*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Chentranho

Truyện edit được đăng tại dembuon.vn và truyenwiki1.com chentranho

Hai ngày nay thái độ của Mạnh Phiên với Phí Chuẩn có chút lạnh nhạt, Phí Chuẩn chính mình cảm giác được.

Ngay cả khi năm học mới bắt đầu, hai người họ còn nắm trong tay nhược điểm của nhau, ghét nhau như chó với mèo, Phí Chuẩn không cũng không cảm thấy Mạnh Phiên đối với anh có mấy phần lạnh lùng như bây giờ. Bất kể đó có phải là sự thật hay không, ít nhất khi đó Mạnh Phiên vẫn luôn nở nụ cười ngọt ngào, trong mắt còn mang theo ranh mãnh.

Nhưng bây giờ, Mạnh Phiên mỗi ngày chính là đi học chỉ có học tập, tan học xoát đề, tiết tự học buổi tối kết thúc cậu sẽ là người đầu tiên lao ra khỏi lớp, ai cũng không đuổi kịp cậu ta.

Cậu ít nói hơn, ít cười hơn, không chơi trò tâm cơ xảo quyệt hay không còn vui vẻ quản lý ao cá nữa.

Phí Chuẩn cảm thấy đó là bởi vì việc bị bắt nạt trong tiệc sinh nhật của anh.

Anh trong lòng băn khoăn, muốn an ủi Mạnh Phiên vài câu, nhưng mỗi khi muốn cùng cậu nói chuyện, Mạnh Phiên liền sẽ lấy di động ra, mở đồng hồ đếm ngược 30 giây, có muốn nói đến đâu cũng hết hứng......

Được rồi, vậy thì không nói nữa, Phí Chuẩn đành cẩn thận chọn hai hộp sôcôla, coi như một món quà tạ lỗi với Mạnh Phiên.

Mọi người đều biết rằng Phí Chuẩn không thích sô cô la cho lắm, nên không thể tìm thấy một viên sô cô la nào trong một biệt thự rộng lớn của Phí gia là điều hiển nhiên, trong phòng bếp cũng sẽ chẳng bao giờ làm chocolate. Khi Phí Thừa nhìn thấy em trai mình mua sôcôla, còn lộ ra ánh mắt " Thật thần kỳ", cảm thấy em trai ngồi cùng bàn này, tiểu Omega kia thật đúng là khó lường.

Nhưng mà, Mạnh Phiên không nhận, đẩy trở về trên bàn Phí Chuẩn.

Thực lòng mà nói, lúc đó Phí Chuẩn có chút bực bội, chưa bao giờ thấy một ai khó dỗ như vậy, đương nhiên anh cũng chưa bao giờ dỗ dành ai. Nhưng không có cách nào, dù sao bữa tiệc sinh nhật kia cũng thật tệ, hại nhóc nói dối nhỏ này, một chút biểu hiện thế này cũng là bình thường.

Bản thân anh không thích sô cô la, lại bị trả lại, vừa nhìn đã thấy khó chịu.

Khi Mạnh Phiên còn đang múa bút thành văn, thời điểm nỗ lực xoát đề, cậu chợt ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào của sô cô la. Cậu không muốn bị phân tâm, nhưng mùi kia rất chi là thơm ấy khiến cậu không thể không quay đầu lại nhìn.

Sau đó, cậu thấy cả lớp đang ăn sô cô la, một số người từ xa đang lớn tiếng cảm ơn Phí Chuẩn vì đã cho họ ăn sô cô la.

Dường như mỗi người đều có hai viên, cậu lại không có, Mạnh Phiên nhìn một cách ghen tị, miệng chảy nước miếng một cách thèm thuồng, cuối cùng cũng đành nuốt xuống, lặng lẽ quay đầu lại tiếp tục xoát đề.

Tận mắt chứng kiến ​​vẻ mặt đau khổ của Mạnh Phiên, trong mắt tràn đầy ghen tị, Phí Chuẩn: ...

Tiểu Beta đều khó đối phó như vậy à? Không phải chính cậu ấy nói không muốn sao? Tại sao giờ lại làm bộ dáng ủy khuất như vậy?

Phí Chuẩn không hiểu được, trong lòng tự nhiên bực bội.

