“Em gần đây rất nhàm chán đúng không?” Tôi quay đầu, vừa đúng nhìn thấy ánh trăng trong đôi mắt kia, vừa thuần khiết vừa tà ác, mâu thuẫn nhưng rất hòa hợp

Người tới, chính là Hòa Nhất.

“Làm sao có thể đem chính bản thân mình làm người giúp vui lúc nhàm chán vậy?” Hòa Nhất hỏi.

“Đây là định nghĩa của anh, em không nghĩ vậy”. Tôi phản bác.

“Trời lạnh như thế này, còn đứng nói chuyện phiếm, đợi lát nữa chết rét, những người không hiểu sẽ cho rằng hai chúng ta tự tử vì tình, lúc đó đến cả mặt mũi cũng không còn”. Hòa Nhất đề nghị chúng tôi trở về quán trọ nói chuyện, tôi đồng ý.

“Ơ, thì ra hai vị biết nhau à?” Ông chủ khoát áo bành tô giúp mở cửa nhìn thấy tôi cùng Hòa Nhất trở về, vẻ mặt rất vui, giống như nhìn thấy một màn gian tình trong phim truyền hình của TVB vậy.

Thế mới biết, thì ra là Hòa Nhất theo dõi tôi, cũng thuê một phòng trong quán trọ này, ở ngay phòng trên lầu.

Sau khi vào phòng tôi liền đạp hắn một cước, hung hăng mắng, “Tối hôm qua tự hỏi không biết người nào ở trên lầu đi tới đi lui sột sột soạt soạt làm cho em hơn nửa đêm cũng chưa ngủ được, thật là ác độc biết không?”

Hòa Nhất né tránh, nằm soài trên giường, không chịu đứng lên.

“Theo dõi em bao lâu rồi”, tôi đưa hắn ly nước trà, hơi nóng truyền đến bàn tay thật ấm áp.

“À, Đại Khinh này em rốt cuộc cũng tìm được chân lý của cuộc đời rồi hả?” Hòa Nhất đổi chủ đề.

“Ai mượn anh lo”. Tôi không để ý tới hắn, ôm ly trà nóng vùi ở trên ghế.

“Không có gì muốn hỏi anh sao?” Hòa Nhất thừa nước đục thả câu.

“Có, Lão Nhân Gia trước đây bị viêm nội tuyến đã khỏi chưa?” Tôi biết rõ hắn muốn ám chỉ cái gì, nên không cho hắn cơ hội.

“Em thật sự không muốn biết, Phạm Vận cùng Đường Tống như thế nào?” Hòa Nhất dùng ánh mắt đào hoa ngắm tôi.

Tôi không nói lời nào, nhưng thầm nghĩ, sao nước trà không làm nghẹn chết hắn đi.

“Phạm Vận vốn là muốn cùng Dương Dương đính hôn, nhưng sau khi xảy ra sự kiện kia, Dương Dương di cư sang Canada, cô ấy cũng trở về Anh quốc”. Hòa Nhất kể cho tôi nghe chuyện của hai người kia.

Nghe xong, tôi vẫn giữ im lặng.

“Em có phải cảm thấy hai người bọn họ kết quả còn chưa đủ thảm?” Hòa Nhất suy đoán.

“Bọn họ có thảm hơn nữa, Tần Lệ cũng không sống lại, cho nên không có gì phân biệt?” Nước trà ấm áp chậm chạp chảy xuống bụng.

“Còn chuyện của Đường Tống? Tình hình của hắn như thế nào em cũng không muốn biết”. Hòa Nhất hỏi.

“Nếu như em nói không muốn biết, vậy anh có nói không?” Tôi hỏi ngược lại.

“Không nói”. Hắn chắc chắn.

“OK, em cũng không muốn biết bất cứ chuyện gì liên quan đến hắn, người nào nói người đó không có tiểu kê kê* ”. Tôi nảy sinh ác độc. (Tiểu kê kê là cái ấy….. của đàn ông đấy >.

“Em nhớ kỹ, là em không muốn nghe, không liên quan gì tới anh”. Hòa Nhất mỉm cười mang theo chút bí ẩn, đoán chừng là Hòa Nhất nói châm chọc, đầu óc tôi có chút tê tê.

