Editor: Chentranho

Truyện edit được đăng tại dembuon.vn và truyenwiki1.com chentranho

Tâm trạng Phí Chuẩn hôm nay khá là vi diệu,, anh thực sự rất lo lắng cho việc chung thân đại sự của anh trai mình, nhưng cũng thực sự rất xấu hổ khi phải gửi tờ giấy nhỏ này đến văn phòng của Lăng di hộ anh trai, anh sợ sẽ bị mất mặt chết mất.

Tệp giấy nhỏ xinh xắn anh mua có sáu màu, anh và Mạnh Phiên truyền giấy cho nhau tạm thời dùng lớp đầu tiên "màu tím." Có trời mới biết Phí Chuẩn đã cảm thấy tuyệt vọng thế nào khi thấy anh cả mình một hai phải bẻ đôi tệp giấy ra, chỉ để xé một mảnh giấy màu hồng ở lớp giữa.

Vậy là hình tượng một người anh cả uy nghiêm như cha trong lòng anh càng ngày càng sụp đổ, thêm nữa anh có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế, rất không thích dùng từ giữa, cả người cứ khó chịu.

Phí Chuẩn đấu tranh hồi lâu, buổi sáng còn tính bỏ học, cơ mà nếu anh mà không màng mặt mũi đi quấy rầy lúc Lăng Di ăn cơm, sợ là Lăng Di sẽ bị dọa tới mức bữa sáng đều ăn không vô.

Tiết học đầu tiên là môn Toán, đại diện lớp gửi giấy kiểm tra ra toàn là dạng câu hỏi mới dạy hôm qua để mọi người củng cố. Tiết này là kiểm tra, nên giáo viên dạy toán không đến xem lớp.

Phí Chuẩn làm bài mau, xong liền bắt đầu xuất thần.

Mảnh giấy nhỏ vẫn còn dính chặt trong túi quần chọc anh phiền lòng. Kết thúc tiết này, liền đến đưa Lăng Di đi.

Khi anh đang lo lắng không biết nên giải thích thế nào với thầy Lăng, từ bàn học trên, một bàn tay khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay nắm lấy một tờ giấy nhỏ màu tím lén lút đưa đến bàn học anh, sau đó như trộm, nhanh chóng thu tay về.

Khóe miệng Phí Chuẩn nở một nụ cười ngay lập tức, anh vươn tay cầm lấy mảnh giấy nhỏ trên bàn, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào lưng Mạnh Phiên để chứng tỏ rằng anh đã nhận được rồi.

Mạnh Phiên ngứa ngáy da thịt, khi bị chọc nhẹ thì cảm thấy tê rần khắp người, nhịn không được đỏ cả lỗ tai, muốn ngồi thẳng lên phía trước, lại sợ lát nữa sẽ bỏ lỡ tờ giấy Phí Chuẩn truyền lại, chỉ có thể căng da đầu dựa lưng vào bàn của Phí Chuẩn, chờ đợi.

【 Anh bị sao thế? Em thấy hôm nay tinh thần anh không được tốt lắm, cứ thất thần sao ấy? Có thể nói cho em biết không? 】

Phí Chuẩn nhìn những nét chữ xinh đẹp của Mạnh Phiên, đôi mắt của anh tràn đầy ý cười, trong lòng cũng ấm áp. Mạnh Phiên thích hai người ở chung có thể cùng chia sẻ với nhau, cùng nhau gánh vác, anh cũng muốn như vậy.

Thật ra đây cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng thực sự anh cũng có chút rầu rĩ, Phí Chuẩn đem việc này nói cho Mạnh Phiên nghe.

【 Anh không có việc gì, chính là đại ca biết chúng ta đi học truyền giấy, cũng một hai phải truyền cho Lăng lão sư, anh chỉ lo lắng không biết phải đối mặt với Lăng lão sư thế nào thôi. 】

Khi Mạnh Phiên nhìn thấy câu trả lời, cậu gần như bật cười, nghĩ rằng Phí đại ca thực sự rất thú vị.

【Ai da! Thật là một việc lớn! Phí đại ca bận rộn sự nghiệp, 30 rồi còn chưa yêu đương qua. Có lẽ trong lòng ảnh vẫn còn là một thiếu niên thôi, cũng nên cho ảnh một cơ hội trải nghiệm sự lãng mạn trong tình yêu! Anh là em trai của ảnh thân phận có chút xấu hổ, vậy để em giúp anh gửi cho thầy Lăng nhé. 】

Đúng là ảnh chưa từng yêu đương, nhưng lý thuyết tình yêu thì đầy một bụng, so với anh còn biết nhiều hơn. Phí Chuẩn nhìn dòng chữ "Ảnh vẫn còn là một thiếu niên" trong lòng thực mềm mại, cảm thấy khả năng xác thật là cái dạng này.

