Sheen không động đậy, hắn vẫn đang dán mắt vào Lindon.

Giữa bầu không khí căng chặt ấy, nhóm đại biểu đứng ở vùng trũng vừa hoàn hồn nhìn nhau, không chút che giấu nỗi khiếp sợ của chính mình - điều này hoàn toàn không khớp với căn cứ số 1 bần cùng lạc hậu trong truyền thuyết! Kỳ thật nếu có thể, bọn họ rất muốn mở miệng nói chuyện, nhưng tình hình trước mắt hiển nhiên khá quỷ dị.

“Căn cứ số 3, Carrie Sylvie.” Lúc mọi người thì thầm trong lòng, Carrie mặc trang phục thống soái màu lam, sải bước đến từ phía sau.

Hàng mày của Sheen khẽ nhúc nhích, cùng lúc đó, Lindon và bộ đội đặc chủng phía sau cũng hướng về Carrie, ưỡn ngực hóp bụng, tay phải mau lẹ nâng lên, đầu ngón tay ngừng ở vành nón - chấp hành quân lễ tiêu chuẩn.

Không có bất cứ mệnh lệnh gì mà lại phối hợp ăn ý thế, đội binh lính này dường như từa tựa bóng dáng Lindon.

Đồng tử Sheen hơi co lại, hắn liếc nhìn hai đội đặc chủng rồi thu hồi tầm mắt.

“Quân phòng vệ căn cứ số 3, thiếu tướng Sheen Sylvie.” Sheen và Carrie đồng thời đáp trả quân lễ, tiếp đó gật đầu với đám đông, “Hoan nghênh các vị đến Tinh Điện!”

“Căn cứ số 1 đã nghèo đến mức phải bận đồ cổ sao.”

Orson đi theo sau Carrie, mất thật lâu mới kìm hãm được kinh hãi trong lòng, bất luận là sự phô trương hay là khí thế, cái nào cũng khiến cậu ta thêm bực bội, thế nên nói chuyện không lựa lời, “Còn nữa, thật tiếc cho lực lượng Alpha phòng vệ của các cậu.”

Đội quân Alpha bị tiêu diệt là miệng vết thương của căn cứ số 1, mọi người thầm kinh hô.

Chỉ có Lindon thờ ơ nhìn về phía Carrie.

“Vị này là Orson White, công tước căn cứ số 4.” Carrie nhịn xuống niềm xúc động mắng người, trợn trắng mắt giới thiệu, “Mới vừa nhậm chức.”

“Sự ngu xuẩn của công tước cũng nổi trội như cái mũi của ngài ấy vậy.” Lindon nhìn sang Orson, từ tốn nói, “Không dám giấu giếm, chúng tôi quả thực vì họ mà đến.”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt mọi người đại biến.

Gương mặt Orson tái nhợt, cậu ta thất thố lui về phía sau một bước, nhìn Lindon.

Đôi mắt Lindon sâu thẳm trừng lại cậu ta, tựa như ngài thẩm phán khoác chiến y đẫm máu, từ quỷ vực trồi lên đây để đòi mạng.

Orson lui tiếp, mãi đến khi đoàn ngoại giao đi tới nhắc nhở mọi người quay về nghỉ ngơi thì mới chịu thôi.

Hằng tinh Abel đã lặn, nhiệt độ không khí giảm mạnh và ánh sáng cũng đột ngột sẩm tối.

Lindon và Carrie sóng vai bước đi, vào một khắc trước khi chia tay, Lindon nhìn thoáng qua bên kia.

Sheen rốt cuộc bắt kịp sự khác thường chợt loé trong ánh mắt đó - không phải chột dạ, mà là một loại chiến ý khắc sâu bị che giấu.

***

Vào đêm, đề tài về căn cứ số 1 với thiếu tướng Lindon trở thành tin tức hót hòn họt trên kênh liên lạc.

Trước tiên mọi người suy đoán hàm nghĩa trong câu nói kia của thiếu tướng Lindon, cuối cùng khi thông báo lễ kỉ niệm được đăng lên, nó đã biểu lộ ý nghĩa đó là tương quan thương mại.

Đây cũng là chủ đề trong lễ kỉ niệm liên minh mười năm về trước.

