“Tôi thích Thành Nhất.
Tôi cảm thấy mắt của anh ấy đẹp, đẹp vô cùng. Hình như chưa từng nhìn thấy mắt của ai đẹp như vậy.
Tôi nghĩ nếu ánh hoàng hôn phản chiếu trong đôi mắt đó, tôi vì để ngắm được, nguyện chết trong hồ thu.”
Bài viết tiếp theo có vô số bình luận, nhiều hơn cả bài viết được Hy Vọng Lúc Nửa Đêm chia sẻ. Tôi không đọc, nhưng có thể dự đoán bên dưới lời mắng Thành Nhất nhiều hơn là lời thương yêu anh.
Khi ghét bỏ, người ta lại có nhiều lời hơn để nói lúc yêu thương.
Cô bé con Hy Vọng lại nhắn tin riêng cho tôi. Cô ấy nói.
“Chị ơi, cảm ơn chị vẫn yêu Nhất ca như thế. Em thật thất vọng với fandom, vì sao có quá nhiều người hôm trước còn nói có thể vì Nhất ca mà chết, hôm sau đã mắng anh ấy đến cẩu huyết lâm đầu, thậm chí còn chế ảnh đòi giết chết anh ấy? Cái mà bọn họ gọi là yêu, là thương chỉ có như vậy thôi sao?”
Tôi suy nghĩ một lúc, viết lại cho cô bé.
“Tình yêu của người khác cũng không thể giống với tình yêu của em. Trải qua gian nan, giữ lại tinh hoa cùng nhẫn nại. Chúng ta không cần số lượng, chỉ cần chân tâm.”
Hy Vọng gửi cho tôi một hình thỏ con khóc lóc cùng chục hình mèo con thả tim. Sau đó, cô bé chợt viết tiếp. Rất nghiêm túc.
“Chị, em sẽ khởi kiện.”
“Khởi kiện?”, Tôi hỏi.
“Dạ. Khởi kiện Phù Dung tung tin đồn ác ý, gây tổn thương tinh thần của những người ủng hộ Thành Nhất, bao gồm chính bản thân em.”
Phù Dung là nghệ danh mà bạn gái cũ của Thành Nhất dùng. Loại kiện tụng này trước nay cơ hồ chưa từng xảy ra. Phản ứng của fan ở trên mạng không phải cũng chỉ quanh quẩn la lối với gào thét thôi sao? Tại sao lại có một người dám đứng ra làm một chuyện chưa ai làm như thế? Cô bé con này là đang nói thật hay nói đùa?
Tôi hỏi.
“Em còn đi học, có thời gian và tiền bạc để theo đuổi một vụ kiện sao?”
Hy Vọng Lúc Nửa Đêm đáp.
“Anh trai em là luật sư nổi tiếng, anh ấy sẽ giúp em.”
Tôi đọc những dòng tin nhắn ấy đến lần thứ năm thì viết trả lời cô bé.
“Chị cũng sẽ giúp em.”
*
Công ty của Thành Nhất đưa ra thông cáo trên mạng xã hội, thừa nhận Phù Dung đúng là bạn gái cũ của anh, nhưng cũng tuyên bố các thông tin còn lại đều không chính xác. Chỉ có điều, mấy lời này sao có thể thỏa mãn antifan? Thậm chí còn ghê gớm hơn cả antifan là những người tự xưng là fan mà giờ lại trở mặt. Bọn họ ầm ầm đẩy hashtag “Thành Nhất vô tình vô nghĩa”, “Tra nam Thành Nhất”, “Thành Nhất phản bội fan” lên top tìm kiếm. Sức mạnh từ sự hung hăn và ngu xuấn của những người tự cho là mình bị phản bội – mà thậm chí còn chưa từng ngồi suy nghĩ về tính logic của những câu chuyện họ đang lan truyền với nhau – quả thật là đáng sợ.
Thành Nhất mấy ngày nay đều không lên mạng, ngoại trừ thời gian đóng phim mới, còn lại đều đến chỗ tôi. A Linh rất được việc ở chỗ kỹ thuật hóa trang và che giấu tung tích của cậu ấy xếp vào hạng nhất, nếu không chuyện Thành Nhất thường đến một nơi như vậy đã sớm bị cánh báo chí đánh hơi thấy rồi.
Buổi tối hôm đó, anh ấy vừa xoa bóp chân cho tôi vừa kể chuyện trên phim trường. Vì tay bất tiện, việc vận động của tôi phải dừng lại, cơ thể vốn quen với cường độ tập luyện dày đặc suốt mấy năm, đột ngột bị dừng lại như vậy, đương nhiên không thích ứng được, có chút mệt mỏi. Thành Nhất cũng biết chuyện đó, mỗi lần tới đều giúp tôi giãn cơ và xoa bóp.
Nói xong chuyện ở phim trường, Thành Nhất chợt hỏi tôi.
“Tiểu Mỹ, hôm nay em làm gì vậy?”
Tôi xin nghỉ phép dài hạn, ban ngày đúng là không có gì làm. Thành Nhất sợ tôi ở một chỗ buồn chán, ngày nào cũng hỏi. Tôi đáp.
“Em đi gặp bác sĩ.”
Nghe thấy câu này, bàn tay Thành Nhất hơi khựng lại. Anh ấy hỏi.
“Là người lần trước anh nghe thấy sao?”
Tôi gật đầu.
Thành Nhất xoa xoa vai tôi, lại hỏi tiếp.
“Anh ta là bác sĩ gì?”
Sớm muộn gì cũng phải nói đến chuyện này, tôi nhắm mắt lại, khẽ đáp.
“Bác sĩ tâm lý.”
Rồi nói tiếp ngay sau đó.
“Em mắc chứng tự bế.”
*
Buổi tối hôm đó Thành Nhất ngủ lại.
Không biết có phải vì nghe qua mấy lời tóm tắt tuổi thanh xuân tự bế của tôi mà anh ấy đau lòng đến nỗi không nỡ rời đi hay không, dù sao thì buổi tối hôm đó, hai chúng tôi ôm ôm hôn hôn rồi ngủ, cũng thực sự rất... vui vẻ.
Phải, là “vui vẻ”. Cảm giác đó không biết đã qua bao lâu rồi mới tìm lại được.
Tâm tình nhẹ nhõm, trong lòng có niềm vui, trong tim có hân hoan vui mừng. Nỗi phiền muộn vô cớ vốn ở mãi trong đầu bị áp chế xuống, tựa hồ như chưa từng tồn tại.
Giống như buổi chiều hôm đó Huyền Khanh đã nói với tôi.
“Từ Mỹ, em sắp không cần gặp anh nữa rồi. Mấy năm nay, đến đây đọc sách, thảo luận, hiểu biết của em về tâm lý học cũng chẳng thua gì anh. Thứ em cần không phải là sự bầu bạn của một bác sĩ tâm lý, mà là một tình cảm đủ bao dung và dịu dàng.”
Tôi khẽ quay đầu sang nhìn người đang nằm ngủ cạnh mình. Dùng tay phải chạm lên gương mặt Thành Nhất, thở ra một hơi rất dài, nhưng nhẹ nhõm.
Dịu dàng cùng bao dung.
Hẳn chính là anh.
***