Bản thể của Tước Thu là thực vật, trời sinh không hiểu tình yêu của con người, càng không hiểu hành động để lộ tuyến thể của Morfa với mình là đang có ý cầu yêu.

Cậu chỉ cảm thấy từ khi lớn lên, Mao Mao có gì đó hơi bất thường, đôi khi còn thể hiện một cách khá lạ.

Nhưng cụ thể lạ ở đâu và tại sao lại lạ như vậy, cậu nghĩ thế nào cũng không ra.

Đối diện với bầu không khí mập mờ này, bông hồng nhỏ không hiểu sự đời xoa xoa đầu Alpha như xoa đầu cún con, nói giọng qua loa: “Được rồi, tôi biết rồi, cún con ngoan.”

Sợi râu màu bạc vui vẻ đong đưa sang trái sang phải, Morfa biết đủ bèn dừng, thoải mái kéo dài khoảng cách giữa mình và Tước Thu, thần thái thản nhiên như thể vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Tước Thu với đôi mắt bạc xinh đẹp sáng ngời như ánh trăng.

Tình cảm khác lạ của cậu ta với Tước Thu giống như bẩm sinh đã có rồi vậy.

Trước đây khi ở giai đoạn ấu trùng, cậu ta đã vô cùng ỷ lại Tước Thu, và sau khi bước vào giai đoạn côn trùng trưởng thành, cảm giác ỷ lại quá mức này ngày càng biến chất theo vận tốc ánh sáng, chuyển hóa thành một cảm giác chiếm hữu bệnh ho,ạn.

Morfa càng tiếp xúc với Tước Thu với dáng vẻ không có chuyện gì, thì cảm giác chiếm hữu như ăn sâu cắm rễ trong từng mạch máu ấy lại càng thêm kiên cố.

Alpha cố gắng nói với bản thân rằng phải bình tĩnh, tạm thời không thể để lộ suy nghĩ thực sự của mình với Omega trước mặt.

Cậu ta muốn tiến từng chút một, từng bước chậm rãi, không muốn mẹ sợ hãi.

Morfa mỉm cười nhìn Tước Thu.

Hai người giữ khoảng cách an toàn, cảm giác nguy hiểm trong tiềm thức của Tước Thu cũng theo đó tan đi.

Bấy giờ cậu mới từ từ nhận ra, nếu đúng như lời Morfa nói rằng pheromone mục tiêu có thể giải phóng biểu hiện của bản thân, vậy chẳng phải chứng minh cậu đã được ý thức của thế giới này tiếp nhận và dần dần trở thành một Omega thực sự hay sao?

Sau khi quan sát được điểm này, nhất thời Tước Thu không biết đối với mình thì chuyện này là tốt hay xấu.

Nếu như được chấp nhận và âm thầm bị cải tạo thành Omega, vậy phải chăng cũng đang nói lên rằng cho dù cậu khôi phục thực lực vào thời kỳ mạnh nhất, cũng sẽ không bao giờ quay về Trái Đất được nữa?

Nhưng nếu như không được chấp nhận, có khi nào cậu sẽ bị coi như kẻ xâm nhập từ bên ngoài và tiêu diệt không?

Tước Thu rơi vào thế khó đôi đường.

Morfa nhạy cảm phát hiện hoa hồng nhỏ bỗng dưng im lặng, khi cậu cười rộ lên sẽ lộ ra một chiếc răng khểnh, đầu nhọn như răng nanh của loài mãnh thú sư tử hay hổ.

“Mẹ sao thế?”

Tước Thu không biết nên nói thế nào, cảm giác phiền muộn bất lực dâng lên trong tim cậu: “Tôi không đoán rõ được thế giới này, càng không muốn đến thế giới này.”

Rất ít khi cậu thể hiện mặt bi quan tiêu cực ra ngoài, nhưng giờ phút này, trước mặt thiếu niên Morfa, dường như cuối cùng cậu cũng tìm được nơi trút bầu tâm sự.

Alpha vui vẻ vì Tước Thu bằng lòng thể hiện nội tâm trước mặt mình, cậu ta hơi ngả người về phía trước, vươn tay sửa sang lại tóc mái hơi rối giúp Omega.

Morfa nói: “Mặc dù không biết mẹ xảy ra chuyện gì, nhưng dù là con hay thế giới này, con nghĩ chúng con đều vô cùng mong ngóng và hy vọng mẹ đến nơi đây.”

Tước Thu mím môi, cúi đầu khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc ẩn giấu trong đôi mắt cậu: “Tại sao lại mong ngóng?”