Thời niên thiếu của anh cả được đào tạo để trở thành người lãnh đạo tương lai của Tập đoàn Phí gia, anh ấy nhậm chức ngay sau khi tốt nghiệp. Mẹ nửa đời trước cũng bận rộn với công việc kinh doanh, cảm thấy mình đã đối xử tệ bạc với cha, sau khi anh cả đảm nhiệm chức vụ, về cơ bản liền không về nhà, bà cùng cha thường xuyên đi du lịch khắp nơi, sống trong thế giới của hai người. Khi đó, củ cải nhỏ anh cũng là do anh cả chăm sóc.

Đại ca như vậy, làm sao có thời gian rảnh mà yêu đương? Ảnh vẫn chỉ là một thiếu niên muốn nói chuyện yêu đương, lý thuyết của ảnh hoàn toàn là lấy từ trên mạng về.

Quả thật, đã đến lúc cho anh cả của mình một cơ hội để yêu đương rồi. Phí Chuẩn cảm thấy Mạnh Phiên nói không sai, anh thân phận xấu hổ, khả năng Mạnh Phiên đưa qua càng tốt hơn một chút.

[Được rồi, hạnh phúc của anh cả phụ thuộc hết vào em! Đưa tay duỗi ra đây, anh đem ghi chú nhỏ của anh cả đưa cho em. 】

Phí gia chiếu cố cậu như vậy, Mạnh Phiên rất vui lòng vì Phí đại ca ra một phần lực.

Xem xong tờ giấy nhỏ, trước đem tờ giấy để vào túi đựng bút giấu đi, sau đó một bên làm bộ nghiêm túc kiểm tra bài thi đã làm xong, một bên trộm duỗi tay ra, chờ đợi tờ giấy nhỏ lại đây.

Tiếp theo, lòng bàn tay chợt ấm áp, không có tờ giấy nhỏ nào, mà là bàn tay ấm áp của Phí Chuẩn, nắm lấy tay cậu......

Mạnh Phiên:......

Nhất thời mặt biến hồng!

Trong lòng bị hun đến tim đập thình thịch!

Trời ơi! Còn đang trong lớp á, làm cái gì thế!

Thừa dịp không có giáo viên trông coi, chỉ có lớp trưởng ngồi trên bục giảng, Mạnh Phiên đánh bạo, quay đầu bất mãn mà nhìn chằm chằm Phí Chuẩn, ánh mắt khiển trách hành vi đáng giận của anh!

Phí Chuẩn chỉ đang trêu chọc cậu, thấy cậu đỏ mặt, nhịn không được nở nụ cười, biết đủ, không chọc cậu nữa, buông tay ra, lấy từ trong túi một tờ giấy nhỏ được gấp gọn gàng, quơ quơ, lấy điều "Anh không có lừa em, thật sự có tờ giấy nhỏ cho em mà".

Bạn cùng bàn của Phí Chuẩn cũng là một Alpha. Cậu ta đã để ý thấy hết toàn bộ quá trình Thất Trung tiểu ngọt O bị đùa giỡn vào trong mắt, chua xót đến khóe miệng cũng hận không thể chảy xuống nước mắt.

Ngay sau đó, hắn nhỏ giọng hò hét: "Đừng ——"

Chưa kịp dứt lời, cửa sổ đột nhiên bị mở ra, chủ nhiệm giáo dục Tiền Thiến lạnh mặt nhìn bọn họ chằm chằm, duỗi tay: "Đưa tờ giấy cho tôi."

Phí Chuẩn cùng Mạnh Phiên cô đương nhiên đều biết, một đứng nhất một đứng nhì, cô lại càng tức giận! Hai đứa còn là bạn học, đi học lại còn truyền giấy cho nhau trong giờ?!

Truyền giấy làm gì, thân là chủ nhiệm giáo dục nhiều năm, cô có thể không biết sao? Chắc chắn là có vụ yêu sớm bên trong! Không thể mặc kệ!

Tờ giấy nhỏ đã được đặt vào tay Mạnh Phiên. Mạnh Phiên lần đầu tiên trong giờ học làm việc riêng còn bị bắt, sợ tới mức nắm chặt tờ giấy nhỏ, khựng một chút liền xoay người, ngoan ngoãn ngồi trên ghế của mình, hổ thẹn mà cúi thấp đầu, mặt càng đỏ hơn.

