Không đến một giờ, người hầu Nhan gia vây quanh Mộ Cẩn rời đi.

Mặt sau còn có bảo tiêu đi theo, không cho những người khác đến gần.

Lục Thiền chợt đến phát giác, đưa Mộ Cẩn trở lại Nhan gia, nàng vô pháp giống như trước kia tùy ý tự do cùng Mộ Cẩn gặp mặt nói chuyện.

Bất quá nàng cũng không hối hận.

Đây là lựa chọn Mộ Cẩn, vô luận như thế nào, nàng đều sẽ tôn trọng.

“Tỷ, yến hội lần này thật là có điểm không thú vị.

Có những cái bảo tiêu nhìn, muốn cùng Tiểu Cẩn nói nhiều hai câu đều khó.” Diệp Hướng Tinh than một tiếng, trên mặt lộ ra ý cười bất đắc dĩ.

Lục Thiền liếc mắt về hướng Mộ Cẩn rời đi, vẻ mặt lạnh nhạt ra cửa.

Bên ngoài như cũ náo nhiệt, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười.

Lục Thiền cảm thấy nhàm chán, xuyên qua đám người trực tiếp rời đi.

Diệp Hướng Tinh theo ở phía sau, lộ ra tươi cười ý vị thâm trường.

*

Buổi yến hội Nhan gia này, không có gì bất ngờ xảy ra trở thành đề tài nghị luận gần nhất, các loại tin tức đầu đề đều tranh nhau đưa tin.

Ở cho hấp thụ ánh sáng hiện trường đồ(??), có một tấm là hình một bên mặt Mộ Cẩn.

Nhan gia thực cẩn thận, không có để Mộ Cẩn bị chụp chính diện.

Lục Thiền nhìn một hồi tin tức mới chính thức bắt đầu công tác.

“Lục tổng, *Lục tổng chiều nay 5 giờ trở về.” Văn Nhu nói.

*( Câu này mik ko bik VN đg nói vs Lục Thiền về Lục Quỳnh hay nhắc LT 5g về, nên mik sẽ để y vậy nha.)

“ Ân.” Lục Thiền lên tiếng.

Vừa dứt lời, di động của nàng liền nhận được tin nhắn Lục Quỳnh gửi tới.

“Tỷ, em hôm nay sẽ về, chị có thể hay không tới sân bay đón em nha?” Lãnh ngạnh văn tự lộ ra hoạt bát đáng yêu hơi thở.

“Tôi không rảnh, kêu quản gia đi đón em đi.” Lục Thiền nhanh chóng hồi phục, phát xong liền buông di động.

Tới thời gian tan tầm, nàng trở lại biệt thự liền nhìn đến một người nữ tử trang điểm mỹ diễm ngồi ở phòng khách.

“Tiểu Quỳnh.” Lục Thiền kêu một tiếng.

Lục Quỳnh lập tức đứng lên, trên mặt lộ ra cao hứng tươi cười “Tỷ, chị mau tới đây nhìn xem em mang đến lễ vật gì cho chị.”

“Cảm ơn.” Lục Thiền thần sắc lãnh đạm tiếp nhận, đặt ở một bên.

“Tỷ, nghe nói Nhan gia xuất hiện một vị Omega cấp bậc S, đáng tiếc em trở về trễ, bằng không là có thể tham gia yến hội kia, để nhìn xem.” Lục Quỳnh cười nói.

Ở trước mặt Lục Thiền, Lục Quỳnh rút đi sự không khéo giỏi giang trong công tác ngày thường, trở nên hiền hoà đáng yêu.

Nghe nàng nhắc tới Mộ Cẩn, Lục Thiền mở miệng nói “Về sau sẽ có cơ hội.”

Lục Quỳnh cười một tiếng, chủ động nói tới sưu tình công tác ở thủ đô.

Lục Thiền lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng đáp lại hai câu.

Ở cái này trong nhà, nàng chỉ có cùng đường muội ở bên nhau, lời nói mới có thể nhiều một chút.

“Tỷ, chị sớm một chút nghỉ ngơi, em muốn đi đến chỗ gia gia một chuyến.” Lục Quỳnh cười phất tay, nói xong rời đi.

Lục Thiền gật gật đầu, đứng dậy về phòng.

Ở trong công tác lão gia tử càng coi trọng nàng.

Nhưng là ở trong sinh hoạt, càng thích cái đường muội này.

Lục Quỳnh đối lão gia tử cũng thập phần hiếu thuận, thực nghe lời lão gia tử.

Hoặc là phải nói, một nhà của nhị thúc nàng, đều đối lão gia tử nói gì nghe nấy, không người nào dám phản kháng quyền uy lão gia tử.

Trước kia nàng, cũng là an tâm ở làm một viên quân cờ, một lòng vì Lục gia sự nghiệp bận rộn.