Morfa dựa vào gần hơn, áp trán mình lên trán đối phương, đôi mắt dịu dàng màu trắng bạc tìm kiếm tầm mắt Tước Thu.

Cuối cùng thì ánh sáng của mặt trăng và mặt trời đã gặp nhau ngay thời khắc này.

Cậu ta nói bằng giọng gợi cảm đặc biệt của mình: “Mẹ cho con ấm áp, ánh sáng và cứu chuộc như một vị thần.

Đối với con mà nói, sự có mặt của mẹ chính là cuộc đời mới của con.”

“Con nghĩ, đối với thế giới này cũng sẽ như vậy.”

Màu vàng đại diện cho hy vọng và ấm áp, hoa hồng đại diện cho sinh mệnh và lãng mạn, tất cả những thứ này hòa hợp cùng nhau, chính là điều mà thế giới tối tăm mục ruỗng, tàn nhẫn và lạnh lẽo này ước ao, là sự cứu chuộc mà bọn họ luôn mong đợi.

Tước Thu không hoàn toàn tin tưởng lời Morfa, nhưng không thể không nói, có một người bằng lòng nghe bạn tâm sự, bằng lòng nhẫn nại an ủi bạn, ở bên bạn, cho dù không thể giải quyết vấn đề nhưng cũng là một bài thuốc hay.

Bản thân Tước Thu cũng nghĩ thông suốt rồi, nếu như cậu đã được đưa tới thế giới này, cho dù tốt xấu, đúng sai, trước khi tìm được đường về, cậu cứ yên tâm ở đây vậy.

Tục ngữ có câu, nếu như đã đến thì ắt sẽ có cách giải quyết.

Giờ đây coi như cậu đã thuyết phục được bản thân, bước trên con đường mà sau khi xuất phát rồi cậu sẽ chẳng còn đường quay đầu nữa.

Nhưng Morfa biết, muốn Tước Thu thực sự dung nhập và tiếp thu thế giới này, sợ rằng chỉ là hy vọng xa vời mà trong một khoảng thời gian ngắn không thể thực hiện được.

Có điều cậu ta không nóng vội, cậu ta sẽ kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi.

Từ đầu tới cuối Morfa luôn tin rằng, rồi sẽ có một ngày Tước Thu chấp nhận nơi đây bằng cả tấm lòng.

Sau khoảng thời gian hoang mang ngắn ngủi, Tước Thu nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường.

Cậu nói với Morfa: “Bây giờ cậu trưởng thành rồi, không thể giải thích lai lịch cậu như khi còn bé nữa, người ta sẽ không tin tưởng.

Giờ mà bại lộ, e rằng sẽ kéo theo rắc rối không nhỏ.

Cho nên tôi vẫn thiên về phương án che giấu sự tồn tại của cậu, làm vậy mới bảo vệ cậu được an toàn.”

Ở phương diện dự báo nguy hiểm, Tước Thu có trực giác hết sức nhạy bén.

Cách xuất hiện và chủng tộc kỳ lạ của Morfa đều không bình thường, nhưng nếu như động não suy nghĩ thì cũng nên biết rằng, trước khi bước vào thời kỳ phản tổ kết kén, chắc hẳn cậu ta là một sự tồn tại không thể xem thường.

Không phải Tước Thu nói xấu đế quốc, nhưng kết hợp những chuyện cậu chứng kiến và nghe được trong suốt hành trình từ tàu Elibiz đến phố Grassy, rồi đến trường quân sự tinh cầu Darkness, phương thức tiến hóa quái lạ của Morfa, khả năng cao sẽ bị theo dõi.

Bị người theo dõi không phải chuyện đơn giản.

Morfa nhún vai: “Chuyện của con, con sẽ nghe theo ý mẹ hết.

Không cần biết thế giới ngoài kia có biết được sự tồn tại của con hay không, chỉ cần được ở cạnh mẹ, dù không có thân phận con cũng bằng lòng.”

Cậu ta có lòng tin mù quáng với Tước Thu, tin tưởng rằng dù cả thế giới này hại cậu ta thì Tước Thu sẽ không làm thế.

“Cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt của cún con như thế nữa.”Tước Thu khẽ ho một tiếng mất tự nhiên, sao cậu luôn cảm thấy giọng điệu của Morfa chẳng khác nào nữ chính bi thảm bị gã đàn ông cặn bã vứt bỏ trong mấy bộ phim máu chó thế nhỉ?

