*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai ngày trước Tiêu Tấn dùng thuốc ức chế. Omega chưa đánh dấu và Alpha dùng thuốc ức chế mỗi một khoảng thời gian định kỳ vì tính ổn định và tính an toàn của pheromone, làm cho họ duy trì trong một trạng thái tương đối ổn định, không dễ dàng bị pheromone ảnh hưởng.

Tình huống của Yến Trình đặc biệt, bởi vậy cậu chưa từng dùng thuốc ức chế, nghe vậy chột dạ, thật thà nói cho Tiêu Tấn nghe.

Tiêu Tấn nói: "Không sao."

Nếu không còn chuyện gì, vậy thì bắt đầu.

Nhưng quá trình lần này khó hơn so với lần trước, pheromone của Alpha không phải muốn tỏa là tỏa được, đương nhiên cũng có thể là bởi vì nguyên nhân thể chất cá nhân của Tiêu Tấn, hoặc là tình cảm của hai người chưa đến mức sâu đậm, nói chung hắn có hơi lạnh nhạt.

Yến Trình không nghĩ quá nhiều, bác sĩ có nói rõ tình huống như thế.

Giả thiết có một bên không phản ứng thì cần hai người phối hợp, có thể làm đủ kiểu trò khởi động, do đó thúc đẩy đối phương có kích động tỏa pheromone, nói đơn giản là cần Yến Trình lay động ý nghĩ tỏa pheromone của Tiêu Tấn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cậu liếm khóe môi, nhìn gương mặt anh tuấn trước mặt, dần dần si mê.

Tiêu Tấn dùng đôi mắt thâm thúy nhìn Yến Trình. Cậu thích mặt hắn, nhưng dù thích mặt của người ta thế nào, nhìn ở khoảng cách gần quá lâu như vậy cũng không chịu nổi.

Vì vậy cậu đành nói: "Tiêu Tấn, anh có thể quay mặt sang không?"

Cậu lại vội vàng giải thích: "Anh nhìn em như vậy, em không làm tiếp được..."

Tiêu Tấn dời mắt đi, Yến Trình thở phào nhẹ nhõm, sau đó cậu giơ tay, lại phát hiện không xuống tay với cổ áo của Tiêu Tấn được.

Tối nay hắn mặc áo ngủ lụa màu xanh sẫm, ưu thế khung xương và vóc người làm cho hắn mặc bất kỳ quần áo nào cũng rất anh tuấn. Yến Trình thì mặc áo ngủ màu vàng nhạt phong cách đáng yêu từ đầu đến chân, trên áo còn in một con mèo đáng yêu, quá đối lập.

"..."

Cậu nhìn Tiêu Tấn, lại cau mày nhìn mình, bỗng nhiên càng không làm được. Đừng nói Tiêu Tấn, Yến Trình tự cảm thấy mình đạp hư Alpha tốt như vậy.

Tiêu Tấn chờ đợi một lát: "Sao cậu không làm đi?"

Yến Trình há miệng, yên lặng cởi cúc áo trên cùng.

Lúc định cởi cúc thứ hai, tay cậu run run, tầm mắt trượt khỏi môi Tiêu Tấn, nhìn hắn.

Ánh mắt của Tiêu Tấn rất bình tĩnh, sắp bị cậu cởi áo ngủ ra mà cảm xúc không hề dao động chút nào. Cảm giác kích động của Yến Trình nhất thời tiêu tan, cậu cảm thấy nhụt chí, ngồi xổm trước mặt Tiêu Tấn, nói: "Em cảm thấy có lẽ mình đang miễn cưỡng anh."

Tiêu Tấn nhìn cậu: "Sao lại nói vậy?"

Yến Trình nói: "Em muốn cởi áo anh, nhưng hình như anh rất thờ ơ không động lòng."

Yến Trình cúi đầu, tiện tay vén áo ngủ rộng rãi của mình lên: "Có phải trông em trẻ con lắm không", cậu suy tư, cố nặn ra mấy từ, "Kiểu, cho dù có làm gì cũng không khiến anh có chút hứng thú nào."

Tiêu Tấn im lặng, Yến Trình hoang mang, lại bối rối và bi thương.

"Anh xem đi, anh không nói lời nào, không nói lời nào là ngầm thừa nhận, em tội gì tự chuốc lấy nhục nhã chứ."

Tiêu Tấn: "..." Người nói thử là cậu, không muốn thử cũng là cậu. Tốc độ chuyển đổi tư duy của Yến Trình quá nhanh, Tiêu Tấn kéo tay cậu lại, "Tiếp tục đi."