“Lễ kỉ niệm năm đó chỉ định ba căn cứ lớn, các tuyến đường thương mại của hành tinh rồi chính sách thu nhập thuế nữa, tôi còn tưởng lần này cũng vậy, không ngờ thiếu tướng Lindon lại nhắc tới chiến dịch tinh cầu Rose.”

“Thiếu tướng Lindon không chủ động nhắc tới nha.” Có người biện hộ thay căn cứ số 1, “Là công tước White nói móc người khác trước, công tước White cư xử vô lễ và thô lỗ khiến người tôi ớn lạnh.”

“Kệ đi, ngày mai vẫn phải khai mạc lễ kỉ niệm à.

Chúng ta đến đó hóng.”

Nghĩ vậy, mọi người trở nên bình tĩnh hơn.

“Căn cứ số 1 rốt cuộc nghèo hay không nghèo vậy?” Có người tò mò, “Tôi vẫn luôn cho rằng họ là lão nông dân thật chất phác.

Kết quả lại là mấy anh chàng mơn mởn, khúc cua này tại hạ không lường tới!”

“Sốc chết tôi, dẫu họ chỉ khoác quân trang nhưng khí chất thật sự cao quý!”

“Ê, có khi nào mọi người tự tưởng tượng căn cứ số 1 nghèo kiết xác không á?”

“Đâu, không phải.” Giữa những suy đoán kỳ ba, một đại biểu kì cựu lên tiếng, “Trước kia căn cứ số 1 thực chất thực nghèo.”

“Nghèo đến mức nào thế?”

“Sau chiến dịch tinh cầu Rose, liên minh tổ chức lễ kỉ niệm hơn ba lần, hai lần căn cứ số 1 không tham gia vì bọn họ không có lấy một phi thuyền nào đàng hoàng tử tế.” Đại biểu già nói, “Cuối cùng vào lần nọ, nguyên thủ bên đó cũng tới, ngồi trên một con tàu đo lường hỏng hóc.

Hơn nữa các vị không phát hiện ra vệ tinh của căn cứ số 1 không cử ai tham gia sao?”

“Vì sao chứ?” Có kẻ kinh ngạc, “Vệ tinh cũng có quyền bầu phiếu mà, hai bên đi chung luôn cho tiện.”

“Vì họ lo rằng phi thuyền sẽ không thể đến được căn cứ số 4.” Lão đại biểu nói, “Nguyên thủ bọn họ chỉ dẫn theo một thị vệ lúc xuất phát thôi, đại diện cho toàn bộ căn cứ.

Mà bọn họ cũng đã chuẩn bị cho việc không thể quay trở về.”

“…” Mặc dù từng suy đoán qua, nhưng nghe được chuyện như vậy vẫn khiến lòng người thổn thức.

Người đó là lãnh tụ tối cao của căn cứ số 1.

“Vị nguyên thủ này thật tội.”

“Điều tồi tệ hơn còn ở phía sau, hiệp định thương mại liên minh lúc bấy giờ quy định căn cứ số 1 phải nộp thêm 20% thuế quan, sở dĩ là vì bọn họ không thể cung cấp hộ tống cho tuyến đường hàng không.”

Đại biểu già tiếp tục nói, “Vị nguyên thủ ấy đau khổ khẩn cầu rất nhiều ngày tới mức giọng nói khản đặc, lúc này lão công tước White mới miễn cưỡng đồng ý tạm thời vụ miễn trừ.”

“20%… Nếu nộp thật, căn cứ số 1 sẽ không trụ nổi đến ngày hôm nay đâu.”

Nhiều người dần trầm mặc, rồi lại sôi nổi suy đoán: “Vậy nên ở hội nghị lần này, tiểu công tước White muốn đòi lại phần thuế quan kia ư?”

***

“20% thuế quan là ở đâu ra?” Lindon nghi hoặc nhìn Sheen.

Mười phút trước, thiếu tướng Sheen đến thăm Lindon đang chuẩn bị nghỉ ngơi, mời cậu lên tháp Song Tinh vào buổi đêm.

Sau khi ra khỏi thang máy ngắm cảnh, Sheen nhắc tới chuyện thuế quan.

Đó chẳng phải bí mật gì, Sheen cũng chỉ dùng nó để bắt chuyện phiếm thôi, không ngờ Lindon thật sự không biết.

“Này là đề nghị của lão công tước White, e rằng chỉ có gia tộc White rõ ràng nhất.”

