"Diệp Tư Viễn, chúng ta chấm hết tại đây, em đã từng nói là em thích anh, chỉ là hôm nay anh cũng rồi thấy đấy, em và anh, chúng ta không thể đi chung một đường." Người nói lời này chính là một cô gái, cô ấy tên là Trần Kết.
Ngày ấy là Lễ Giáng Sinh, à, không đúng, đã qua rạng sáng nên phải là ngày 26 tháng 12 mới đúng. Đêm đông giá rét, dưới đèn đường u ám, cô ấy đứng ở trước mặt tôi, tóc phía sau tùy ý buộc thành đuôi ngựa, mặt mộc không trang điểm, mặt mũi tiều tụy, phía dưới hốc mắt còn có hai quầng thâm, cô mặc một cái áo lông màu đỏ sậm dài tới đầu gối.
Tôi nhìn cô ấy trong một khoảng thời gian dài nhưng vẫn không nói nên lời.
Cô nói không có sai, đúng vậy, chúng tôi không thể đi chung một đường.
Trần Kết, cô là một cô gái rất kì quái.
Mà trong nhận thức của tôi thì cô —— thật sự đặc biệt.
Lần thứ hai thấy cô ở thư viện, vậy mà tôi lại cảm thấy rất kỳ diệu.
Lúc ấy cô đang đứng đối mặt với một nam sinh ở trước kệ sách, sau khi nhìn thấy tôi thì cô đột nhiên bước nhanh đến chỗ tôi, vừa đi vừa cười nói: "Tư Viễn, tại sao bây giờ mới đến, em đã chờ anh rất lâu rồi."
Giọng nói của cô rất thân thiện, rất ngọt ngào, bộ dáng của cô —— rất đẹp.
Cô có một mái tóc dài màu đen, mềm mại xõa xuống trên vai, gương mặt lớn cỡ bàn tay, cằm nhọn, da trắng nhẵn nhụi, ít thấy lỗ chân lông, trên gương mặt còn có một màu hồng nhàn nhạt, lông mày của cô nhỏ và cong, đôi mắt to linh động lại quyến rũ, lông mi vừa dày lại vừa dài, trong ánh mắt lộ ra một chút vui mừng. Cái mũi của cô nhỏ mà cao, đôi môi đỏ thắm, hình dạng môi tuyệt đẹp, không thể phủ nhận cô là một cô gái xinh đẹp điển hình.
Tôi nhìn cô, còn chưa kịp nghĩ thông suốt tại sao cô lại xưng hô với tôi một cách quen thuộc như thế thì cô đã đưa tay ra.
Trong lòng tôi cả kinh, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào ống tay áo trống rỗng bên trái của tôi.
Trong nháy mắt đó tôi chỉ muốn nhắm mắt lại.
Nhưng một giây kế tiếp, tôi cảm giác cánh tay của cô ôm thật chặt lấy hông tôi.
Cô rất thân mật tựa vào trên người của tôi, tôi nghe thấy cô nói với nam sinh kia: "Giới thiệu với anh, đây chính là bạn trai của tôi, Diệp Tư Viễn."
Tôi không nói gì, tôi còn chưa biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, sau đó tôi liền nghe nam sinh kia nói: "Trần Kết, em bị gì vậy, chọn tới chọn lui cuối cùng chọn một người tàn tật? Diệp Tư Viễn, đến cả tay anh ta còn không có thì anh ta có thể làm gì cho em?"
—— Người tàn tật.
Đúng vậy, không sai, tôi là người tàn tật hơn nữa còn tàn tật rất nặng, tôi không có hai cánh tay.
Mặc dù tôi đã sớm đón nhận sự thật này, cũng đã dùng thân thể này vượt qua thời gian mười năm, nhưng mà ngay thời điểm đó, khi cô gái tên Trần Kết này đang ở bên cạnh, nghe thấy một người mà tôi hoàn toàn không biết, một người có thân thể kiện nói như vậy thì thân thể của tôi cũng không nhịn được nữa mà run lên từng hồi.
Tôi không biết Trần Kết sẽ có phản ứng như thế nào, thật ra thì thẳng đến lúc đó, tôi vẫn không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Không ngờ chính là Trần Kết nhảy lên, mắt hạnh trợn tròn, cả khuôn mặt đỏ bừng, tức giận chỉ vào nam sinh kia mắng to, hình như so người trong cuộc là tôi đây còn tức giận hơn nữa.
Thậm chí cô còn nói: Chỗ nào của Diệp Tư Viễn cũng hơn anh cả!
Tôi nhăn mày lại, càng ngày càng nghi ngờ, tôi nghĩ cô ấy quen biết tôi sao? Cô hiểu được tôi bao nhiêu?
