Nhiếp Trường Tình không ngừng đập cửa bên ngoài, Diệp Trăn Trăn nổi giận, hét lớn một câu, “Mẹ kiếp, cô còn đập cửa nữa tôi sẽ báo cảnh sát cô có tin hay không?”

Nhiếp Trường Tình mắng tục một câu, nhưng cuối cùng không tiếp tục làm loạn nữa.

Thấy bên ngoài đã không còn động tĩnh, Diệp Trăn Trăn mới thở ra một hơi, đặt một túi to đầy hoa quả và đồ chăm sóc sức khỏe lên bàn, kéo tay của Trường Hoan hỏi, “Sao Nhiếp Trường Tình biết cậu nhập viện?”

Trường Hoan ngẩn ra, một lúc sau lắc đầu, cô không biết tại sao cô ta biết được việc cô nhập viện.

Diệp Trăn Trăn cau mày, “Loại người này kinh tởm như ruồi nhặng, cũng chỉ có cậu nhịn được cô ta.”

“Không phải mình có thể nhịn cô ta mà là không muốn đôi co với cô ta, nếu như mình đôi co với cô ta, sợ rằng cô ta sẽ làm hại người nhà của mình, nhưng bây giờ nhìn lại thì mình đã sai.” Trường Hoan trầm giọng, cô thật sự đã sai rồi, cô càng nhường nhịn thì Nhiếp Trường Tình càng lấn tới.

Gương mặt Diệp Trăn Trăn đầy phiền muộn, “Mình thấy hiện tại cô ta không khác gì một con chó điên rồi… Trường Hoan, sau này cậu có gặp cô ta, vẫn nên tránh đi thì hơn, không tránh được thì trực tiếp báo cảnh sát, còn có Đâu Đâu…”

Nói đến Đâu Đâu, Trường Hoan khó tránh buồn bã, người làm mẹ như cô, thật sự đã quá thất bại.

“Thôi được rồi… Chờ thêm một thời gian, tốt hơn hết thì mình vẫn nên đón Đâu Đâu đến chỗ của mình.”

Đôi mắt Trường Hoan ửng đỏ, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Trăn Trăn, “Trăn Trăn, cảm ơn cậu…”

Sau khi Diệp Trăn Trăn rời khỏi, y tá đến đưa thuốc cho Trường Hoan, lúc này Thẩm Bội Nghi gọi điện đến nói Đâu Đâu khóc không chịu tiêm, khó khăn lắm y tá mới dỗ dành được cậu, nhưng mãi vẫn không tiêm được, cậu nhóc rất hoảng sợ, khóc rất dữ dội…

Trường Hoan nghe thấy, không quan tâm đến việc uống thuốc mà mặc áo khoác đi thăm con, bởi vì khoa khác nhau, phòng bệnh của Trường Hoan ở cách xa phòng của Thẩm Bội Nghi, cô ở tầng 15, Thẩm Bội Nghi ở tầng 6, vì để Đâu Đâu không lo lắng cho cô nên mọi người đều giấu chuyện cô nhập viện.

Trường Hoan vội vàng đi đến phòng bệnh của Thẩm Bội Nghi, chưa bước vào đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc của Đâu Đâu, cùng với giọng nói giương cao vì kích động của Thẩm Bội Nghi.

“Ông ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy các người! Các người ra ngoài hết cho tôi! Cút ra ngoài, có nghe thấy không!”

Trong lòng Trường Hoan chợt căng thẳng, nhanh chóng đẩy cửa vào trong, “Mẹ, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì…”

Vừa đẩy cửa vào, Trường Hoan ngây người, trong phòng bệnh không lớn, lại có thêm nhiều vị khách không mời mà đến.

Nhiếp Tuân, Tần Phương Hoa, Nhiếp Trường Tình, cùng với… Lục Hướng Viễn, người mà cô đã không gặp từ rất lâu.

Khoảnh khắc Trường Hoan đẩy cửa, những người đó đều quay đầu nhìn sang, Lục Hướng Viễn nhìn Trường Hoan chằm chằm, một lúc lâu mới chậm rãi rời mắt.

Nhiếp Trường Tình đương nhiên chú ý đến sắc mặt của Lục Hướng Viễn, thấy anh ta như vậy cô ta liền lạnh mặt, vẻ mặt khó coi vô cùng.

Mặt Thẩm Bội Nghi trắng bệch lại, bà ôm lấy Đâu Đâu đang khóc thút thít trên giường, viền mắt bà ửng đỏ, môi mím chặt, cả người đều căng thẳng đề phòng.

Trường Hoan hít sâu một hơi, trực tiếp đi lướt qua mọi người đến bên cạnh Thẩm Bội Nghi, vươn tay đón lấy Đâu Đâu.

Có những người này ở đây, rõ ràng không gian vẫn còn rất rộng, nhưng Trường Hoan lại cảm thấy bí bách và khó thở không thôi.