Ánh mắt Morfa sáng lên, vẫn chuyên chú nhìn chằm chằm vào cậu.

Tước Thu dời mắt sang chỗ khác: “Vậy đành để cậu chịu thiệt trước, tạm thời ẩn nấp dưới vỏ sâu lông, đừng để lộ thân phận thật của mình.”

“Được, thưa mẹ.” Morfa gật đầu.

Tước Thu lại nhìn cậu ta.

Hai người cứ nhìn nhau mãi hồi lâu.

Căn phòng ký túc xá chìm vào khoảng im lặng ngắn ngủi, sau một hồi giằng co, Tước Thu cất tiếng hỏi trước: “Tại sao cậu còn chưa biến về sâu lông?”

Chẳng biết Morfa có đang giả ngu hay không, cậu ta hỏi với giọng ngốc nghếch: “Bây giờ ở đây không có người ngoài, chẳng lẽ con cũng phải làm…”

Một bàn tay trắng nõn lành lạnh che miệng cậu ta, khiến mấy chữ còn lại nghẹn trở về.

“Được rồi, tôi không có ý đó.”

Morfa nghe lời dừng lại, nhìn ngón tay Omega đặt trên môi mình, chớp chớp mắt.

Tước Thu cảm thấy hơi nóng mà Alpha thở ra bỏng tay như hòn than, cậu rụt tay về, làm như không có chuyện gì, nhưng lòng bàn tay chạm vào môi đối phương, có nơi m.ềm mại nào đó đang khẽ run lên.

“Được rồi, muốn sao thì nói luôn giờ đi.”

Morfa nhiệt tình lao tới Tước Thu: “Con muốn ngủ cùng mẹ ~.”

Tuy đây là phòng ngủ đơn nhưng không gian chỉ lớn chừng ấy, giường cũng khá nhỏ.

Dáng dấp Morfa cao to hơn Tước Thu nhiều, lao vào Tước Thu giống như con Samoyed chỉ dựa vào chân sau, động tác này khiến cho chiếc giường nhỏ đáng thương lung lay như sắp rụng rời, bốn chiếc chân giường mỏng manh kêu cót két dưới nền đất.

Cả người Tước Thu ngả về sau, suýt nữa ngã xuống giường, nhưng ngay lập tức được Morfa đã chuẩn bị từ trước ôm lấy eo cậu kéo về phía mình.

“Mẹ cẩn thận một chút.” Cậu ta bật cười hớn hở.

Đối diện với tên đầu sỏ gây chuyện, Tước Thu dứt khoát ngó lơ cậu ta, điều chỉnh phương hướng, ngả về sau, đặt đầu xuống là ngủ luôn.

Đứa con bất hiếu cứ thế ôm eo nhỏ của mẹ cũng nằm xuống theo, hết sức vui vẻ vì đã được như mong muốn.

Cậu ta vùi cả đầu mình vào phần gáy tỏa ra mùi thơm nhạt của Omega, say mê hít mấy hơi, giống như chú bươm bướm lạc được vào trang viên hoa hồng, hoàn toàn chìm đắm trong mùi thơm lãng mạn của hoa hồng.

Tước Thu quay lưng lại với cậu ta, cảm thấy dường như phần cổ mình đang bị một con chó nhỏ cọ lung tung, làm cậu ngứa ngáy.

Morfa nằm chẳng yên chút nào, nghiêng người quan sát Tước Thu tỉ mỉ, từ vầng trán trơn mượt, đôi mắt khép chặt, cho tới thùy tai trắng trẻo nhỏ xinh, chóp mũi cao…

Cậu ta hỏi: “Mẹ, mẹ thích con hơn hay thích Mao Mao hơn?”

Tước Thu: “…”

Sao cậu thấy câu này, rất giống mấy câu kinh điển mà đám họ hàng vô duyên trên Trái Đất ưa hỏi con nít thế nhở?

Chính là câu hỏi thiểu năng “Cháu thích bố hơn hay thích mẹ hơn?”.

Cho dù là Mao Mao hay Morfa, dẫu rằng tính cách hơi khác biệt nhưng trong lòng Tước Thu, bọn họ đều là một người, tất nhiên cậu sẽ thích cả hai rồi.

Có điều, đối diện với một Morfa biết cách chiếm lợi ích hơn một Mao Mao tâm tư nhạy cảm, Tước Thu biết rõ người này thích được đằng chân lân đằng đầu, không thể quá thuận theo cậu ta được, phải vừa đấm vừa xoa.