Cậu một bên cảm thấy hổ thẹn, một bên lại sợ tờ giấy bị chủ nhiệm lấy đi, tâm tình hoảng hốt.

Ai có thể nghĩ đến, hạng nhất từ nhỏ ngoan ngoãn, thế nhưng sẽ vì tình yêu của người khác, ở trong giờ học bị bắt quả tang, còn thề sống chết bảo hộ chứ?!

Tiền Thiến không ngờ rằng Mạnh Phiên, người luôn là một học sinh giỏi giang ngoan ngoãn, lại từ chối đưa cho cô tờ giấy nhỏ.

Cô đi vòng vào lớp từ bên ngoài, đứng trước bàn của Mạnh Phiên, nhìn Mạnh Phiên, lại đưa tay ra trước mặt cậu.

"Bây giờ giao ra đi, cô sẽ không làm em khó xử."

Chẳng qua là truyền nhau vài câu từ ái muội, Tiền chủ nhiệm xem nhiều, thấy đều là mấy học trò ngoan ngoãn, cô hoàn toàn có thể thu tờ giấy nhỏ, mang theo bọn họ đến văn phòng chậm rãi dạy bảo, sẽ không làm cho bọn họ mất mặt trong phòng học nhiều đồng học như vậy.

"Ừm... không cần đâu cô ơi, cô sẽ không muốn xem đâu." Mạnh Phiên còn cố giãy dụa.

Phí Chuẩn có tâm hỗ trợ, mỗi tội chính mình cũng là đồng phạm trong mắt Tiền chủ nhiệm, chỉ có thể phụ họa nói: "Cô ơi, không có gì, thật đấy."

Tiền chủ nhiệm mày đều nhăn lại, hai đứa học sinh ưu tú sao lại thành ra thế này? Càng không cho cô xem, cô càng muốn xem!

Hơn nữa, bây giờ tất cả các bạn trong lớp đều đang nhìn vào đây, nếu cô không lấy được tờ giấy này thì cô sẽ mất hết uy nghiêm, sau này cô sẽ quản lý những học sinh khác thế nào được nữa, rồi lan truyền ra ngoài, thậm chí cả lớp khác đều không thể quản nữa sao?

Tiền chủ nhiệm sắc mặt càng thêm uy nghiêm, lạnh lùng nói: "Em Mạnh! Còn không lấy ra, chờ tôi lấy được thì sẽ đọc lên trước mặt cả lớp đấy!"

Cô cũng chỉ tính dọa hài tử một chút, loại học sinh này, da mặt mỏng, chỗ nào dám để cho cô đọc trước lớp, khẳng định lập tức giao ra đây.

Tuy nhiên, là như vậy thì Mạnh Phiên càng không thể giao.

"Tiền chủ nhiệm? Có chuyện gì vậy?"

Biết hôm nay giáo viên dạy toán không có mặt trong lớp, Lăng Di liền dành thời gian đến kiểm tra xem bọn nhỏ có học ngoan không, không ngờ lại gặp phải cảnh tượng này.

Mạnh Phiên nhìn thấy anh như nhìn thấy cứu tinh, không đợi Tiền chủ nhiệm nói chuyện, cậu vội duỗi tay vẫy vẫy tờ giấy, "Lăng lão sư! Tờ giấy này thầy cầm đi đi! Thầy bảo quản! Chúng em sai rồi, chúng em đi học sẽ không bao giờ truyền giấy trong lớp nữa!"

Lăng Di tự nhiên sẽ che chở học sinh nhà mình, học sinh trong lớp phạm sai lầm, anh có thể quản giáo, không cần đến chủ nhiệm giáo dục gióng trống khua chiêng phê bình.

"Tiền chủ nhiệm, cô xem, bọn trẻ biết mình sai rồi, để tôi đưa đến văn phòng nói chuyện đi!"

Lăng Di một bên nói, một bên đi tiếp nhận tờ giấy.

Tiền chủ nhiệm lại cảm thấy chính mình bị hạ mặt mũi, huống chi cô hôm nay chính là ruột gan khó ở, nhất định phải nhìn xem tờ giấy kia viết cái gì!

Trước Lăng Di một bước, đoạt được tờ giấy, Tiền chủ nhiệm đầy mặt uy nghiêm,"Thầy Lăng, tôi biết anh bảo vệ học sinh, nhưng kỷ luật của trường phải tuân theo. Học sinh giỏi trong lớp của anh không nghe lời như vậy, làm sao có thể quản tốt được các học sinh khác? "

Nói xong liền mở tờ giấy ra, hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng đọc, công khai xử tội: "Sự mập mờ khiến người ta nhận rất nhiều ủy khuất, không tìm thấy bằng chứng của tình yêu ... hả!"