Sheen chắp tay sau lưng, nhìn Lindon đầy hứng thú, “Có lẽ Orson với thị vệ cậu ta cũng biết lai rai đấy, nếu vậy thì cậu nên ở lại thêm vài ngày nhỉ, Ulliel.”

Lần đầu tiên Sheen trực tiếp gọi ra cái tên này, âm tiết dịu dàng lưu luyến phát ra từ miệng lưỡi trằn trọc nhưng lại trơn tru nồng đượm đến chẳng ngờ.

Vẻ mặt Lindon không chút dao động, chỉ lẳng lặng đứng cách đó không xa.

“Nơi này có mỗi hai người chúng ta.

Thiếu tướng Lindon không cần giả ngu đâu.” Sheen nhìn thật sâu vào mắt cậu, “Tốt xấu gì cũng ngủ với nhau lâu vậy, nếu tôi mà không nhận ra cậu thì ngu đần hết thuốc chữa.”

“Thiếu tướng còn ngu ngơ hơn tôi nghĩ cơ.” Lindon nghi hoặc, “Một người không chịu liên hôn vì người tình mất tích, bây giờ lại thừa nhận lên giường cùng một người khác.”

“Xui ghê, người đó vẫn là cậu.” Sheen nói, “Tôi đã điều tra tất cả nhân viên liên quan đến cậu, tôi tin chắc thiếu tướng Lindon đây đến bên cạnh tôi là việc ngoài ý muốn.

Nhưng có lẽ chúng ta vẫn nên hỏi thăm nhau một chút, vì sao cậu lẻn vào căn cứ số 3?”

“Anh nghĩ tôi là ai?”

“Ulliel.”

“Anh bị điên à.” Lindon vô cảm nói, “Nếu chưa điên hoàn toàn, mong anh nhớ rõ thân phận của tôi, cũng cân nhắc tới lời ăn tiếng nói, hành động vừa rồi có thể cấu thành tội quấy rối tình dục.”

“Nhắc mới nhớ, cậu quấy rối tôi còn nhiều hơn ấy chớ?” Sheen tức đến bật cười, “Lúc cậu quyến rũ tôi không phải là thái độ này.”

“Thiếu tướng Sheen, quấy rối tình dục là sự cố xã giao.

Nếu không còn chuyện gì khác thì chúng ta nên đi xuống.” Lindon hiển nhiên không kiên nhẫn mấy, cậu xoay người đi tới thang máy.

Sheen lùi về sau một bước, đợi khi Lindon bước qua người hắn thì hắn đột nhiên tấn công, năm ngón tay như ưng trảo nhanh chóng kẹp lấy yết hầu đối phương, cần cổ mảnh khảnh ở ngay trước mắt.

Con ngươi Lindon co rút, một giây trước khi đầu ngón tay hắn chạm vào, cậu lao vào vòng tay Sheen.

Sheen bước chân trái ra sau, nắm đấm tay trái vọt từ dưới lên.

Lindon hơi nghiêng đầu, cậu xoay người đồng thời sờ soạng trên đùi hắn một phen.

Giây tiếp theo, hai người đứng sát kề, súng lục của Lindon vừa lúc chỉa vào trán Sheen, chốt an toàn đã mở.

Đó là súng thần kinh của Sheen.

Trong mắt Sheen loé lên vẻ sửng sốt khó che giấu.

Hai người đối diện nhau một lát, cuối cùng, Sheen khẽ bật cười thành tiếng.

“Liệu cậu có nắm chắc mình sẽ nổ súng trước khi tôi moi trái tim cậu ra không?” Không biết từ bao giờ, tay phải hắn đã cầm một con dao găm, lúc này mũi dao đang chạm trúng ngực Lindon.

“Anh cứ thử.” Lindon nói, “Vấn đề đơn giản thôi, anh chết hoặc tôi chết.”

“Chết một vị thiếu tướng là sự cố ngoại giao trọng đại nhỉ.” Sheen nhướng mày.

Lindon gật đầu: “Không nghiêm trọng bằng quấy rối tình dục nhỉ.”

Sheen: “…”

Dù nội tâm đã chắc chắn Lindon chính là Ulliel, nhưng nhìn dáng vẻ đúng lý hợp tình hiện giờ của đối phương, Sheen lại do dự, chẳng lẽ hắn nhận nhầm thiệt?