“Khi nào anh đi?” Tôi hỏi.

“Em muốn anh đi?” Hắn hỏi.

“Đúng vậy”. Tôi nói thật.

Hòa Nhất trầm xuống lặng yên một hồi lâu, rốt cuộc nói, “Đại Khinh, em thật là độc ác”.

Nghe xong lời nói này, lòng tốt của tôi thật sự không được báo đáp, tôi muốn mình thật độc ác, tôi ngay cả một danh phận mập mờ cũng không cho hắn, nếu sự độc ác của tôi có thể chặt đứt được tơ tình của hắn, xua tan những khổ đau, để hắn có thể đón nhận một tình yêu mới. Tôi thấy mình làm người ác cũng xứng đáng.

Chỉ là anh hùng luôn luôn cô độc, tôi nhận, hắn nói tôi độc ác thì tôi sẽ độc ác cho hắn thấy.

“Anh đừng đi theo em nữa”, Tôi biết Hòa Nhất sẽ quan tâm đến cảm nhận của mình, “Anh đừng tạo phiền phức cho em nữa được không?” Tôi cố ý cau mày.

“Hai ngày sau anh sẽ đi”. Hòa Nhất cuối cùng cũng mở miệng. “Ôi, Đại Khinh, hơn nửa năm không gặp, em cũng không nghĩ tới anh?”

“Không nghĩ”. Tôi lạnh như băng trả lời hắn.

“Thật không có lương tâm”. Hòa nhất thở một hơi dài.

“Vậy được rồi, anh về phòng của anh đi, em mệt muốn nghỉ ngơi một chút”. Tôi hạ lệnh đuổi khách.

“Lười phải đi, tối nay anh muốn ngủ ở đây”. Hòa nhất kéo chăn quấn ngang người, nhắm mắt giả bộ ngủ.

“Được, anh ngủ ở đây, em đi ngủ phòng của anh”. Tôi thấy chiêu đỡ chiêu, đứng dậy ra cửa.

Ai ngờ sau lưng vang lên tiếng bước chân, cả người tôi bị một lực mạnh mẽ kéo đến trên giường, đèn trong phòng cũng tắt ngay sau đó.

Tuy nói tôi đã ly hôn, nhưng cũng không thể làm loạn 419, lúc này tôi liền phản kháng, nhưng hắn lại mở chân ra đè tôi xuống, làm tôi không thể động đậy. Tôi nóng nảy, trực tiếp kêu, “Hòa Nhất, anh còn lộn xộn nữa thì tôi không khách khí!” (có ai hok biết 419 hem, nếu hok biết thì để lại commnet *.

“Đừng nóng vội, chờ một chút”. Hòa Nhất mặc dù áp chế tôi, nhưng lại không làm bất cứ động tác gì.

Tôi nhìn hắn, ánh mắt của hắn không hề nhìn tôi, mà ngó ra ngoài cửa sổ, giống như là đang đợi ai đó.

“Lại đang chơi trò gì?” Tôi hỏi.

“Không nói cho em biết”. Khóe miệng Hòa Nhất nâng lên.

Tôi đang buồn bực, không bao lâu cửa phòng bị gõ, một âm thanh nghiêm túc nói, “Mở cửa! Chúng tôi là cảnh sát!”

Phải nói, cái tên Hòa Nhất này cũng thật là xui xẻo, mỗi lần gặp hắn cũng sẽ gặp chuyện không may.

Tôi đẩy Hòa Nhất ra, mở đèn mở cửa, đi tới hai cảnh sát, đưa ra giấy chứng nhận sau đó hai đồng chí cảnh sát nói, “Có người tố cáo nói nhìn thấy tội phạm, mời hai người lấy thẻ căn cước ra kiểm tra”.

Thẻ căn cước giống như một tờ giấy thông hành, đi ra ngoài, làm sao mà có thể không mang, tôi lập tức lấy ra hấp tấp giao cho chú cảnh sát. Nhưng Hòa Nhất tìm trong túi, lại không tìm được.