...

"Haizzz! Tiểu Omega có làm gì xấu đâu? Còn không phải do chuyện xấu của Tô Hàm Ương, cô ta khi dễ Mạnh Phiên như vậy, Mạnh Phiên trên mặt không nói, nhưng trong lòng khẳng định đều đem chúng ta ghi hận, hai ngày nay Mạnh Phiên cũng không thèm để ý đến em í." Thiệu Trì oán hận mà nói.

Giữa trưa cơm nước xong, tới hiệu sách đi dạo, nhân tiện tiêu thực một chút.

Khi Phí Chuẩn nghe thiệu Trì nói rằng Mạnh Phiên cũng không để ý cậu ta trong hai ngày qua, trái tim anh bỗng cảm thấy được an ủi một cách kỳ lạ.

Mỗi ngày đều bị bạn cùng bàn cho ra rìa, đổi lại ai cũng chịu không nổi a.

Thiệu Trì trấn an mà vỗ vỗ Phí Chuẩn: "Chờ một chút đi, để em ấy bình ổn tâm trạng, nói không chừng quá hai ngày ẻm sẽ hết giận rồi tốt thôi."

Phí Chuẩn không đáp, băng qua hai dãy giá sách, nhìn thấy Mạnh Phiên trong khu học toán, đang lật xem một cuốn sách toán, đọc rất cẩn thận và chăm chú, sau khi lật vài trang, cậu lắc đầu đặt nó xuống trong thất vọng, lại nhặt một quyển khác lên, rồi lại thất vọng đặt xuống.

Mạnh Phiên đã ghé thăm hiệu sách được vài ngày, cuộc thi toán đang ở trước mặt. Cậu muốn làm thêm nhiều đề nữa, định mua một cuốn sách có các dạng đề đặc biệt hơn, nhưng chỉ có một vài cuốn sách câu hỏi học toán trong hiệu sách. Đi tới đi lui cũng chỉ có chừng ấy, khiến cậu rất ngán ngẩm.

Cuộc thi giải toán này dành cho toàn tỉnh, nếu người khác làm nhiều dạng đề mới hơn, mà cậu lại chỉ làm các đề cũ thì sẽ không có tiến bộ gì cả, cơ hội chiến thắng cũng giảm đi rất nhiều.

Mạnh Phiên thất vọng rời khỏi hiệu sách, Phí Chuẩn bước đến, lướt qua vài cuốn sách cậu đã đọc, nghĩ đến cuộc thi toán, trong lòng có chút suy nghĩ.

Ngày hôm sau, Mạnh Phiên đến trường với chiếc cặp trong ngực, vì hôm nay cậu phải đóng học phí 1500. Hồi trước Mạnh Dĩnh mang về 7000, Mạnh Phiên vẫn chưa gửi lại, vì vậy cậu đã mang theo, tính gửi tiền vào buổi trưa.

Trong cặp sách có tổng cộng 8500, quá nhiều, nếu làm mất cậu sẽ chết mất nên cậu phải ôm cặp sách thật cẩn thận.

Vào đến lớp, cậu vội vàng nhét cặp sách vào hộc bàn, nhét thật chặt rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Khi Phí Chuẩn đến, anh thấy sắc mặt của Mạnh Phiên hôm nay không đặc biệt lạnh lùng nữa, cả người hơi căng thẳng lại khiến anh càng thêm bối rối.

Không phải Thiệu Trì đã nói, chờ một chút, khi hết giận rồi sẽ tốt hơn sao?

Tại sao cơn giận này vẫn tăng lên?

Phí Chuẩn vừa ngồi xuống muốn nói chuyện, Mạnh Phiên liếc mắt nhìn anh, liền lấy ra sách tiếng Anh chuẩn bị đọc, rồi lấy điện thoại di động ra đếm ngược 30 giây cho anh.

Phí Chuẩn: ...

Câm luôn, lấy ra một xấp giấy A4 được đóng bìa mỏng trong cặp sách, ném chúng lên bàn của Mạnh Phiên.

Mạnh Phiên nhìn xuống thì thấy trên đó có rất nhiều câu hỏi thi toán, câu hỏi này rất mới, vài đề cậu căn bản chưa từng gặp qua, liền sửng sốt tại chỗ.