Cho nên Tước Thu chẳng thèm mở mắt ra, nói chẳng cần suy nghĩ: “Mao Mao vừa đáng yêu lại vừa nghe lời, là áo bông nhỏ của tôi, cậu thấy thế nào?”

Morfa tủi thân: “Con là áo chống đạn của mẹ.”

“…”

Tước Thu lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngủ đi.”

Ánh trăng bàng bạc chiếu qua khung cửa sổ, dịu dàng trải xuống mặt đất.

Trong căn phòng ký túc xá nho nhỏ của trường quân đội yên lặng tới mức chỉ còn tiếng thở đều đều quấn lấy nhau.

Đối với Tước Thu và Morfa mà nói, đây là một đêm yên tĩnh hiếm hoi, nhưng đối với rất nhiều người mà nói, đêm nay là một đêm khó ngủ.

Viện nghiên cứu gen đế quốc.

Chiếc đèn vàng tối khống chế bằng nhiệt độ rủ thẳng xuống, chiếu xuyên qua bề mặt thủy tinh trong suốt, bắn thẳng vào trong hộp nuôi dưỡng màu lục.

Ánh sáng phản xạ ra mang theo cả màu vàng ảm đạm pha lẫn với màu đen sẫm, tôn lên bầu không khí quỷ dị trong căn phòng thí nghiệm này.

Omega dáng vẻ ôn hòa mặc áo măng tô dài màu trắng như áo của bác sĩ, không cài khuy mà phanh ra tùy ý, bên trong kèm theo một chiếc áo len cao cổ màu be, tôn lên vóc dáng vừa cao vừa gầy của anh ta.

Mái tóc đen dài được buộc gọn gàng thành đuôi ngựa thấp, buông phía sau gáy, cả người toát lên hơi thở học thuật.

Anh ta quay lưng lại với bàn thí nghiệm, phần hông dựa vào mép bàn thí nghiệm lạnh lẽo, ánh mắt tập trung nhìn vào bản báo cáo trong tay.

Trợ thủ đứng bên cạnh là một Beta rất bình thường, đang báo cáo tình huống gần đây nhất cho anh ta.

“Tám giờ hai mươi phút sáng ngày hôm nay, vật thí nghiệm số 35 xuất hiện dị biến vùng da cục bộ.

Căn cứ vào kết quả thí nghiệm đối với tổ chức dị biến được cắt ra, tế bào đè kháng trong cơ thể anh ta đang phân chia nhanh chóng, đã nuốt hết những tế bào bình thường ở vùng tay.

Dựa vào kinh nghiệm trước đây, nếu như ngày mai những tế bào đề kháng trong cơ thể còn tiếp tục gia tăng, vậy thì thí nghiệm dung hợp gen đối với vật thí nghiệm số 35 sẽ được tuyên bố thất bại.”

Omega kia không ngẩng đầu lên, chỉ cong cong khóe môi, đôi môi hơi đỏ kia thêm phần rực rỡ dưới mái tóc màu đen.

“Còn số 41 thì sao?”

Rõ ràng biết đối phương không nhìn mình, thậm chí anh ta còn chẳng ngẩng đầu nhưng không biết tại sao, trợ thủ Beta lại vô thức căng thẳng, vươn tay lau mồ hôi theo thói quen mới phát hiện trên trán đã chảy không ít mồ hôi lạnh.

Cổ họng anh ta run run cất lời: “Tình huống hiện tại của vật thí nghiệm số 41 rất bình thường, người phụ trách anh ta đang theo dõi rất chặt.

Một khi phát hiện có gì bất thường sẽ lập tức báo lên cho anh ngay.”

Omega gật đầu, thuận tay giở sang một trang báo cáo: “Theo sát hơn một chút, hiện tại thời gian cấp bách hơn rồi, vật thí nghiệm được cung cấp càng ngày càng ít, không thể xuất hiện bất cứ sai sót nào.”

“À còn nữa, Mallow thế nào rồi, đã vào trường quân đội Tinh cầu Capital phải không?”

Trường quân đội tinh cầu Capital cũng chính là chỉ Học viện quân sự số 1 của đế quốc.

Thấy biểu cảm của Omega trước mặt không thay đổi nhiều, trợ thủ không khỏi thở phào, cái lưng cong cong bấy giờ cũng hơi thẳng lên chút.

Anh ta trả lời: “Rất thuận lợi.

