Tôi hoang mang cầm điện thoại, đồn công an?
Truy hỏi mãi nhưng Lý Miễn chỉ đáp ậm ờ, cho địa chỉ rồi nhanh chóng cúp máy. Nội thành thay đổi quá nhiều, tôi đã không còn khái niệm về phương hướng, đang tra bản đồ thì Từ Chi Dương nghiêng đầu nhìn sang.
Tôi cầm áo khoác lên, chỉ ra cửa nói: “Tớ đi trước đã nhé!”
Cậu nghi hoặc định đứng dậy, cô gái kia như có cảm ứng quay đầu lại, tình huống trở nên khó xử. Tôi sợ người ta hiểu lầm, thêm rắc rối cho Từ Chi Dương, đành giả vờ lên tiếng chào hỏi.
“Sao đi vội thế?” Cậu hỏi.
“Cũng không có gì, có chuyện đi tìm Lý Miễn, hai người cứ ăn tiếp đi.”
—
Đứng bên đường bắt xe, nhưng có lẽ đang là thời điểm giao ca nên không chiếc nào dừng. Chẳng biết Từ Chi Dương đi ra từ lúc nào, vỗ vào vai tôi rồi đi thẳng tới bãi đậu xe: “Để tớ chở cậu.”
“Ấy không cần đâu!”
Nhưng cậu vẫn đi thẳng, không cho tôi cơ hội từ chối. Nghĩ một lúc, tôi đuổi theo hỏi: “Còn con gái người ta?”
“Cô ấy nói đúng lúc cần tới tiệm gần đây lấy đồ, cũng rời đi một lát.”
“… Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, cố ý dành thời gian cho cậu thì có, lần đầu tiên gặp mặt lại hiểu chuyện đến thế, mà bị bọn tớ quấy rầy rồi.” Tôi giả vờ nắm tay thở dài, “Tốt nhất là Lý Miễn đừng có lừa tớ, nếu không cậu cứ đánh một trận đi!”
Từ Chi Dương nghe thế bèn cười, mở cửa xe hỏi: “Rốt cuộc cậu ta ở đâu?”
“Nói là… Đồn công an.”
“Hả?” Động tác nhanh lên thấy rõ, chưa kịp khởi động đã đạp chân ga, “Có chuyện gì thế?”
“Không nói. Tớ đang nghĩ đây, liệu có phải hồi cấp 3 cậu ấy kết thù gì không, nên lần này quay về đụng mặt? Không phải hồi ấy Lý Miễn thường xuyên đánh nhau à? Cậu có biết là băng đảng nào không.”
“Không biết.”
Từ Chi Dương nhíu mày, tốc độ tăng nhanh. Tôi cũng chỉ đoán mò mà thôi, giọng Lý Miễn trong điện thoại vẫn bình thường, không giống gây chuyện nên cũng không xem là thật.
Nhưng cảm xúc là thứ rất dễ lây nhiễm, thấy Từ Chi Dương nghiêm túc như vậy, tôi vô thức lo lắng, vội nói: “Không có chuyện trùng hợp thế đâu nhỉ, hơn nữa thời cấp 3 đã qua từ lâu, chỉ là mấy vụ đánh nhau nhỏ nhỏ, ai mà lại thù dai như thế?”
“Ừ, chắc không đâu.” Cậu phụ họa, nhưng chân mày vẫn nhíu chặt.
Trong xe lặng im, không ai nói chuyện tiếp. Tôi nhìn cảnh phố phường giật lùi ngoài cửa, bụng nghĩ: Rút lại lời lúc nãy, hy vọng anh chỉ lừa tôi, dù là đùa tôi cũng chấp nhận.
—
Tôi chấp nhận cái con khỉ.
Đồn công an bình yên vô sự, chỉ có anh đứng trước cửa, cầm một tờ giấy cúi đầu nhìn dưới ánh đèn.
Không cụt tay cụt chân, không bị thương, không hốt hoảng mà thậm chí còn đang cười ngốc nghếch. Nhìn tờ giấy rồi buông xuống, một lúc sau lại cầm lên nhìn, khóe miệng luôn nhướn lên.
Tôi bước về phía anh, cảm xúc rất phức tạp, vừa khó hiểu lẫn tức giận… Đi tới gần, đang định chất vấn thì bị Lý Miễn kéo vào lòng.
“Làm gì đấy!” Bất ngờ quá, cái gì thế này?
“Để anh ôm chút nào, vui quá.” Anh úp mở, vòng tay siết chặt, người anh mang hơi lạnh, có lẽ đã đứng đợi một lúc.
Tôi có thể cảm nhận rõ Lý Miễn đang rất phấn khích, âm cuối cao tông. Dù nghi ngờ tăng gấp bội nhưng tức giận đã biến mất, tôi đùa: “Sao thế, đánh nhau với người ta, nhận được thư lượng thứ nên vui thế à?”
Anh bật cười, siết chặt tờ giấy trong tay, gió thổi qua, tiếng giấy mở vang bên tai. Tôi cố ý liếc mắt nhìn, loáng thoáng thấy là đơn xác nhận gì đó.
