Giang Thiếu Huân chẳng hề để ý, nói, “Phải thì sao? Mà không phải thì như thế nào?”

Ai biết mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, người đổ tội cho Cung Trạch quấy rối người ta, không phải ai khác lại chính là bạn của Trường Hoan.

Thái độ của Giang Thiếu Huân chọc giận Giang Chấn Hải, Giang Chấn Hải giận xanh cả mặt, hơi thở dồn dập, ông gõ mạnh gậy xuống đất, “Thái độ này của cháu là sao? Có phải lâu rồi chưa về nhà nên quên mất mình họ gì rồi không?"

Ở trong phòng bếp, Trường Hoan không muốn tham gia vào cuộc nói chuyện này, nhưng giọng nói ông cụ Giang rất lớn truyền cả vào bên trong, cô nghe ông cụ Giang nói mà hai hàng lông mày chau lại, rất lâu rồi Giang Thiếu Huân chưa về nhà sao?

Quản gia đi cùng Giang Chấn Hải nhìn hai người như vậy nhịn không được mở miệng khuyên nhủ, “Cậu chủ, cậu đừng cãi nhau với ông chủ, thân thể ông chủ không tốt đâu ạ.”

Giang Thiếu Huân chỉ lạnh nhạt nói, “Thân thể không tốt sao không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, còn từ xa chạy đến đây chỉ để tra hỏi tôi, tôi thấy ông ấy còn có thể chiến đấu được thêm ba mươi năm nữa đấy!”

Lúc này Giang Chấn Hải tức đến ngã ngửa, “Cháu… cái thằng mất dạy này, còn dám ở đấy mà chế nhạo ông!”

Quản gia ở bên cạnh lo lắng không thôi, nếu không phải cậu chủ đã nhiều năm không về nhà thì sao ông chủ phải tự mình chạy tới, lại còn lấy chuyện cậu Cung làm cớ.

Dáng vẻ Giang Thiếu Huân một chút cũng không sợ, anh nhướng mày, “Nếu ông già rồi thì nên đi câu cá, nuôi chim, đừng bận tâm chuyện của con cháu nữa.”

Giang Chấn Hải nghe ra ẩn ý trong lời nói của Giang Thiếu Huân, ông chỉ vào Giang Thiếu Huân, kích động đến mức ho khan không ngừng, một chữ cũng không nói ra được.

Trường Hoan nghe thấy tiếng ho khan tê tâm liệt phế của ông cụ Giang ở bên ngoài, cô vừa kinh vừa sợ, kinh ngạc khi thấy Giang Thiếu Huân lại dám nói chuyện với ông nội mình như vậy, lại càng kinh ngạc hơn về mối quan hệ của hai ông cháu nhà này.

Cô sợ với tính cách của Giang Thiếu Huân sẽ khiến cho ông cụ Giang tức đến phát bệnh nên vội vàng rót một ly trà bưng đến.

Trường Hoan cố gắng chịu áp lực đến từ hai ông cháu mà đi qua, ngọt ngào cười nói với ông cụ, “Thưa ông, thưa cậu, trà đã pha xong, hai người ngồi xuống, uống ly trà rồi nói chuyện có được không ạ? Trà cháu pha ngon lắm ạ.”

Giọng nói ngọt ngào mềm mại của cô giống như gió xuân thổi tới, khiến cho khói thuốc súng trong không khí cũng tiêu tan đi không ít, ngay cả gương mặt vốn căng thẳng, nghiêm túc của Giang Thiếu Huân cũng thả lỏng hơn nhiều.

Trường Hoan chủ động tới đỡ ông cụ Giang ngồi xuống, “Thưa ông, để cháu đỡ ông đến bên kia ngồi một chút.”

Giang Thiếu Huân nhìn bóng lưng Trường Hoan, anh thật sự không muốn ông nội vào đây, cho nên vẫn đứng ở cửa, nhưng Trường Hoan xuất hiện lại khiến anh phá vỡ kiên trì của bản thân, thôi, cô gái nhỏ của anh muốn làm gì thì cứ để cô làm đi.

Giang Chấn Hải thuận thế để Trường Hoan đỡ tới sofa rồi ngồi xuống, Trường Hoan thành thạo rót hai ly trà, một ly đưa cho ông cụ Giang, một ly đưa cho Giang Thiếu Huân.

Giang Thiếu Huân nhận ly trà Trường Hoan đưa, nhấp một ngụm, vị trà đắng rồi lại ngọt thấm vào cổ họng, trong miệng bỗng tràn ngập hương vị thơm ngát, kỹ thuật pha trà của Trường Hoan khá tốt, không biết có phải cô vì vai diễn của mình mà đi học pha trà hay không?

Tính ra, đây vẫn là lần đầu tiên Giang Thiếu Huân uống trà Trường Hoan pha, nghĩ đến chuyện cô học pha trà không phải vì anh, trong lòng anh liền có chút không vui.

Trường Hoan rót trà xong, thấy bầu không khí giữa hai ông cháu dịu đi không ít, lúc này mới mỉm cười trở về phòng bếp.

Giang Chấn Hải không giỏi nói chuyện, Giang Thiếu Huân cũng không muốn nói gì, hai người cứ ngồi như vậy.

Thật lâu sau, Giang Chấn Hải chủ động xuống bậc thang mà nói trước, “Ông nội cũng không gọi, có phải vẫn còn giận ông nội vì chuyện kia không?"