Yến Trình từ chối: "Thôi, anh —— "

Một giây sau, cậu mở to hai mắt, đầu bị Tiêu Tấn ấn về gối. Đằng sau là chăn mềm mại, Tiêu Tấn hơi nhúc nhích, chăn cọ vào làn da cậu.

Không khí đột nhiên vi diệu làm cho Yến Trình ngừng thở, trợn tròn mắt nhìn Tiêu Tấn không chớp.

Mùi rượu Absinthe lại như chất xúc tác, nóng lên.

Yến Trình lặng lẽ nuốt nước miếng, cơ thể dần cảm thấy nóng rực, trán cũng toát mồ hôi.

Tiêu Tấn đè lên cậu không động đậy, cổ áo ngủ đã mở hai cúc, cơ thể rắn chắc cường tráng lúc ẩn lúc hiện, khác với sự gầy gò của Yến Trình, Tiêu Tấn tràn ngập sức mạnh.

Alpha như một con dã thú bỏ đi lớp mặt nạ, phơi bày vẻ đẹp lười biếng đầy sức mạnh, thậm chí cậu có thể nhìn thấy cảm giác xâm lược từ gương mặt của hắn.

Tiêu Tấn thả lỏng, tóc rũ xuống quét qua trán Yến Trình, lại dời mắt nhìn cậu, lướt qua cổ áo mở rộng là...

Rượu Absinthe cực kì tinh khiết một mạch tràn vào phổi cậu, xoang mũi dâng lên cảm giác ấm áp quen thuộc.

Tiêu Tấn nhìn chằm chằm mặt Yến Trình, ánh mắt từ mắt cậu chuyển qua mũi.

"..."

Yến Trình ấp úng, giơ tay lau, lại, lại chảy máu mũi rồi.

Cậu giải thích: "Bất ngờ, chỉ là bất ngờ!"

Đầu giường có giấy, cậu vội vàng rút giấy ra lau mũi, nghĩ động tác chướng tai gai mắt, xoay người quay lưng với Tiêu Tấn, cảm thấy thật là mất mặt.

Tiêu Tấn cong một chân lên, một tay đặt trên đầu gối, ánh mắt không dời khỏi Yến Trình.

Yến Trình hơi gầy, áo ngủ rộng lớn không che giấu nổi cơ thể gầy gò của Omega, gáy cậu dài nhỏ, tóc hơi dài che gáy đi. Cậu chưa bao giờ dán băng dính ngăn mùi pheromone, cậu không cần thứ đó, cho nên gáy cậu rất trắng, không có một chút vết tích nào. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tiêu Tấn hỏi: "Cậu có ổn không?"

Yến Trình lau khô mũi: "Vâng, chỉ là... hơi mất mặt."

Không phải lần đầu tiên nhìn cơ thể Tiêu Tấn mà vẫn chảy máu mũi, không tiện nói gì...

Vốn bầu không khí đang tốt, đang kiều diễm như vậy, thích hợp phát sinh chút xúc tác hormone và tỏa pheromone, mà cậu chảy máu mũi làm cho không còn.

Yến Trình khóc không ra nước mắt, vùi mặt vào gối không muốn nói chuyện.

Tiêu Tấn nhìn Omega nhỏ biến thành đà điểu, thấy buồn cười, cúi người: "Muốn thử nữa không?"

Tai Yến Trình đỏ hồng, cậu nhỏ giọng nói: "Xấu hổ, không muốn thử nữa."

Tiêu Tấn ừm một tiếng, giọng mũi trầm thấp hơn lúc thường, có chút quyến rũ lười nhác. Yến Trình mê giọng hay bắt lấy âm điệu khác thường ngày này dễ như ăn cháo, tai ửng hồng giật giật. Cậu quay đầu, mặt vẫn vùi trong gối, hé mắt nhìn Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn nói: "Nhìn trộm à?"

Yến Trình cãi lại: "Không phải." Nói xong, cậu mở to hai mắt, "Vẫn muốn thử ạ? Vừa nãy bầu không khí bị em phá hư hết."

Tiêu Tấn: "Ừ."

Yến Trình gật đầu: "Vậy cũng được."

Làm lại một lần.

Yến Trình không cần cởi cúc áo của Tiêu Tấn nữa, nhìn mặt hắn trong khoảng cách gần làm cho cậu nóng bừng từng cơn.