Mallow chính là Omega cấp A duy nhất của khóa này trong trường quna đội tinh cầu Capital, không có gì bất thường trong suốt quá trình trúng tuyển, không khiến bất cứ ai hoài nghi, có điều…

Anh ta hơi do dự, không biết có nên nói thẳng nghi ngờ của mình hay không.

“Nhưng mà gì?”

Cuối cùng Omega mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đen kia tựa như hố đen thần bí và lặng im của vũ trụ khiến người ta không dám nhìn thẳng, là nỗi sợ hãi sẽ bị cắn nuốt.

Trợ thủ Beta nói: “Nhưng mà trước khi Mallow rời khỏi viện nghiên cứu, rõ ràng cấp bậc gen chỉ đạt B, tại sao…”

Tại sao khi không cấp B lại biến thành cấp A được?

Theo lý mà nói, bất kể là Alpha, Omega hay Beta, cấp bậc gen bẩm sinh đã cố định, khó mà thay đổi.

Càng là người có cấp bậc gen cao thì càng dễ nắm trong tay tài nguyên phong phú.

Cho nên Alpha quý tộc thường chọn Omega ưu tú nhất, mà bọn họ có thể tìm được trong phạm vi năng lực của mình, hai người sẽ kết hợp sinh ra đứa con có cấp bậc gen cao.

Còn với cư dân bình thường thì sinh tồn đã là vấn đề nan giải, nói gì đến rảnh rang quan tâm tới chuyện đời sau.

Sinh con nếu không là Beta bình thường nhất thì cũng là Alpha cấp thấp nhất, còn Omega, trên nguyên tắc thì gia đình bình dân không thể sinh Omega được.

Đứng trước sự khác biệt do con người tạo nên này, dân chúng bình thường hiếm khi có đời sau mang cấp bậc gen cao, mà quý tộc có quyền lựa chọn đời sau của mình, lợi dụng ưu thế vốn có để không ngừng tăng thêm, còn dân thường thì đời sau càng không bằng đời trước, gen kém chất lượng lại sinh sản ra đời sau càng kém chất lượng hơn, hoàn toàn không thể phá vỡ sự lũng loạn tài nguyên.

Cuối cùng, khoảng cách giữa hai quần thể này từng bước không ngừng kéo dài, hình thành nên cục diện của đế quốc hiện tại.

Hơn nữa vì cấp bậc gen là do bẩm sinh, tương lai dù thay đổi nhiều thế nào, cũng không thể lay động quy tắc khắc sâu trong gen, cho nên khoảng cách này mới vô cùng khó giải, mới dẫn tới mức độ không thể nghịch chuyển, không thể điều hòa như hôm nay.

Chính ngay dưới điều kiện bối cảnh tiên quyết này, trợ thủ Beta mới cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc tại sao chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà Omega cấp B như Mallow có thể thăng thành Omega cấp A?

“Viện trưởng, cấp bậc gen của Mallow nhất định có vấn đề.”

Chữ cuối cùng từ miệng anh ta theo bụi rơi xuống đất, đèn chân không trên đầu chợt chớp nháy, tấm bảng tên kim loại kẹp trong túi áo măng tô trước ngực Omega tóc đen phản xạ lại ánh sáng kim loại chói mắt.

Trên bảng tên kim loại khắc thể chữ văn nghệ thuật, Liễu Trường Minh – Viện nghiên cứu gen đế đô.

Omega tóc đen, cũng chính là viện trường đương nhiệm của viện nghiên cứu gen đế đô mà Dương Thụ và Dodd từng nhắc tới với Tước Thu.

Nghe xong nghi vấn của trợ thủ Omega, biểu cảm của anh ta như đang suy nghĩ.

Trong lúc suy nghĩ, anh ta thường bất giác cong ngón tay lên, thỉnh thoảng lại gõ xuống bản báo cáo chỉ mỏng tang vài trang giấy.

Một lát sau, Liễu Trường Minh hỏi trợ thủ Beta của mình: “Blint, cậu cảm thấy một Omega khiếm khuyết đáng giá để chúng ta chú ý hơn, hay Mallow, người bất ngờ tiến hóa thành Omega cấp A đáng giá để chúng ta chú ý hơn?”

Trợ lý Beta tên Blint ngẩng phắt đầu lên, đồng tử nhanh chóng co lại, khó hiểu hỏi: “Omega khiếm khuyết?”

Liễu Trường Minh chợt dừng động tác gõ trang giấy, rút ra một bảng báo cáo kiểm tra gen gồm các thông tin tuổi tác kèm theo ảnh chụp, giơ lê.n đỉnh đầu, soi trước ánh đèn trên trần nhà.

