Nhưng giờ mà quay về thì không kịp được. Người quản lý ra ngoài đón cô, vừa thấy cô liền trợn tròn cả mắt, chị đi vòng quanh cô một vòng, không ngừng khen ngợi, “Đẹp quá. Lúc trước chị đi trường em, chỉ liếc mắt một cái đã chọn em ngay. Chà chà, ánh mắt chị vẫn còn tinh chán, đáng lẽ em nên trang điểm kiểu này ngay từ đầu rồi chứ!”

Quản lý vừa nói vừa đưa cô về phòng vip đặt trước, “… Hôm nay toàn là người có chút vai vế cả, đặc biệt là nhà sản xuất họ Từ. Ông ta có địa vị rất cao trong giới, trong các bộ phim, chỉ cần ông ta lên tiếng thì có thể được diễn vai mà ông ta chỉ định, ông ta mà coi trọng em thì…”

Bây giờ Trường Hoan đã cưỡi lên lưng cọp rồi, có muốn leo xuống cũng chẳng xuống được, nhưng cô cũng không muốn vi phạm quy tắc sống của mình. Vì vậy, nếu chỉ cùng uống rượu hoặc ăn bữa cơm thì cô sẽ cắn răng chịu đựng, nếu mà đòi hỏi hơn thì cô chắc chắn sẽ không đồng ý.

“Em nghĩ lâu dài chút đi, chẳng lẽ cứ định thế này đến suốt đời sao? Diễn viên nữ có tuổi nghề rất ngắn, mà em thì cũng hai mươi hai rồi… Nói gì thì nói, em nên vì tương lai của mình mà suy nghĩ một chút em ạ…”

Một lúc sau, hai người đi tới cửa phòng, lúc này, Trường Hoan mới nhẹ nhàng nói, “Chị Triệu, em biết.”

Chị Triệu thở dài nhẹ nhõm một hơi, vỗ nhẹ vai cô, “Chúng ta vào thôi.”

Căn phòng rất lớn mà đã chật ních người, nửa già trong nhóm người là những cô gái xinh đẹp với đủ loại hình, gợi cảm thanh thuần, diễm lệ ngây thơ, hay vừa đáng yêu vừa phóng đãng… muốn có gì thì có cái đó, mọi người đều trang điểm kỹ càng. Giờ nhìn lại thì chiếc váy mà Trường Hoan đang mặc đúng là dạng bảo thủ nhất ở đây.

Dù có là vậy thì cô vừa xuất hiện cũng vẫn thu hút mọi ánh nhìn của mọi người. Nhóm phụ nữ nhìn thấy cô thì ghen ghét đố kỵ, nhóm đàn ông thì dán chặt mắt vào người cô, ánh mắt trần trụi đầy dục vọng.

Trường Hoan rất trắng, làn da cô trắng như tuyết, không chút tì vết, chiếc váy màu ngắn màu đen vừa tôn làn da trắng lại vừa tôn cặp chân dài của cô. Chân cô thon gọn nhưng không gầy, thẳng tắp, như đang dụ dỗ người ta vươn tay đi sờ vậy.

Chị Triệu đẩy cô lên phía trước, Trường Hoan mím môi, cố lấy can đảm mà bước vào trong đám người, bắt đầu đi chào hỏi.

“Đây là nhà sản xuất Từ nổi tiếng của chúng ta…” Chị Triệu chỉ vào một người đàn ông trung niên mà giới thiệu cho cô.

“Chào ông, ngưỡng mộ đã lâu.” Trường Hoan vội vàng mở miệng, nụ cười duyên dáng, chưa nói đã cười, thực sự là vừa kiều mị lại đáng yêu. Ánh mắt hau háu của ông ta khiến cô khó chịu vô cùng.

“Tên gì?”

“Tôi là Nhiếp Trường Hoan.”

“Nhiếp Trường Hoan… tên hay đấy.” Ông ta cười làm lành, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, “Ngồi đi.”

Trường Hoan đang do dự thì chị Triệu đẩy cô ngồi xuống. Chỗ ngồi này chật quá, chân cô gần như dán lấy chân ông ta. Cô cuống quýt dịch ra bên ngoài một chút, động tác này của cô làm cho nhà sản xuất Từ  cười rộ lên, “Trường Hoan à, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi? Cô diễn phim gì chưa?”

Trường Hoan trả lời từng câu hỏi của ông ta. Nhà sản xuất Từ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đắm đuối, càng nhìn càng thấy vừa lòng, có người đẹp ở bên có khác, tâm trạng cũng tốt hẳn lên. Ông ta nói chuyện, vừa nói, bàn tay to bè đặt lên đùi cô…

Trường Hoan giật nảy mình, cô đang định đứng lên thì một gian phòng nhỏ trong phòng mở ra, một người đàn ông chỉ mặc sơ mi đen, tay kẹp một điếu thuốc đi vào. Xung quanh anh là một đám người vừa đi vừa cười hề hề nịnh nọt. Lúc này, nhà sản xuất họ Từ đột nhiên đứng bật dậy, cười tươi mà đi tới chỗ người đàn ông, “Anh Giang, hôm nay vận may của anh như thế nào?”

Giang Thiếu Huân thản nhiên liếc ông ta một cái, tích tự như kim nói, “Cũng được.”

Anh lạnh nhạt như vậy nhưng người họ Từ kia vẫn cười tươi như hoa, “Anh Giang… có thể cho tôi vinh hạnh được mời anh dùng cơm trước khi…”