Tiêu Tấn cũng nhìn Yến Trình gần trong gang tấc. Thiếu niên mười tám mười chín, đường nét ngây ngô, da thịt bóng loáng sạch sẽ, lông tơ nhỏ xíu lộ ra dưới ánh đèn ấm áp, chỉ cần hắn duỗi tay một cái là có thể đè cậu xuống dưới thân.

Yến Trình cau mày, suy nghĩ bước kế tiếp nên làm thế nào. Cậu mô phỏng động tác trong đầu, mặt kề sát vào bên tai Tiêu Tấn, muốn hôn một cái.

Chần chừ, lại lui về.

Tiêu Tấn nghiêng đầu đối diện với cậu, hơi thở hai người giao hòa, Yến Trình và Tiêu Tấn nhìn đồng tử của người kia, hầu kết lăn trượt, ánh mắt giằng co.

Ái muội vi diệu tiêu tan không còn thấy tăm hơi đã trở lại. Đàn ông là động vật thích cái đẹp, nhìn thấy, ngửi thấy, nghe thấy cũng sẽ vô hình trung trêu chọc dục vọng trong lòng. Yến Trình như vậy, Tiêu Tấn cũng không ngoại lệ.

Bình tĩnh nhìn một lát, mùi rượu Absinthe quen thuộc tràn ra. Yến Trình thè lưỡi ra, như là muốn nếm thử mùi pheromone trong không khí. Cậu nếm được không khí, đầu lưỡi đỏ lên.

Tiêu Tấn hỏi: "Nếm được cái gì?"

Yến Trình ngơ ngác, không hề nghĩ ngợi: "Anh."

Đầu cậu hơi mơ màng, thích ứng với pheromone của Tiêu Tấn mấy lần vẫn có cảm giác mơ hồ hơi say. Cậu nghĩ, cúi đầu, cơ thể mềm nhũn, nằm nhoài trên chỗ cổ áo rộng mở của Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn cong chân dài lên bên người cậu, Yến Trình như một con thú cưng được chủ nhân ôm trước người bảo vệ, đầu lông bù xù cọ hàm dưới Tiêu Tấn, phả hơi thở vào cằm hắn, nóng rực.

Tiêu Tấn lại ngửi thấy mùi khi hắn vào phòng, cúi đầu nhìn Yến Trình, lời đến bên miệng lại biến thành: "Trình Trình."

Yến Trình nằm nhoài trong lòng Tiêu Tấn say ngất ngây, ý thức mơ hồ, tầm mắt cũng mờ mịt. Cậu a một tiếng, dán vào Tiêu Tấn quá gần, hơi há miệng, môi chạm vào cổ Tiêu Tấn.

Đụng chạm như gần như xa.

"Thơm quá..."

"..."

Tiêu Tấn muốn đẩy đầu Yến Trình ra, lại bị cậu ôm chặt. Cậu dùng hai tay ôm hắn vỗ vỗ lung tung, sau đó trượt lên trên. Cậu ôm cổ hắn, cuộn mình đạp chân, hai người ngã xuống giường.

Yến Trình nằm nhoài trong lòng Tiêu Tấn ngủ say. Hắn duy trì tư thế vừa nãy không thay đổi, nằm xuống cong một chân lên giữa hai chân cậu.

Tiêu Tấn: "..."

Mùi rượu Absinthe nồng nặc, mí mắt Tiêu Tấn hơi đỏ lên. Hắn nhìn Yến Trình đã ngủ bất tỉnh nhân sự, hít sâu một hơi.

Nóng.

Sau mười phút, Yến Trình nửa mở hai mắt mông lung, đầu nhẹ bẫng. Mùi rượu Absinthe nồng nặc làm người cậu nóng bỏng, dường như chỉ có dán vào người Tiêu Tấn mới có thể hóa giải cảm giác không khỏe này. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Yến Trình càng động đậy, Tiêu Tấn lại càng trầm mặc, bàn tay đặt hờ ở lưng cậu dần dần siết chặt.

Yến Trình say mơ màng, mở miệng nói không rõ chữ: "Em, nếu như em là đại mỹ nhân thì tốt quá..."

Tiêu Tấn: "Say lơ mơ rồi."

Yến Trình rầu rĩ lên tiếng: "Anh không có, không, muốn ưm ưm với em."

"Ưm ưm là cái gì?"

Yến Trình: "Thì là ưm ưm a..." Trong phim 18+ toàn ưm ưm a còn gì.

Yến Trình cắn mặt Tiêu Tấn, lại cắn tai hắn, làm cho hắn cũng nóng lên như cậu rồi mới không khua tay nữa, cầm.

Ngủ như chết.

"ZZZZZ..."

Tiêu Tấn: "..."