Dưới ánh sáng mạnh, màu vàng có cảm giác tồn tại rất mạnh nổi bật lạ thường trên phần bên kia trang giấy.

Omega tóc đen híp mắt, ánh đèn mạnh kí.ch thích khiến anh ta không mở nổi mắt ra.

Anh ta khẽ cong khóe môi, cười nói: “Nói rõ hơn thỉ, một Omega khiếm khuyết có thể dẫn đường cho một Omega thấp hơn tiến hóa thành một Omega cấp cao hơn.”

“Chuyện này, chuyện này không thể xảy ra được?” Blint vô thức phản bác.

Anh ta không thể chấp nhận lời mà Liễu Trương Minh vừa nói, rõ ràng nó đã vượt quá tầm phạm vi nhận thức của anh ta.

Liễu Trường Minh hỏi ngược lại: “Tại sao không thể? Sau khi Mallow rời khỏi viện nghiên cứu thì chỉ tiếp xúc với mỗi Omega này, hơn nữa quá trình kiểm tra của Omega này cực kỳ đặc sắc, suýt nữa đã được nhận định thành Omega cấp S rồi.”

“Chẳng qua sau đó xảy ra vài ‘sự cố’, cậu ấy mới từ một Omega nghi vấn là cấp S, tự dưng biến thành Omega khiếm khuyết.”

Liễu Trường Minh không nhìn biểu cảm kinh ngạc đến trắng bệch của Blint, mà chỉ tập trung vào tờ báo cáo trước mặt, để mặc đôi mắt yếu ớt bị ánh sáng mạnh chiếu chảy n.ước mắt.

“Cậu nhóc này đẹp thật đấy, đồng tử và mái tóc vàng giống hệt với mặt trời, dẫu chỉ là bức ảnh giấy tờ thuận tay chụp bừa thôi cũng lóa mắt đến vậy.”

“Cậu ấy giống như tạo vật mà nữ thần sinh mệnh đã dày công điêu khắc.” Omega tóc đen không khỏi cảm thán, “So ra thì những vật thí nghiệm chúng ta vất vả nuôi dưỡng, đứng trước mặt cậu ấy lại thấp kém đến vậy.”

Blint sửng sốt lúc lâu, ngơ ngác nhìn theo động tác của Liễu Trường Minh.

Sau khi nhìn rõ bức ảnh của Omega khiếm khuyết trên ảnh, trái tim anh ta đập mạnh.

Không thể nào…

Ngay cả Omega đứng trước mặt anh ta – một trong những Omega cấp S hiếm hoi của đế quốc cũng chưa từng mang tới cho anh ta cảm giác chấn động mãnh liệt như vậy.

Một Omega khiếm khuyết bị kiểm tra ra kết quả cấp bập gen không đạt, lại…

Lại hoàn toàn phá vỡ nhận thức của anh ta.

Blint vẫn không dám tin: “Nhưng kết quả kiểm tra trên tàu Elibiz chưa bao giờ sai hết…”

Liễu Trường Minh rút báo cáo về, ngón tay thon thả gấp tới gấp lui, vừa nghịch tờ giấy vừa nói: “Kết quả kiểm tra của trường quân sự tinh cầu Darkness cũng sẽ không có vấn đề.

Đã kiểm tra ra cậu ta có gen chiến đấu cấp S.”

“Omega mang gen chiến đấu cấp S, không chỉ là tôi, cả cậu cũng chưa từng được nghe tới đúng không?”

“Cái gì?!” Blint lập tức mở to mắt, không thể tin được vào những lời mình vừa nghe thấy.

Từ khi có lịch sử đến giờ, đế quốc đã từng xuất hiện Omega chiến đấu cấp S chưa?

Sau khi vắt nát óc, vơ vét hết tất cả những tri thức dự trự của mình để suy nghĩ về vấn đề này, Blint bất đắc dĩ bày tỏ rằng, anh ta chưa từng thấy bao giờ.

Nếu thực sự đúng như những lời viện trưởng nói, Omega mang danh “khiếm khuyết” này thực sự có thể khiến Omega cấp thấp tiến hóa thành Omega cấp cao, có được năng lực trái với lẽ thường như vậy thì chuyện cậu ta có là Omega hệ chiến đấu cấp S cũng là điều đương nhiên.

Ngón tay Liễu Trường Minh linh hoạt gấp tờ báo cáo thành một chiếc máy bay giấy, nhẹ nhàng đặt lên bàn thí nghiệm.