Lúc này đây, trong lòng nàng có người muốn bảo hộ, sẽ không lại giống như đời trước mặc người bài bố như vậy.

*

Tắm rửa xong nằm ở trên giường, Lục Thiền cầm di động, muốn nhắn tin với Mộ Cẩn, lại không biết nên nói cái gì.

Do dự một hồi, nàng nhận được tin nhắn Tề Không Kiêu.

“Lục Thiền, vợ của mình muốn cho Mộ Cẩn đi viện nghiên cứu làm kiểm tra đo lường, cậu hỗ trợ giúp mình nói với.

Mình cùng Nhan gia nói việc này, trực tiếp bị cự tuyệt, nếu là cậu, hẳn là sẽ được.”

“Làm kiểm tra đo lường gì?” Lục Thiền mày nhăn lại.

“Về chuyện Mộ Cẩn ách tật này, vợ của mình hoài nghi là tin tức tố có vấn đề nên bị vậy.

Nàng nói Mộ Cẩn khi còn nhỏ bởi vì uống quá liều lượng thuốc ức chế đã hết hạn sử dụng dẫn đến phát sốt nên không thể nói chuyện.” Tề Không Kiêu nói.

Lục Thiền nhìn tin nhắn, đôi mắt tức khắc trừng lớn.

Chuyện này nàng căn bản không biết, Mộ Cẩn chưa từng có cùng nàng nói qua.

“Vợ cậu làm sao mà biết được?” Lục Thiền vội vàng đánh chữ, ngón tay kích động run rẩy.

Nàng vẫn luôn hy vọng có thể trị hết ách tật Mộ Cẩn.

“Lần trước Mộ Cẩn cùng vợ của mình nói.

Hiện tại này chỉ là một cái suy đoán, cần thiết phải cho Mộ Cẩn làm xong kiểm tra đo lường mới có thể xác nhận.” Tề Không Kiêu cười đánh chữ, trong lòng đã có đáp án.

Nàng có thể xác định, Lục Thiền nhất định sẽ đáp ứng.

“Được.” Lục Thiền giây hồi.

Việc thận trọng như này, chỉ là thông qua di động liên hệ, Nhan gia nhất định sẽ không đồng ý.

Lục Thiền ánh mắt chợt lóe, nhắn tin cho Văn Nhu “Ngày mai hội nghị hủy bỏ, chuẩn bị một phần thư mời chính thức, tôi muốn mời Nhan chủ tịch ăn cơm.”

“Vâng, Lục tổng.” Văn Nhu giây hồi, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.

Nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, gần nhất cùng Nhan thị cũng không có hợp tác, không cần mời đối phương ăn cơm.

Bất quá Lục Thiền mệnh lệnh, nàng tự nhiên là phải hảo hảo hoàn thành.

Thư mời thực mau liền gửi đến cho Nhan Trấn Uy, đối phương cũng nể tình, cùng ngày liền đồng ý.

Lục Thiền đem địa điểm đặt ở một khách sạn cao cấp, nàng cố ý đến trước nửa giờ, biểu hiện tôn trọng.

Dĩ vãng loại bữa tiệc này, nàng đều thành thạo, lần này trong lòng có một tia khẩn trương.

Tới thời gian hẹn rồi, Nhan Trấn Uy rốt cuộc xuất hiện, phía sau còn đi theo một người nữ tử dáng người thon thả.

Lục Thiền thấy thế, trong mắt hiện lên một mạt vui sướng, tiến lên một bước nói “Nhan chủ tịch, ngài hảo.

Mộ tiểu thư, cô hảo.”

“Lục tổng cùng Tiểu Cẩn quen thuộc như vậy, không cần khách khí thế đâu.” Nhan Trấn Uy cười nói, dẫn đầu ngồi xuống.

“Thiền tỷ tỷ.” Mộ Cẩn vui vẻ cười, trên mặt nổi lên đẹp đỏ ửng.

Nhan gia đối nàng quản lý thực nghiêm, không cho phép nàng lén cùng bất luận kẻ nào gặp mặt, cũng không cho nàng chủ động liên hệ người khác.

Hết thảy có yêu cầu gặp mặt, đều là Nhan gia an bài, nàng ngày thường trừ bỏ học tập ở ngoài, chính là ở học đủ loại lễ nghi cùng tài nghệ.

Hơn nữa chơi di động cũng có thời gian hạn chế, không thể giống như trước như vậy tùy tâm sở dục.

Bị hạn chế trạng huống tuy rằng có điểm khó chịu, nhưng nàng cảm thấy, đều là đáng giá.

Bữa tiệc này cũng không cần nàng nói chuyện, nàng chỉ cần bảo trì khéo léo lễ nghi là được.