( Bài này là bài Ái muội của Dương Thừa Lâm nha! Phí đại ca viết thư tình bài bản thế, trích dẫn lời bài hát chứ chả đùa :v )

Tiền chủ nhiệm đọc một câu liền rất tức giận! Dám viết một cách trắng trợn như vậy!

Lăng Di cũng bị sốc khi nghe những lời đó, không thể tin được rằng đây là thứ mà Phí Chuẩn và Mạnh Phiên đã làm trong lớp?

Anh khó hiểu mà nhìn về phía hai đứa nhóc, thấy hai đứa điên cuồng hướng anh ám chỉ bằng ánh mắt, làm anh càng thêm khó hiểu.

"Thứ cho tôi đường đột, lo lắng cho khốn cảnh của cậu, đã âm thầm điều tra nghe ngóng, biết được cậu là vì đào hôn, mới đến Thất Trung Hoa thị...... Đào hôn?!"

Tiền chủ nhiệm sợ ngây người, hai đứa nhỏ này, còn chưa thành niên? Đã có loại sự tình đào hôn này là thế nào?

Bạn học lớp 1 cũng bàng hoàng, ai đào hôn? Phí Chuẩn hay Mạnh Phiên?

Lăng Di hơi nheo mắt lại, nhận ra điều gì đó không ổn.

" Vương gia Giang thị tính là gì? Gia tộc của cậu muốn có liên hôn thương nghiệp, không bằng liên hôn với tôi......"

Tiền chủ nhiệm cũng nhận ra có điều gì đó không ổn nên dừng đọc lại, vội nhìn xuống, chưa kịp nhìn thấy tên phía sau thì đột nhiên tờ giấy trên tay bị Lăng Di giật lấy.

Lăng Di mỉm cười, nhưng ánh mắt rất lãnh đạm, "Tiền chủ nhiệm, đây không phải là vấn đề của học sinh trong lớp tôi. Phỏng chừng là hai đứa nơi nào nhặt được tờ giấy, vẫn là giao cho tôi tới giải quyết đi."

Tiền chủ nhiệm cảm giác được Lăng Di giống như đang tức giận, nội dung trên tờ giấy cũng thực sự không giống một học sinh cấp 3. Để tránh những điều không vui giữa quan hệ đồng nghiệp, Tiền chủ nhiệm liền không đi sâu vào vấn đề này nữa.

"Được rồi. Hai đứa bọn em, lần này là cô hiểu lầm hai đứa, nhưng đi học vẫn là không cho phép truyền giấy, càng không được tay trong tay! Đừng để cô bắt được lần sau!"

Phí Chuẩn cùng Mạnh Phiên căn bản không nghe thấy lời Tiền chủ nhiệm nói, bọn họ hiện tại tựa như hóa đá luôn rồi.

Phí Chuẩn rất tuyệt vọng. Vì phép lịch sự, anh đã không đọc nội dung do anh trai mình viết. Giờ đây, những nội dung này lại được đọc công khai, thấy khuôn mặt Lăng Di tựa như vô hồn kia. Anh chỉ hận không thể đào ra một cái đường hầm thông bốn phương tám hướng lung tung chạy trốn.

Lăng Di cũng không có tóm hai đứa nhóc kia lên văn phòng hỏi, bởi vì anh nhìn vào tờ giấy, cuối cùng ký tên —— Phí Thừa.

Nói thế nào đây nhỉ, cũng không phải là anh sinh khí, chỉ là thiếu chút nữa bị bại lộ trước rất nhiều học sinh, có chút thẹn quá hóa giận. Cùng với, anh thật sự không thể tưởng tượng được, nguyên lai Phí Thừa từ lúc bắt đầu đã bày bộ mặt đen sì kia, là bởi vì thích anh......

Quá kỳ quái.

Kỳ quái đến nỗi Lăng Di ngại hỏi Phí Chuẩn đây là tình huống như thế nào, ngượng ngùng tìm hiểu sâu hơn.

Bất quá, Phí Thừa đưa ra việc liên hôn thương nghiệp, xác thật đã lặng lẽ chôn xuống một hạt giống trong lòng anh.

Anh thật sự không thích dung hợp với Omega yếu ớt, nếu có một Alpha nào nguyện ý gả vào nhà bọn họ, anh cũng không phải là không thể chấp nhận.