Hắn chần chờ nửa khắc, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ, nếu ban nãy hắn còn hoang mang thì bây giờ hắn càng thêm kiên định - chỉ có thân thủ như vậy mới có thể lặng yên không một tiếng động mà giết chết mấy tên thị vệ.

Nhưng không thừa nhận cũng chẳng sao, lễ kỉ niệm được tổ chức suốt một tuần mà.

Lindon không thể nào né tránh hắn mãi.

“Xem ra thiếu tướng Lindon không sợ chiến tranh bùng nổ.” Sheen hạ quyết tâm, nhìn kẻ dù bận vẫn ung dung trước mắt, cất dao găm đi.

“Không đâu thiếu tướng.” Tay phải Lindon nhẹ nhàng cử động rồi trả khẩu súng lục lại cho chủ, đồng thời nhìn Sheen chằm chằm, “Tôi được sinh ra vì chiến tranh.”

***

“Để tránh nhân loại xảy ra xung đột và chiến tranh, tổ tiên chúng ta đã quyết định tổ chức lễ mừng liên minh, đây là một sự kiện vô cùng trọng đại.

Tôi thật vinh hạnh khi được gặp gỡ các vị tại đây với tư cách là người triệu tập kiêm người chủ trì buổi lễ.”

Carrie Sylvie vận lễ phục chính thức màu bạc, cô nhìn về phía mọi người, “Trước đó, chúng ta từng tổ chức một buổi hội nghị phi chính thức, nói vậy chắc mọi người cũng rõ ràng cái tính tình nóng nảy như nước sôi đổ vào háng của tôi rồi, thế nên hãy để tôi phát biểu một câu văn minh, nếu các vị tới đây để giải quyết vấn đề, vậy thì đừng con mẹ nó cãi cọ dông dài.

Trên bảng số liệu của ai cũng có hai cái nút, chỉ cần các vị ngoan ngoãn ấn một cái, thì bất cứ vấn đề chết tiệt nào cũng sẽ không làm chậm trễ chuyện chúng ta ăn cơm trưa.”

Các hướng của phòng hội nghị, cũng như phía sau mỗi đại biểu đều lắp camera tiên tiến nhất, nhằm ghi lại nội dung cuộc họp một cách toàn diện, để người tham dự còn có thể xem lại sau khi hội nghị kết thúc.

Carrie và Sheen ngồi đầu tiên ở bàn tròn hội nghị.

Lindon thay sang trang phục màu đen, cậu với hai gã hộ vệ ngồi phía bên phải Carrie.

Đối diện cậu là Orson White khoác áo choàng màu vàng cùng hai vị quân sư của White.

Trước mặt mọi người đều có một bảng số liệu, Carrie vừa dứt lời, trên bảng số liệu chợt xuất hiện hai cái nút ấn.

“Thống soái.” Có đại biểu ở hàng sau giơ tay, “Trên bảng số liệu không có tùy chọn bỏ quyền.”

“Đúng rồi, tôi đã thay đổi vài chỗ.” Carrie nói, “Trong các hội nghị lần trước luôn có mấy lão bánh quẩy lựa chọn bỏ quyền, thế là xảy ra cục diện phiếu ngang nhau rất ngượng ngùng, nên tôi loại bỏ mục vô dụng đó rồi.”

“Đồng thời, tôi cũng tối ưu hoá tiến trình hội nghị.

Hai ngày đầu là giai đoạn bầu phiếu.

Ngày thứ ba tự do thảo luận, ngày thứ tư tiến hành bầu phiếu đợt cuối, cho ra kết quả cuối cùng.

Như vậy thì sau khi mọi vấn đề cần biểu quyết kết thúc, các vị còn tận ba ngày để ăn mừng.”

Điều này quả thật khác với quá trình hội nghị liên minh cũ, mà đa số người tham dự năm nay là tân nhân, mọi người cũng chẳng quan tâm mấy.

Mọi người chỉ thắc mắc về hình thức bầu phiếu.

“Thống soái.” Lại có đại biểu giơ tay: “Tuy sắp xếp như vậy rất thuận tiện, nhưng không phải tất cả mọi vấn đề đều có thể dùng câu trả lời để trả lời, tình huống như vậy thì giải quyết như thế nào?”

Carrie nghi hoặc mà nhíu mày: “Ví dụ như?”