“Omega này rất quan trọng, không thể xảy ra bất cứ sai lầm nào.”

“Vậy, vậy thì tôi sẽ sắp xếp người theo sát cậu ta.”

“Còn nữa, người được phái đi tìm kiếm đã tìm được Đoàn Trầm Sâm chưa?”

Blint nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác sợ hãi quen thuộc ấy lại dâng lên từ sâu trong đáy lòng.

Anh ta chần chừ lắc đầu: “Hiện tại thì… vẫn chưa có bất cứ manh mối nào khác.

Nhưng có một người đã tận mắt chứng kiến cơ giáp của Đoàn Trần Sâm rơi về phía tinh cầu Darkness, hơn nữa trong thời gian gần đây không có phi thuyền nào ra khỏi tinh cầu Darkness hết, cho nên có lẽ chắc hẳn anh ta vẫn đang ở nơi ấy.”

“Nhanh lên, nhất định phải tìm được anh ta trước khi quân đội và hoàng gia tìm được anh ta, bằng không tới lúc ấy sẽ khó mà báo cáo kết quả nhiệm vụ được.”

Blint cung kính đứng thẳng người dậy: “Đúng.”

Liễu Trường Minh thản nhiên “ừ” một tiếng, xoay người đứng xa khỏi bàn thí nghiệm, bước đi khiến không khí lay động kéo theo vạt áo măng tô khẽ bay.

Mà sau lưng anh ta, phần lưng của chiếc máy bay giấy lộ ra màu vàng mơ hồ, dần dần bị ánh đèn quỷ quái bao trọn lấy.

Sa mạc của tinh cầu Darkness.

Ánh trăng trắng nhợt chiếu trên nền cát xù xì, vật chất khoáng lẫn trong át mịn phản xạ lại ánh sáng vụn vỡ như kim cương.

Cuồng phong đang càn quét ngay trung tâm của sa mạc, nhất là đêm xuống khi nhiệt độ giảm mạnh, gió lớn lạnh lẽo quét qua mặt đất cuốn lên hết đợt sóng cát này đến đợt khác.

Ngay sau đó, một chiếc giày quân đội giẫm mạnh xuống nền cát để lại dấu chân lồi lõm trên cát mềm mịn, khi nhấc chân lên, cát đá lại nhanh chóng chảy về lấp đầy chỗ trống kia.

Alpha sói bạc vung chiếc đuôi mạnh mẽ, đôi tai nhọn dựng đứng trên đỉnh đầu rất có tinh thần, làn da phơi nắng ngăm đêm lại càng tôn thêm vẻ đẹp trai hoang dã.

Cơn gió quốn theo cát bụi quất thẳng vào mặt, Alpha không kịp để phòng, ăn ngay một miệng cát: “Phì, phì, phì, cái nơi rách nát gì thế này, tôi thực sự chịu đủ rồi!”

Khiếu Nguyệt bực bội kéo bộ đàm trên túi áo chiến đấu, ngón tay tùy ý vạch một đường, mở ra màn hình thực tế ảo to bằng tờ giấy A4 giữa không trung.

Hắn vừa cằn nhằn, vừa nói qua bộ đàm: “Báo cáo, báo cáo, tọa độ 177 hướng Đông Nam sa mạc, không phát hiện tung tích của chỉ huy, nhận được vui lòng trả lời.”

Toàn thân chiếc bộ đàm đen bóng, điểm sáng đỏ nhấp nháy trên dây ăng ten nhỏ phía đầu, hình thức của nó không khác nhiều so với bộ đàm ở trái đất thời hiện đại, chẳng qua chức năng của nó có sự chênh lệch rất lớn.

Một lát sau khi màn hình thực tế ảo nhấp nháy, trong hình ảnh xuất hiện một Alpha hình rắn biểu cảm lạnh nhạt, quanh cổ xuất hiện vòng vảy mơ hồ phát ra ánh sáng.

Giọng của anh ta nghe lạnh chẳng khác gì biểu cảm, nói với vẻ cứng rắn: “Nhận được rồi.

Tiếp tục tiến hành tìm kiếm theo hướng Đông Nam, phải dốc hết toàn lực tìm được chỉ huy.”

Khiếu Nguyệt gãi đầu: “Nhưng chúng ta đã tìm kiếm không mục đích nửa tháng trời rồi, chỉ huy thực sự vẫn còn ở tinh cầu Darkness sao?”

