Lúc này, Lục Hướng Viễn gọi điện cho cô, “Trường Hoan, đuổi tên con hoang kia đi.”

“Hôm nay, anh đã làm gì thằng bé?”

“Nếu tôi làm gì thì nó đã chết từ lâu rồi.”

“Hướng Viễn, anh còn yêu em không?”

Trường Hoan ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, cả thành phố lấp lánh ánh đèn, xa hoa mà sầm uất, nhưng vẫn không thể chiếu sáng những góc tối âm u. Cô không hiểu vì sao hai người họ lại thành ra thế này, hai người yêu nhau chỉ cần được ở bên nhau mà sao lại khó đến thế.

Đầu bên kia, Lục Hướng Viễn cười khàn, “Trường Hoan à, là cô phản bội tôi trước, là cô phản bội tình yêu của chúng ta trước.”

Trường Hoan không biết phải nói gì tiếp theo, trước đây, vì bản hợp đồng mà cô không thể nói cho Lục Hướng Viễn biết bất cứ điều gì.

Bây giờ, hai người càng lúc càng xa nhau, đã bao lần cô muốn nói cho anh ta, giải thích với anh ta mọi chuyện, nhưng mãi vẫn không biết phải mở miệng như thế nào.

“Hướng Viễn, hôn ước của chúng ta…”

“Nhiếp Trường Hoan! Cô đừng quên cô đã thề những gì khi mẹ tôi mất!”

Lục Hướng Viễn nói xong câu này liền cúp máy. Trường Hoan siết chặt di động, ánh trăng soi sáng trời đêm, sương đêm phủ quanh phòng, lạnh đến mức cô phải khoanh tay ôm lấy người mình. Sao cô quên được chứ? Làm sao cô có thể quên quá khứ tốt đẹp đó?

Nhưng mà, không quên thì sao?

Hình ảnh Lục Hướng Viễn và Nhiếp Trường Tình làm tình trước mặt cô giống như một cây gai, một cái dằm trong tim cô. Từ lúc đó tới giờ cô không dám tưởng tượng đến, không dám nghĩ đến, vì cứ nghĩ đến là trái tim cô lại rỉ máu.

Vì sao là Nhiếp Trường Tình? Vì sao lại là Nhiếp Trường Tình cơ chứ?

Lục Hướng Viễn biết rõ rằng hai mẹ con Tần Phương Hoa và Nhiếp Trường Tình là kẻ thù không đội trời chung của cô, là mối hận khắc cốt minh tâm của cô. Vậy mà, anh ta vẫn chọn cô ta để trả thù cô.

Trường Hoan nhắm mắt lại, một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống, rơi trên bậu cửa sổ, cơn gió đêm thổi qua, chẳng mấy chốc bốc hơi không còn vết tích.

__________________________________

Sau khi Đâu Đâu xuất viện, Trường Hoan đưa thằng bé tới ở cùng Diệp Trăn Trăn, cô ấy rất yêu thằng bé mà thằng bé cũng rất quý cô nàng. Gia đình Diệp Trăn Trăn rất giàu có, cha mẹ cô ấy mua cho cô ấy một căn hộ xa hoa trong thành phố, họ còn cho hai người giúp việc lâu năm tới chăm sóc cô ấy.

Để Đâu Đâu ở với cô ấy cô mới yên tâm được. Nói cho cùng thì ngày nghỉ của cô đã hết, cô không thể chăm sóc thằng bé, mà nếu để thằng bé cho mẹ cô thì cô không yên tâm được.

Khi Nhiếp Trường Hoan mệt mỏi quay lại đoàn phim thì Nhiếp Trường Tình đã quay đến phân cảnh thứ hai rồi.

Những phân cảnh cô chụp trước đó đã bị cắt bỏ toàn bộ, mà Nhiếp Trường Tình sẽ quay lại thay cô.

Lúc này cô mới nhớ ra những lời Nhiếp Trường Tình nói khi cô nằm viện, mặc dù tức đến phát điên nhưng cô không nói được gì.

Đạo diễn chỉ bảo trợ lý ra giải thích với cô một chút, đồng thời thanh toán tiền cho cô dựa theo hợp đồng đã ký trước đây. Chị Triệu, người quản lý của cô khuyên cô đừng tranh chấp làm gì, dù sao thì cô chỉ là một diễn viên vô danh, đoàn làm phim còn chịu thanh toán tiền công thì cũng coi là để lại chút thể diện cho cô rồi.

Nhưng mà, cô thực sự rất thích vai Phàn Anh Cô này, vừa nhận được kịch bản là cô chuẩn bị trong hơn một tháng, viết bản phân tích nhân vật, phân tích cốt truyện của phim. Trong quá trình quay phim một tháng này, để đóng tốt vai diễn, cô lẽo đẽo theo chỉ đạo võ thuật của đoàn phim để học cưỡi ngựa, cách đánh võ, thậm chí bây giờ cô múa đao cũng ra dáng ra hình…