Hiềm nghi có chút lớn.

Hòa Nhất giải thích nói mình thật sự có mang theo, chỉ là tạm thời mất đi, cũng nói bản thân rất tuân thủ pháp luật kính già, yêu trẻ, yêu đảng, yêu nước, một công dân tốt, lúc đi học ở đại học còn hai lần xin gia nhập đảng, hơn nữa thân phận của hắn cũng có thể chứng minh.

Nghe lời này, chú cảnh sát quay đầu hỏi, tôi phủ nhận không quen biết Hòa Nhất.

Tôi lắc đầu, tự mình nói cùng hắn căn bản là bèo nước gặp nhau, hắn tới phòng tôi mượn chai dầu gió.

Lần này, hiềm nghi đối với Hòa Nhất càng lớn. Chú cảnh sát tuyệt không bỏ qua cho một người xấu, quyết định mang Hòa Nhất đi điều tra.

Lúc gần đi, Hòa Nhất quay đầu lại, nhẹ nhàn sâu kín nhìn tôi nói, “Các người thật độc ác”.

Các người? Tổng cộng chỉ có một mình tôi, ở đâu ra thêm một người nữa?

Tôi không hiểu.

Cuối cùng sau khi điều tra biết Hòa Nhất là một công dân thiện lương, liền thả hắn trở về, nhưng vì ngồi ở đồn cảnh sát một đêm, thân thể nhỏ bé không chịu nổi, ngủ một ngày.

Tôi mặc kệ hắn, tự mình đi thếm thăm cha, ông vì tôi làm điểm tâm, khẩu vị vẫn nhẹ như cũ, hai người lại vừa ăn vừa tán ngẫu cho tới trưa.

Gần tới trưa, bỗng nhiên có một người đàn ông trung niên đến thăm, trong tay xách theo một bao thuốc bắc, đi theo đường cũ đưa đến cho cha, nói, “Lão Du à, thuốc này mới bốc, nhớ uống sau khi ăn, đúng rồi thân thể có khỏe hơn chút nào không?”

Phụ thân nhận lấy, nói cám ơn, sau đó lãnh đạm nói, “Cũng vậy thôi”.

Người đàn ông trung niên kia cau mày nói, “Cái người này, bị bệnh mà cứ kéo dài, tiếp tục như vậy nữa, coi chừng ông. . . . . .”

Cha dùng ánh mắt ngăn lại lời nói tiếp theo của người đàn ông trung niên, sau đó chỉ vào tôi giới thiệu, “Đây là Tiểu Khinh con gái của tôi, đây là bạn tốt của cha, gọi là chú Trần, chú ấy tốt lắm”.

“Ơ, ở đâu chui ra đứa con gái vậy? Có điều khuôn mặt và dáng dấp cũng có điểm giống ông, Lão Du, ông thật có phúc”.

Buổi cơm trưa này ba người chúng tôi cùng nhau ăn, trong buổi ăn, chú Trần nhiều lần nói tới bệnh của cha, nhưng lần nào cha cũng nói sang vấn đề khác.

Sau khi ăn cơm xong, chú Trần cáo từ, tôi tiễn ông ấy đi ra ngoài, đến chỗ không người liền hỏi thăm cha rốt cuộc là bị bệnh gì, kết quả chú Trần nói ra cha bị “Nhiễm trùng đường tiểu”.

“Đã không thể kéo dài được nữa, phải thay thận, nếu không sẽ không còn sống được bao lâu nữa. Nhưng bệnh này đã làm cạn kiệt sức lực của ông ấy”. ChúTrần lắc đầu mà thở dài .

“Tổng cộng cần bao nhiêu?” Tôi hỏi.

“Hiện tại thận ở bệnh viện không có, muốn thông qua những cách khác, tối thiểu cũng phải hơn 20 vạn, hơn nữa phí giải phẫu thuốc thang, ít nhất hơn ba mươi vạn”. Lão Trần nói. “Cô gái, con phải nghĩ cách, nhất định phải giúp cha con một lần, dù sao đây cũng là mạng sống của cha con”.

“Con hiểu”. Tôi trả lời cho chú Trần biết.