“Tinh cầu Sharas chúng tôi gần đây xuất hiện vi khuẩn ô nhiễm, nhà cửa của cư dân bị ăn mòn nghiêm trọng, chúng tôi rất mong nhận được sự giúp đỡ từ mọi người.”

“Mời anh định nghĩa một chút khái niệm ‘giúp đỡ’.” Carrie nói.

Đại biểu kia sửng sốt, gã khó hiểu nhìn cô.

“Trước khi phát triển một bộ óc thông minh lanh lẹ, mong anh hiểu rõ, người ngồi nơi này đếch phải cha mẹ anh, đếch ai rảnh để lo cho cái thân và tinh cầu nhỏ của anh đâu!” Carrie nói, “Nhìn thấy tinh cầu của mình rơi vào ô nhiễm, anh cũng chỉ có thể hô to làm sao bây giờ thôi hả? Vậy tinh cầu các anh nên đổi người đi thôi, ngu ngốc.

Ít ra anh phải có đối sách của riêng mình chứ, nêu vấn đề tinh cầu ô nhiễm rồi yêu cầu liên minh cung cấp tài chính duy trì, thử hỏi mọi người chịu không? Anh muốn được hành tinh nào đó chi viện, mọi người chịu không, tinh cầu của anh tèo đời rồi anh muốn dẫn con dân đi di cư, mọi người chịu không?? Tới đây tham dự chí ít phải lắp cái não vào, mang theo mỗi cái miệng rộng vô dụng thế chả đủ đâu.”

Đại biểu tinh cầu Sharas sửng sốt, sắc mặt dần ửng đỏ, “Đúng vậy, nữ sĩ...” Gã đang do dự có nên cảm ơn hay không.

“Tiếp theo sẽ bắt đầu vòng bầu phiếu đầu tiên.” Carrie lập tức xem nhẹ gã, quay sang mọi người, “Đề xuất số 1, công tước Orson White của căn cứ số 4 cho rằng cần phải trưng thu 20% thuế quan đối với căn cứ số 1 để bù đắp tiền bảo trì tuyến đường thương mại hàng không.

Mọi người đồng ý hay không?”

Dù đã chuẩn bị tâm lý, song đám người vẫn choáng váng muốn xỉu trước câu hỏi nặng nề nêu trên, đành hai mặt nhìn nhau.

“Được quyền phát biểu không?” Orson nhìn qua Carrie, thả lỏng tay, “Tôi nghĩ ai ai cũng phải biết một ít thông tin bối cảnh.”

Carrie nhún vai: “Tôi đâu có bịt miệng ngài đâu ơ kìa.”

“…”

Orson cảm giác cậu ta sắp bị mắng thành quen thói, cậu ta gật đầu rồi hướng về các vị đại biểu, “Liên minh tinh tế của chúng ta, ngoại trừ các tinh chủ thì có tất cả 14 tinh cầu thuộc địa và 6 tinh cầu tài nguyên.

Mười năm về trước, người lãnh đạo tiền nhiệm đã ban hành chính sách kinh tế thương mại, đồng thời sáng lập mấy chục tuyến đường hàng không.

Những tuyến đường này toàn do tàu bảo vệ của căn cứ số 4 và số 3 hộ tống.

Căn cứ số 1 vẫn luôn tiến hành giao dịch trong thời gian này mà không trả giá bất cứ thứ gì cả, thật không công bằng.”

“Và hiện tại, căn cứ số 1 đã phục hồi nền kinh tế.” Orson nhìn qua Lindon phía đối diện, một cái nhìn không mang ý tốt, “Xem cách ăn mặc trang nhã của thiếu tướng Lindon là biết.

Vì vậy, căn cứ số 1 nên trích ra một phần kinh phí để bù đắp.”

Nhóm đại biểu lũ lượt nhìn Lindon, đúng thật, người bên căn cứ số 1 trông cứ như người mẫu nam, quần áo thì nổi bật, ngoại hình không hề liên quan đến hai chữ bần cùng.

Orson hài lòng ngồi xuống.

“Công tước Orson nói rất đúng.” Lindon gật đầu, “Nền kinh tế của căn cứ chúng tôi quả thật đã khôi phục một phần rồi, sẽ không hợp lý nếu chỉ để căn cứ số 3 cùng số 4 phụ trách hộ tống đường hàng không.”

Đám đông kinh ngạc ngẩng phắt đầu.