Nhìn Lục Thiền cùng Nhan Trấn Uy uống rượu nói chuyện phiếm, Mộ Cẩn nhẹ nhàng cười, trong mắt hiện lên một mạt kinh ngạc.

Đây là nàng lần đầu tiên thấy bộ dáng Lục Thiền cùng người khác đĩnh đạc mà nói chuyện, một chút đều không giống ngày thường lạnh nhạt ít lời.

Mộ Cẩn cảm thấy có chút mới lạ, khóe mắt dư quang vẫn luôn dừng ở trên người Lục Thiền.

Nhận thấy được này cổ tầm mắt, Lục Thiền nghiêng đầu qua xem đi.

Mộ Cẩn sắc mặt đỏ lên, vội vàng cúi đầu, chớp lông mi thật dài.

Nhan Trấn Uy thấy thế, trên mặt tràn đầy vừa lòng ý cười “Nếu Lục tổng thành tâm thành ý có cái thỉnh cầu này, tôi nếu là không đáp ứng thì lại quá vô tình.

Bất quá, hy vọng Lục tổng có thể hảo hảo bảo hộ Tiểu Cẩn của nhà chúng tôi, Nhan gia tôi nhưng chỉ có này một cái Omega cấp bậc S."

Nghe được một câu cuối cùng, Lục Thiền trong lòng có chút không thoải mái.

Nàng rõ ràng minh bạch, đối Nhan Trấn Uy mà nói, Mộ Cẩn bởi vì là Omega cấp bậc S, mới có tư cách được nhận về Nhan gia.

Không có thân phận này, ở trước mặt Nhan gia liền không đáng giá nhắc tới.

“Nhan chủ tịch yên tâm, tôi tự nhiên sẽ không để Tiểu Cẩn chịu bất luận cái gì thương tổn.” Lục Thiền áp xuống trong lòng bất mãn, công thức hoá nói.

Một bữa cơm ăn xong tới, không khí còn tính hòa hợp.

“Cảm tạ Lục tổng mời, mong Lục tổng cần phải trước trời tối đưa Tiểu Cẩn trở về.

Một cái Omega cấp S ở bên ngoài, tóm lại là không an toàn.” Nhan Trấn Uy cười nói, lời nói mang theo cường ngạnh.

“Nhất định.” Lục Thiền khách khí trả lời.

Tiễn đi Nhan Trấn Uy, Lục Thiền mang theo Mộ Cẩn ngồi trên xe.

Xuyên qua kính chiếu hậu, nàng nhìn đến phía sau đi theo một chiếc xe.

Chắc là Nhan Trấn Uy phân phó, làm những người đó đi theo các nàng.

Một là bảo hộ Mộ Cẩn, hai là giám thị các nàng.

“Thiền tỷ tỷ, ngượng ngùng, em gọi bọn hắn rời đi.” Mộ Cẩn nhỏ giọng nói, trên mặt tràn đầy xin lỗi.

“Không cần.” Lục Thiền nhàn nhạt nói, khởi động xe.

Nhìn phía trước phong cảnh xa lạ, Mộ Cẩn nhịn không được hỏi “Thiền tỷ tỷ, chúng ta đi nơi nào?”

“Viện nghiên cứu Úc Ngưng, cô ấy nói khả năng tìm được cách có thể trị hết ách tật của em.” Lục Thiền nói.

Mộ Cẩn vui vẻ, ánh mắt tỏa sáng, một lát sau ảm đạm xuống dưới, cười cười nói “Đại khái trị không hết.”

Bệnh viện tốt nhất đều không có chữa khỏi, nàng đã không ôm có bất luận hy vọng gì nữa.

“Tiểu Cẩn, em là như thế nào biến thành như vậy?” Lục Thiền nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi.

“Đại khái là khi còn nhỏ sốt cao cháy hỏng giọng nói đi.” Mộ Cẩn cười, thần sắc có chút cô đơn.

Ở thời điểm phụ thân nàng bệnh nặng, mẫu thân mang theo nàng đến Nhan gia vay tiền.

Con của cữu cữu nàng một đôi trêu cợt nàng, lừa nàng uống thuốc ức chế quá thời hạn.

Vào lúc ban đêm, nàng sốt cao, mơ mơ màng màng ngủ ba ngày, tỉnh lại liền không thể nói chuyện.

Bởi vì việc này, nàng mẫu thân vẫn luôn thực áy náy, kia đoạn thời gian thường xuyên lấy nước mắt rửa mặt.

“Hy vọng lần này có thể hữu dụng.” Lục Thiền thấp giọng nói.

Nghe thế câu nói an ủi, Mộ Cẩn vui vẻ cười rộ lên.

Kỳ thật nàng chính mình cũng không phải thực để ý chuyện này, chẳng sợ cả đời không thể nói chuyện, nàng cũng có thể tiếp thu.

Nàng muốn, chỉ là tới gần bên cạnh người này càng gần một chút..