"Cho em?"

Đã qua mấy ngày ... Thật hiếm thấy rốt cuộc cũng nghe được cậu chủ động nói một câu.

Phí Chuẩn cảm thấy thập phần chua xót không rõ, lại cảm thấy nhóc lừa đảo này rất là buồn cười, chocolate không cần, nhìn đến mấy cái đề toán học thì hai mắt lại sáng lên.

"Cho cậu."

Mạnh Phiên vẫn tỏ vẻ hoài nghi, lật nó ra, hỏi, "Đưa nó cho em? Thực sự đưa nó cho em?"

Phí Chuẩn bị cậu hỏi làm cho ngây người, "Làm sao vậy?"

"Không phải anh cũng tham gia cuộc thi toán sao? Giáo viên dạy toán kêu anh đăng ký."

"Ừ, vậy thì sao?"

Mạnh Phiên trợn to hai mắt, "Đề tốt như vậy, anh lại cho em? Hiện tại chúng ta không phải là đối thủ sao? Giải nhất tỉnh chỉ có một."

Phí Chuẩn: ...

Anh chợt hiểu ra điều gì đó.

"Mấy ngày nay cậu đều bỏ qua tôi. Không phải là vì cậu coi tôi như đối thù đấy chứ?"

Thì không phải vậy à?

Mạnh Phiên nhìn những đề kia, cứng người.

Cậu cũng không cố ý nhắm vào Phí Chuẩn, cậu chỉ là cảm thấy Phí Chuẩn quá mạnh, nhưng giải nhất tỉnh chỉ có một, nhiều tiền thưởng như vậy cũng chỉ có thể cho một người, cậu cần phải phi thường nỗ lực mà tranh, cho nên hai ngày này căn bản không có thời gian phản ứng bất luận kẻ nào, dù là thời gian rảnh rỗi, cậu đều tận dụng không ngừng xoát đề.

Nhưng bây giờ thấy Phí Chuẩn hào phóng đưa đề mới cho cậu như vậy, Mạnh Phiên trong lòng cảm thấy rất khó chịu, cậu cảm thấy mình giống như một tên xấu xa, đề phòng người khác, nhưng người khác lại đối xử tử tế với cậu.

"Xin lỗi, hình như là em keo kiệt quá." Mạnh Phiên cụp mắt xuống, lông mi đen dày, nhìn qua bộ dạng cụp mi rũ mắt, đáng thương vô cùng.

Phí Chuẩn lúc này không biết mình nên vui vì Mạnh Phiên không giận mình hay nên cứng họng vì trong hai ngày nay cậu cáu kỉnh chỉ vì một lý do vô lý như vậy.

"Cô của tôi là người ra đề trong các cuộc thi toán học trước đây. Cô ấy đã nghỉ hưu mấy năm rồi, nhưng vẫn còn một số nghiên cứu. Tôi thỉnh thoảng cũng hỏi cô ấy một số đề mới, cậu làm thử xem."

Anh càng nói như vậy, Mạnh Phiên càng cảm thấy áy náy, giận chính mình keo kiệt, "Còn anh thì sao? Anh đã làm được chưa? Mặc dù em quan tâm đến giải nhất tỉnh, nhưng em không cần anh cho, chúng ta cùng nhau nỗ lực, vậy mới có bản lĩnh!"

Phí Chuẩn cười tủm tỉm gật đầu, "Ai nói cậu không có bản lĩnh đâu, tôi cũng làm rồi."

Mạnh Phiên thở phào nhẹ nhõm, cảm động nâng niu tập đề, đối với Phí Chuẩn cười hì hì ngọt ngào, "Vậy cảm ơn anh nhé, tiểu ngọt O tặng anh nụ cười ngọt nhất trần đời nè, anh thật là tốt!"

Phí Chuẩn: ...

Nụ cười ngọt ngào quen thuộc và tính tình kỳ quái lại trở về, lòng anh bỗng thoải mái lạ thường.

"Con gà của cậu có tên không? Tôi muốn đặt tên cho gà nhỏ." Mấy ngày trước Phí Chuẩn đã muốn thảo luận vấn đề này với Mạnh Phiên, dù sao đó cũng là gà nhỏ do Mạnh Phiên mang đến, anh rất thích.