Orson cũng rất bất ngờ, song cậu ta nhanh chóng tươi vui rạng rỡ, đây là khởi đầu tốt, căn cứ số 1 không dám trêu chọc bọn họ.

Tuy nhiên, câu nói kế tiếp của Lindon lại khiến nụ cười đó bất chợt cứng đờ và tan vỡ thành từng mảnh nhỏ.

“Cho nên, chúng tôi sẵn sàng cử ra những con tàu bảo vệ, cùng tham dự công tác hộ tống đường thương mại hàng không.” Lindon dừng lại, “Không nhất thiết phải thảo luận chuyện thuế quan.”

Sheen lẳng lặng quan sát hành động của cậu, hắn bỗng phát hiện cậu đang nhìn qua mấy ông đại biểu hành tinh cùng trận doanh với Orson trong hội nghị đợt trước.

Kẻ nào kẻ nấy đều chẳng nói một lời, cúi gằm đầu.

Sheen: “…” Ông tướng này phủ nhận mình là Ulliel, vậy mà sử dụng tình báo hồi đó không chút do dự.

“Mấy người biết bao nhiêu con tàu bảo vệ không!” Orson gần như rống lên, “Mấy người có chắc là sẽ cử ra nhiều như thế không?”

“Chẳng lẽ công tước Orson hiểu rõ căn cứ số 1 hơn tôi sao?” Lindon trào phúng, “Yên tâm đi, chúng tôi không có thói quen quỵt nợ.

Đâu giống căn cứ số 4 nào đó ăn đồ ăn của chúng tôi mà chưa trả tiền.”

Orson: “…”

“Xem ra có thể tiến hành bầu phiếu rồi.” Carrie vỗ tay trước khi Orson định chơi bài chuồn, “Các vị, nắm chặt thời cơ.”

Nút tùy chọn trên bảng số liệu bắt đầu lập loè, rõ ràng là cố ý cài đặt để thúc giục mọi người tốc chiến tốc thắng.

Cả đám cảm thấy nhức mắt, bèn lần lượt lựa chọn.

Sau đó bảng số liệu bình thường trở lại.

“Toàn phiếu phủ quyết.

Tốt lắm.” Carrie nhìn kết quả thật, rồi đọc, “Đề xuất số 2.”

Cô vừa nói xong thì lập tức liếc qua Lindon, “Thiếu tướng Lindon của căn cứ số 1 yêu cầu căn cứ số 4 công khai chi tiết về hai tinh cầu thuộc địa mới.”

Dạo gần đây, căn cứ số 4 chiếm được hai tinh cầu thuộc địa mới.

Người ngoài đều nghĩ căn cứ số 4 anh dũng.

Chỉ có người ở căn cứ số 3 biết rõ, trong việc này có uẩn khúc.

Sheen nhịn không được, hắn lại nhìn Lindon lần nữa.

Hắn tìm được tình báo này thông qua con đường đặc biệt, giờ nó bị Lindon sử dụng không thương tiếc.

Không gian cuộc hội nghị vừa mới thoải mái bỗng trở nên ứ đọng.

Lần này không chỉ Orson, ngay cả mấy đại biểu tinh cầu thuộc địa của căn cứ số 4 đều trừng Lindon một cách bất thiện.

“Tôi cho rằng căn cứ các cậu không có quyền.” Mặt Orson lạnh te, “Đây là chuyện riêng của căn cứ chúng tôi.”

Cậu ta nói xong thì trông sang Sheen, với hy vọng được căn cứ số 3 lên tiếng ủng hộ.

“Không, công tước Orson, chẳng phải chuyện riêng của mỗi căn cứ các ngài thôi đâu, nó còn kéo theo mối quan hệ giữa chúng ta và người Lockra.” Đáp lại sự mong đợi của cậu ta, Sheen nói đôi lời, còn mỉm cười với cậu ta một cái.

Orson há hốc mồm, nhìn đối phương bằng vẻ mặt khó tin.

Sheen thu liễm ý cười, ngữ khí ngưng trọng hẳn, “Nhân loại chúng ta từng xung đột mười mấy trận với người Lockra, căn cứ số 4 lại đột ngột có được hai hành tinh của kẻ thù mà không xảy ra tranh chấp hay mở rộng ngoại giao.

Hiện tại, căn cứ số 4 cần đưa ra lời giải thích hợp lý, nếu không chúng tôi có quyền nghi ngờ các người phản bội liên minh nhân loại.”.