Buổi tối, Mạnh Phiên trở lại ký túc xá, trong tay vẫn dùng một chiếc điện thoại cùi bắp, trò chuyện với Phí Chuẩn. Hôm nay Lăng Di không có tìm bọn họ nói chuyện, nội tâm hai người đều có chút hoảng loạn, cậu rất tò mò phản ứng của Phí đại ca sau khi biết chuyện thì sẽ thế nào, bắt Phí Chuẩn đến lúc đó nhất định phải kể cho cậu nghe.

Hai đứa thật sự là chịu không nổi cái kịch bản tình yêu và thù hận của người lớn đâu!

Vừa mở cửa ký túc xá, một mùi khoai môn nồng nặc đã xông tới, đúng là mùi tin tức tố!

Mạnh Phiên vội vã đi vào, thấy tủ quần áo của mình đã bị mở ra, Đào Hiền sắc mặt trắng bệch, cậu ta một bên chống cạnh cửa tủ quẩn áo, một bên cầm thuốc ức chế độc quyền của cậu ...

"Thực xin lỗi ... Tôi không có thuốc ức chế ... Mượn của cậu dùng một chút ..." Đào Hiền nói, mở thuốc ức chế rồi đâm vào tuyến thể.

"Từ từ ——"

Mạnh Phiên chưa kịp ngăn lại, cậu đứng hình.

Lúc đầu nhìn thấy Đào Hiền lấy đồ mà không hỏi trước cậu cũng có chút tức giận, nhưng đây là hoàn cảnh đặc biệt, cậu cũng không phải người vô lý, chỉ là ...

"Thuốc ức chế của tôi là thuốc định chế, liều lượng rất lớn, cậu có thể không dùng được đâu."

Mạnh Phiên nói xong vội vàng đóng cửa lại.

Như thể đáp lại lời nói của cậu, ngay lúc thuốc ức chế phát huy tác dụng, khuôn mặt của Đào Hiền từ trắng chuyển sang đỏ, cả người mềm nhũn, không thể đứng vững mà ôm cửa tủ, trực tiếp ngã xuống đất mờ mịt, hai mắt mê ly, gian nan mà há mồm hô hấp.

Hương tin tức tố trong phòng càng nồng hơn.

Đây là ... thuốc ức chế không có tác dụng, ngược lại thúc đẩy cơn nóng! Hơn nữa tình huống nhìn qua phi thường nghiêm trọng!

Mạnh Phiên bản thân phân hoá cũng chưa bao lâu, cũng mới trải qua một lần phát tình, có điểm ngốc, một bên đi tới đem Đào Hiền đỡ lên trên giường, một bên nói: "Cậu từ từ, tôi sang phòng bên mượn hai liều thuốc ức chế cho cậu, dùng xem có hiệu quả hay không, không được tôi đưa cậu đến bệnh viện."

Đào Hiền đang trong cơn mê, nép mình trên chiếc giường êm ái thì cảm thấy thoải mái hơn một chút, sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy Mạnh Phiên ở trước mặt mình thì rất là xấu hổ, hổ thẹn.

"Tôi... Tôi tung tin đồn về cậu... thế mà cậu còn giúp tôi..."

Mạnh Phiên cau mày, "Việc nào ra việc đó, nên giận thì giận, nên giúp thì giúp."

Đứng dậy, Mạnh Phiên đang định sang phòng bên mượn thuốc ức chế, điện thoại liền rung lên, là Phí Chuẩn gửi tin nhắn, Mạnh Phiên chưa kịp đọc liền nhờ anh giúp đỡ.

Vạn nhất Đào Hiền dùng thuốc ức chế bình thường rồi mà vẫn không thể trấn an cơn nóng của cậu ta, còn cần có người giúp cậu cùng nhau đưa Đào Hiền đi bệnh viện.

Suy xét đến thân thể đặc thù của Phí Chuẩn, Mạnh Phiên lại bổ sung: 【 Anh đừng tới đây, phiền chú tài xế tới đưa là được rồi. 】

Phí Chuẩn không đáp lại lời của cậu, chỉ nói: "【 Em đừng giúp người khác mà không màng chính mình! Cơn nóng của Omega sẽ ảnh hưởng lẫn nhau! Đem thuốc ức chế cho cậu ta, sau đó em mau chạy đi, không cần ở cạnh cậu ta, nghe thấy không? 】

Mạnh Phiên đưa thuốc ức chế cho Đào Hiền, khi nhìn thấy tin nhắn của Phí Chuẩn, cậu ngốc luôn.

Lý luận vĩnh viễn đánh không lại thực tiễn. Cậu thực sự có học điều này trong lớp học sinh lý trước đây, nhưng khi gặp trong thực tế, một người mới vừa phân hóa như cậu đã sớm quên mất tiêu rồi.