Mạnh Phiên cười khúc khích, gà con cuối cùng lại thành người thắng, muốn bay lên cành cao biến phượng hoàng rồi.

"Anh thích gì thì đặt lấy, tỷ như kêu nó là chocolate."

Phí Chuẩn:......

Anh nhìn Mạnh Phiên bộ dáng vui vui vẻ vẻ, không giống như đang nói mỉa mình, "Cậu thích chocolate vậy à?"

"Đúng vậy, siêu thơm ngọt, ăn siêu ngon."

Nghe vậy, lỗ tai của Phí Chuẩn đỏ lên một cách bất thường, quay mặt đi chỗ khác, như tùy ý hỏi: "Vậy hôm qua tôi mang cho cậu hai hộp, sao cậu không nhận? Bởi vì tôi là đối thủ trong cuộc thi toán với cậu à?"

Mạnh Phiên bĩu môi, nghĩ đến ngày hôm qua một viên cũng không được ăn, lòng vẫn đau như cắt, trong bụng như có trùng, đều kêu gào muốn ăn.

"Quá lớn, hẳn là rất đắt? Em không thể nhận."

Phí Chuẩn: ...

Thì ra là thế.

Anh chợt nhớ ra hình như Thiệu Trì đã nói Mạnh Phiên thậm chí còn không nhận những món ăn vặt đắt tiền hơn một chút, huống chi là hai hộp sôcôla lớn.

...

Bởi vì bộ đề toán mới, mối quan hệ giữa hai người đã dịu đi rất nhiều, khi tan giờ ra khỏi lớp, Mạnh Phiên không còn ở một bên rúc đầu tự giải đề nữa. Đã nói là cùng nhau nỗ lực, nên khi cậu có ý tưởng tốt giải quyết đề mới, cậu sẽ luôn thảo luận với Phí Chuẩn.

Mạnh Phiên buổi trưa cũng không vội ăn cơm trưa, cậu muốn để dành tiền trước, nếu cảm thấy không thoải mái thì có thể ăn sau.

Lấy cặp sách trong bàn ra, Mạnh Phiên định đứng dậy, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Phí Chuẩn, anh còn ngồi vững vàng trên chỗ của mình, không có ý định ra ngoài ăn.

"Anh bị sao vậy?" Mạnh Phiên nhỏ giọng hỏi.

Thiệu Trì chạy tới, vỗ vỗ Phí Chuẩn, "Đi thôi, anh Chuẩn, đi ăn cơm."

Phí Chuẩn khẽ cau mày, quay đầu lại thấy người trong lớp gần như đã đi hết, anh mới nhẹ nhàng thở ra "Cậu đi đi, tôi có một câu hỏi không hiểu, muốn thảo luận với Mạnh Phiên một chút."

Vội vã muốn đi gửi tiền, Mạnh Phiên: ...

Thiệu Trì cũng biết, Phí Chuẩn hai ngày trước còn sầu đời vì Mạnh Phiên lạnh lùng với anh, thật vất vả hôm nay quan hệ hai người mới hòa hoãn, tự nhiên không quấy rầy, hiểu rõ mà cười hì hì đi trước.

"Anh không thoải mái sao?" Mạnh Phiên cúi xuống nhìn anh, thấy khuôn mặt tái nhợt của anh, trên trán chảy ra mồ hôi.

Hôm nay trời nóng, trong lớp bật điều hòa, cũng không đến nỗi chảy mồ hôi như vậy.

Phí Chuẩn vươn tay nắm lấy cánh tay Mạnh Phiên, kéo cậu lại gần, nhỏ giọng giải thích: "Tôi cảm thấy không ổn, tin tức tố có chút không ổn."

Chết tiệt!

Mạnh Phiên cả kinh, cũng cảm thấy khẩn trương, tin tức tố của Phí Chuẩn không ổn định sẽ dẫn tới hậu quả chính là rất nghiêm trọng!

Cậu không quan tâm đến việc gửi tiền, nhét lại cặp sách vào hộc bàn, nhìn đám học sinh tan học đi ăn cơm, trong lòng thầm cầu nguyện: Đi đi! Ra ngoài lẹ đi!

