím chặt.

Đúng lúc này, Ôn Nguyễn trở mình, lười biếng ngáp dài, duỗi tay với lấy điều khiển tắt TV, nhân tiện vươn vai: “Em đi ngủ đây.

Tí anh tắt đèn cho em nhé.”

“Ừm.”

Phó Tri Hoán đi đến chỗ công tắc đèn, chạm vào tắt đi theo yêu cầu.

Phòng khách nhanh chóng bị bóng tối bủa vây.

Ánh trăng ngoài cửa sổ ghé thăm, len lỏi qua tấm rèm hắt lên gương mặt Ôn Nguyễn.

Phó Tri Hoán không về phòng ngay mà đứng đó ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt sạch sẽ đang say ngủ trên sofa mất một lúc mới cụp mắt, chậm rãi xoay người rời đi.

*

Đêm đó.

Anh lại bị bóng đè.

Phó Tri Hoán mơ thấy em gái.

Trong vầng sáng rực rỡ ấy, anh nghe thấy tiếng nói cười lanh lảnh.

Rồi sau đó anh gạt hết sương mù bao quanh đi, sau màn sương lộ ra khuôn mặt non nớt của bé gái chừng năm tuổi.

Cô bé vươn tay về phía Phó Tri Hoán, cất giọng gọi ngọt xớt: “Anh A Luật ơi.”

Phó Tri Hoán nhấc chân tiến về phía trước.

Trong cơn mê man, anh như xuyên về hai mươi năm trước, trở về năm sáu tuổi.

“Anh chậm quá, em không đợi anh đâu.”

Cô nhóc bĩu môi thu tay, chạy chầm chậm về phía trước: “Em ra chỗ cây hoa anh đào đằng trước, tí anh ra đó tìm em nha.”

Và cô nhóc cứ thế tiến bước về phía trước.

Chạy thẳng về phía trước.

Ánh nắng rực rỡ trong mơ rất nhanh đã vụt tắt, để lại bầu trời mây đen cuồn cuộn, sắc trời âm u, mưa nhỏ tí tách rơi.

Khoảng cách đến cây hoa anh đào càng lúc càng gần, cánh hoa phớt hồng dần chuyển màu.

Ban đầu vốn chỉ có một cánh hoa nhiễm đỏ, sau lan tràn ra cả một vùng, cứ như máu đã nhuốm cả cành cây.

Phó Tri Hoán dừng bước dưới tàng cây.

Mưa đột ngột sà xuống, xối cho cả người anh ướt đẫm.

Cô bé ấy nằm dưới tàng cây.

Quần áo rách nát, trên người đâu đâu cũng là máu.

Hai mắt cô bé mở to, ánh mắt ấy như chứa đựng tia hi vọng cuối cùng vỡ nát, để rồi tắt lịm tối tăm.

“Em ấy đã qua đời hơn mười mấy năm rồi.”

“Cả đời người rất dài, em không thể sống mãi trong quá khứ được.”

Bầu không khí bỗng dưng loãng đến mức không thở được, không gian như viên kim cương vỡ thành từng mảnh, phân cách thành nhiều khe hở.

Tiếng gào thét và cảm giác áp bách nhanh chóng xâm chiếm đầu óc Phó Tri Hoán.

Anh mở bừng mắt, cả người mướt mồ hôi lạnh.

Phó Tri Hoán vắt tay lên trán, yên lặng nhắm mắt lại.

Gian phòng cực kỳ yên ắng.

Một lát sau, anh ngồi dậy, định ra bếp rót cốc nước.

Bây giờ là bốn giờ sáng, đến Bá Tước lúc nào cũng tinh thần phơi phới cũng ngoan ngoãn nằm gọn trong ổ mèo chìm vào giấc ngủ sâu.

Phó Tri Hoán rót cốc nước rồi quay người đứng tựa vào bồn rửa tay uống.

Yết hầu chuyển động theo từng động tác.

Dòng nước mát lạnh vỗ về thần kinh căng thẳng.

Uống xong, anh ngước mắt nhìn sang Ôn Nguyễn đang nằm yên trên sofa ngủ.

Cái chăn đang đắp trên người cô rơi xuống đất gần nửa nhưng người đắp chẳng quan tâm, vẫn an ổn ngủ say.

Phó Tri Hoán buông cốc, chậm rãi đi đến trước mặt Ôn Nguyễn, ngồi xổm xuống quan sát cô.

Trông chẳng giống luật sư gì cả.

Cũng không giống một cô tiểu thư yếu đuối.

Dáng vẻ thì rất nũng nịu yếu ớt nhưng thực tế lại mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng.

Chợt, Ôn Nguyễn cau mày, hắt xì một cái, xong còn lầm bầm cái gì đó không rõ, vô thức đưa tay lên xoa mũi.

Phó Tri Hoán thở dài, nhặt cái chăn rơi dưới đất lên đắp kín lại cho cô từ vai trở xuống.

Đầu ngón tay khẽ sượt qua gò má cô.

Không đợi Phó Tri Hoán kịp thu tay, Ôn Nguyễn đột nhiên mở bừng mắt, chưa cả nhìn rõ đối phương là ai, cơ thể đã phản ứng nhanh hơn đại não…

“Chát!”

Giơ tay tát mạnh một phát vào gò má phải của Phó Tri Hoán.

Không gian yên tĩnh lạ kỳ.

Bá Tước bị dọa tỉnh.

Phó Tri Hoán khẽ “sít” một tiếng, đưa tay ôm lấy mặt rồi thong thả ngước mắt lên nhìn Ôn Nguyễn chằm chằm.

“…”

Ôn Nguyễn: Xong rồi!.