“Bướm chúa bước vào thời kỳ phản tổ còn yếu ớt hơn cả con non mới sinh, chúng ta nên cầu mong chỉ huy có đủ sức mạnh để thuận lợi phá vỏ trứng, có lẽ bây giờ anh ấy đang ở một góc nào đó chờ đợi chúng ta.

Bằng không, sợ khi cậu tìm được rồi thì anh ấy sẽ chỉ là một quả trứng ung.”

Khiếu Nguyệt nghĩ đến vị Thượng tướng ngày thường nghiêm túc không hay nói cười, quyết đoán sát phạt, lại tưởng tượng đến hình ảnh đối phương miêu tả, không khỏi rùng mình một cái.

“Tôi không thể tưởng tượng được gương mặt nghiêm nghị dọa khóc trẻ con của chỉ huy xuất hiện trên mặt của một bé trai sẽ thế nào, hơn nữa, anh ấy chính là Alpha hệ chiến đấu cấp SSS duy nhất của đế quốc, còn là loại biến dị duy nhất trong mấy đời hoàng tộc bướm vua.

Thủ trưởng các anh nên nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt hơn… ví dụ, chỉ huy bùng nổ vận may, được một Omega vừa xinh đẹp lại vừa mạnh mẽ nhặt được, không chỉ thuận lợi hóa giải thời kỳ phản tổ, còn nhận được một người vợ xinh đẹp?”

Alpha rắn Hà Kiệt Hy dường như chẳng nghe thấy lời đùa cợt của Khiếu Nguyệt, từ đầu đến cuối vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc ấy: “Không ai ngờ rằng thời kỳ phản tổ của chỉ huy lại diễn ra đột ngột như vậy.

Lần này anh ấy dẫn quân đoàn số 1 trở về tinh cầu Capital vốn dĩ cũng để chuẩn bị đầy đủ trước cho việc chào đón thời kỳ phản tổ, bây giờ lại xảy ra chuyện bất ngờ như vậy, mỗi người chúng ta đều không tránh khỏi liên quan.”

Khiếu Nguyệt chột dạ, hôm mất liên lạc với Đoàn Trần Sâm, vốn dĩ bọn họ đi chung với nhau, cuối cùng lại chỉ có một mình hắn trở về.

Nếu như thực sự phải truy cứu trách nhiệm, chắc chắn hắn sẽ là người đầu tiên bị quân đội điều tra.

“À ờ, dù sao cũng chỉ là sự cố thôi, cho nên…”

Hà Kiệt Hy không thèm nghe hắn chối tội, nói tiếp: “Bây giờ chỉ huy đã hoàn toàn mất liên lạc với quân đội và hoàng thất, tin tức anh ấy mất tích sẽ chẳng giấu được bao lâu.

Nhất định phía quý tộc đã sớm nghe phong thanh rồi, e rằng đã sớm ra tay.

Bây giờ nhất định chỉ huy đang rất nguy hiểm, chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm được anh ấy trước đám quý tộc kia, bằng không hậu quả sẽ rất thảm.”

“Được rồi, được rồi đừng cằn nhằn nữa, từ ngày đầu tiên chỉ huy mất tích anh đã luôn cằn nhằn như vậy rồi, có thể đổi sang câu khác được không.” Khiếu Nguyệt bức xúc.

Cho dù đang liên lạc qua màn hình thực tế ảo, nhưng Hà Kiệt Hy vẫn đứng rất thẳng, đôi đồng tử dọc của rắn màu xanh tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo ghê người, nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn xứng với danh hiệu “Ủy viên kỷ luật hạng nhất”.

“Nếu như trước ngày mai còn chưa tìm được chỉ huy, vậy thì đừng lãng phí thời gian tại sa mạc thêm nữa.”

“Không lãng phí thời gian ở sa mạc, anh đang nói…” Khiếu Nguyệt nhướng mày: “Mặc dù tinh cầu Darkness là vùng đất lưu đày không ai quản lý, nhưng cũng có quý tộc địa phương.

Quý tộc của tinh cầu Darkness cũng là quý tộc, ý của quân đội các anh là, để chúng ta làm việc ngay dưới mí mắt quý tộc ư?”

Hà Kiệt Hy nhìn hắn với gương mặt không cảm xúc, gằn từng chữ: “Địa điểm mục tiêu tiếp theo, chính là khu đô thị chính của tinh cầu Darkness.”

“Mục đích, không tiếc bất cứ giá nào, nhanh chóng tìm được chỉ huy.”.