"Có cần thuốc ức chế không? Anh chịu đựng một chút."

Mạnh Phiên nhỏ giọng trấn an, sợ rằng lời nói của mình sẽ không có tác dụng, theo bản năng mà vươn tay sờ sờ đầu Phí Chuẩn, giống như xoa dịu con gà nhỏ lúc trước.

Phí Chuẩn ngốc một chút, có điểm muốn cười, nhưng không biết vì cái gì, trong thân thể dị động kỳ dị giống như thoáng ổn định một chút.

" Thuốc ức chế tôi có mang theo, nhưng thời gian có tác dụng hơi lâu. Tôi sợ nếu ảnh hưởng đến người khác sẽ gây phiền phức".

Lúc này, hai người đều có một suy nghĩ chung: Mạnh Phiên là Beta sẽ không bị ảnh hưởng gì, sẽ tốt hơn nhiều nếu cậu ấy ở lại giúp đỡ.

Còn một lý do nữa khiến Phí Chuẩn tin tưởng Mạnh Phiên đến vậy, Mạnh Phiên biết rõ mùi vị tin tức tố của anh.

Mạnh Phiên rất lo lắng, nhìn bạn học cuối cùng ra khỏi phòng học, vỗ vỗ Phí Chuẩn ý bảo anh ấy trước tiên dùng thuốc ức chế, một tay đỡ lấy bàn, nhảy ra, nhanh chóng chạy khỏi phòng học.

Phí Chuẩn không biết cậu đinh làm gì, chịu đựng cố gắng mà khống chế tin tức tố rất là vất vả, run run mò tay lấy từ trong cặp ra thuốc ứng chế độc quyền, chính mình tự tiêm một nhát.

Mới vừa tiêm xong, Mạnh Phiên đã trở lại, đem anh đỡ lên.

"Lớp học nguy hiểm quá. Em không biết khi nào các bạn trong lớp mới về. Em đã đến văn phòng tiếng Anh. Các giáo viên đều đã đi ăn rồi. Chúng ta đến đó rồi đóng chặt cửa sẽ an toàn hơn nhiều."

Phí Chuẩn không phản đối, rất cảm kích Mạnh Phiên đã ân cần như vậy, nhưng không còn khí lực, chỉ có thể gật đầu, choàng tay qua vai Mạnh Phiên, dựa vào cậu rồi đi đến văn phòng tiếng Anh.

Vào văn phòng, Mạnh Phiên để Phí Chuẩn ngồi trên ghế trong phòng của Lăng Di, rồi ngay lập tức đóng cửa lại, khóa trái, cửa sổ cũng đóng lại.

Phí Chuẩn lập tức thả lỏng toàn thân, tin tức tố toàn thân lập tức tản ra.

Với chất ức chế độc quyền, tình hình tốt hơn nhiều, so với cuộc náo loạn tin tức tố trên đường phố một năm trước, lần này chỉ là một sự bất ổn nhỏ, sau một thời gian chắc chắn sẽ tốt hơn.

Mạnh Phiên sau khi đóng cửa sổ, chợt ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt trong văn phòng, hơi lạnh, giống như sô cô la vừa lấy ra từ tủ lạnh, có mùi thơm lạnh thấu xương, vừa ngọt vừa đắng.

Cậu có chút thèm, có chút tham lam mà nhắm mắt hung hăng ngửi một chút, trong miệng theo bản năng phân bố nước miếng.

Đi đến bên cạnh Phí Chuẩn, Mạnh Phiên có chút kinh ngạc nói: "Hóa ra anh có vị sô cô la?!"

Phí Chuẩn, người nghĩ rằng Mạnh Phiên đã biết: ...

Chết đứng ngay tại chỗ.

Quả nhiên là nhóc lừa đảo đáng ghét, hóa ra trước kia lừa anh! Anh thế mà còn tín nhiệm cậu ta như vậy, một chân dẫm vào cái hố to này!

--------------------------------------------------

Phí Thừa có thể trông như thế này không nhờ ~ tôi nghĩ là có hơi quyến rũ với hot quá, ảnh phải lạnh lùng hơn cơ nhưng tôi vẫn cứ thích share cho mấy bạn >O<

Weibo 徐维森喔