“Lý Miễn,” Tôi né người, “Rốt cuộc đây là cái gì?”
Anh vẫn vòng vo, nhưng mới cất tiếng thì chợt khựng lại, ngạc nhiên nhìn sang một bên, mở miệng: “Từ Chi Dương đi với em?”
Tôi ngoái đầu, thì ra xe cậu ấy vẫn còn đậu ở đó, bèn nghiêm túc nói: “Em nói anh biết, anh làm trễ chuyện trọng đại của Từ Chi Dương rồi đấy, tốt nhất nên có lý do hợp lý.”
“… Chuyện trọng đại gì?”
“Chuyện trọng đại trong đời, người ta đang đi xem mặt, tưởng anh bị đánh ở đồn công an nên cấp tốc chạy đến.” Bị đánh là tôi cố ý thêm vào, tôi thấy anh làm trò thần bí ở đây rất đáng đánh.
Lý Miễn nhìn tôi rồi nhìn Từ Chi Dương ngồi trong xe, bỗng thả lỏng hai vai, bình tĩnh nói: “Đúng là chuyện trọng đại, là lỗi của anh, để anh đi nói với cậu ấy.”
—
Hai người họ đứng nói chuyện qua cửa xe, còn cùng nhìn vào tờ đơn thần bí kia, sau đó nói chuyện tiếp mấy phút, cuối cùng Từ Chi Dương lái xe rời đi.
Tôi thấy Lý Miễn vẫy tay tạm biệt, vui vẻ quay về, nói: “Anh đã bảo cậu ấy mau chóng trở về, tiếp tục bữa cơm xem mặt rồi.”
“Thế rốt cuộc anh đến đồn công an làm gì? Tờ đơn gì đây?”
“À.” Cuối cùng Lý Miễn cũng đưa cho tôi, đổi sang vẻ mặt nghiêm túc, “Anh bận một ngày trời mới nộp được tài liệu.”
Còn phải nộp tài liệu cơ à… Tôi không hiểu mấy chuyện này lắm, lẽ nào là chuyển hộ khẩu?
Chần chừ cúi nhìn, rồi ngẩng phắt đầu lên trong sự ngạc nhiên, xung quanh như đóng băng, một lúc sau tôi mới cất tiếng:
“Lấy lại tên khai sinh?”
“Ừ.” Anh đáp, bỗng vành mắt hoen đỏ, hít mũi mấy cái, xoay mặt đi nói, “Chết tiết, gió lớn quá, rát cả mắt.”
Lý Miễn đổi tên vào năm 16 tuổi, tới nay đã 10 năm, cuộc đời như bị chia ra làm hai đoạn. Làm Lý Miễn, anh là người bạn cùng lớn lên ở khu ký túc xá nhân viên; làm Chu Miễn, anh là người lạc hướng trong bóng đêm.
Trong đầu tôi lướt qua rất nhiều hình ảnh, rõ ràng lần nào gọi tên anh cũng nghe người khác gọi Chu Miễn Chu Miễn, có cảm giác bị chia cắt. Nhớ tới tài khoản ở trấn nhỏ Tây Bắc trên Xiaonei, nhớ tới Triệu Ngữ Tĩnh, còn cả gia đình bố dượng vô cùng khách khí… Bao suy nghĩ như sóng trào, mũi cay cay, rõ ràng rất vui nhưng vì sao lại muốn khóc thế này.
“Khóc cái gì mà khóc.” Anh cười tôi, thong thả nói, “Đổi tên thôi mà.”
“Thôi mà cái gì, đây là chuyện quan trọng lắm đấy.” Tôi ấm ức nói, “Chẳng qua em không nói ra, rõ ràng gọi anh là Lý Miễn, nhưng phải giới thiệu với người khác là Chu Miễn, luôn sợ sẽ nói sai, sợ không giải thích được, anh có biết khó chịu thế nào không?”
“Rồi rồi rồi, sau này không cần phải thế nào.”
Anh vuốt tóc tôi an ủi, cúi đầu hôn lên trán tôi, lại dựa lên vai tôi.
Như tìm được điểm tựa, anh thở phào nói: “Không cần phải thế nữa, và anh cũng không phải là minh chứng cho cuộc hôn nhân đổ vỡ của họ.”
“Anh chưa bao giờ là như thế cả, anh chính là Lý Miễn.” Tôi vòng tay vỗ vào lưng anh.
Đồn công an chưa bao giờ yên tĩnh đến thế, thật là một đêm tốt lành, đặc biệt yên bình.
Tôi thực sự muốn nói với anh rằng, chắc hẳn bố mẹ anh đã đặt cái tên Lý Miễn này bằng cả tình yêu và sự kỳ vọng, anh có một tuổi thơ hạnh phúc, không nên xóa bỏ nó.
Nếu những bậc phụ huynh đã nhìn về phía trước, thì con cái cũng có thể tìm lại cuộc đời của chính mình, từ nay trở đi bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, tôi đều có thể gọi to tên anh.