Đây là lần gặp mặt thứ hai của chúng tôi, so với lần đầu hỏng bét thì lần này cũng không khá hơn được bao nhiêu.
Nhưng mà cô không giống như lần đầu tiên gặp mặt, lần đó cô như một con thỏ con bị giật mình, mặt quẫn bách hoảng hốt chạy trốn, mà là da mặt dày đi theo bên cạnh tôi, uốn éo người cợt nhã nói chuyện với tôi.
Chúng tôi liền quen biết nhau như vậy, tôi vẫn luôn cho đây là duyên phận.
Cho đến rất nhiều năm sau, Trần đồng học mới cười hề hề nói cho tôi biết thật ra lúc ấy cô đã ôm cây đợi thỏ một tuần liền. À. . . Thì ra tôi mới chính là thỏ.
Dĩ nhiên đây là về sau này.
Về sau giữa tôi và Trần Kết xảy ra rất nhiều việc, trong sáu ngày ngắn ngủn, ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau, vậy mà tôi lại vẫn đồng ý để cho cô đút tôi ăn cơm, có trời mới biết đây là chuyện tôi kháng cự suốt nhiều năm nhưng lúc đối mặt Trần Kết, tôi lại cảm thấy rất thản nhiên. Cô thường hay mặc một cái áo khoác nhung màu đỏ sậm, bên trong là áo len cổ chữ V màu đen, cổ quàng một cái khăn hoa màu sắc rực rỡ.
Lúc đến phòng ngủ của tôi thì cô sẽ cởi khăn quàng cổ xuống, mở khóa kéo áo khoác làm cho tôi có thể nhìn rõ ràng xương quai xanh đẹp đẽ cùng cái cổ thon dài trắng nõn của cô.
Chỉ một cái chớp mắt như vậy tôi liền cảm thấy nếu như được dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve từ chỗ hõm xuống giữa hai xương quai xanh rồi dọc theo đường vòng cung của xương quai xanh, dần dần cuối cùng trượt đến hõm vai, nhất định sẽ rất tuyệt vời.
Chỉ là cảm giác này vĩnh viễn tôi đều không thể cảm nhận được.
Mấy năm đầu sau khi bị thương thì tôi vẫn còn có thể nhớ lại cảm giác có tay.
Khi nhìn thấy một vật tôi thường sẽ quên sau đó ý thức muốn dùng tay cầm lấy vật đó nhưng cuối cùng giật mình nhớ lại tôi đâu còn tay nữa.
Những lúc này phần còn lại không được nhiều lắm của hai cánh tay có thể nâng lên được một chút kèm theo ống tay áo đung đưa nhè nhẹ.
Tôi cúi đầu nhìn xuống phía dưới hai vai của mình, phần cánh tay còn lại cũng không có công dụng gì. Dần dà rốt cuộc tôi cũng bắt đầu quên sự tồn tại của nó, chỉ có khi mặc quần áo thì tôi mới cần đến sự hỗ trợ của bọn nó phối hợp giúp tôi, làm cho tôi có thể cúi thấp người để mặc quần áo.
Thậm chí khi nằm mơ thì tôi cũng không thể nhớ nổi cảm giác có tay nữa.
Dáng vẻ khi làm việc của tôi khó coi, thật sự không đẹp mắt. Nhưng mà tôi không có cách nào cả.
Nhưng mà tôi không thể cứ ngồi ở một chỗ chờ đợi người khác chăm sóc, người khác trợ giúp.
Tôi còn có hai chân khỏe mạnh, có bả vai, có miệng, có mắt, có tai, còn có đầu óc thông minh nên tôi vẫn có thể làm rất nhiều chuyện.
Có lẽ ở trong mắt người khác tôi chính là một quái vật, ông trời lấy đi hai cánh tay của tôi lại để lại cho tôi một cái mạng, tôi không có lựa chọn nào khác chỉ có thể kiên cường sống tiếp.
Vốn là tôi đã quen tất cả mọi chuyện, cuộc sống bất tiện, ánh mắt người đời, gian khổ khó lường được trong tương lai, thỉnh thoảng còn có cảm giác bất lực nhưng những thứ này cũng không cái gì cả, tôi đều có thể vượt qua.
Nhưng mà chuyện tôi quen biết Trần Kết.
Đây tột cùng là may mắn hay là bất hạnh?
Thật lâu về sau, lúc Trần Kết đang lột vỏ cảm có nói với tôi: "Nói nhảm! Đương nhiên là may mắn rồi! Hừ? Diệp Tư Viễn, anh không muốn quen em sao? Vậy anh muốn quen người nào?"
Tôi cười, cô liền nhét một múi cam vào trong miệng tôi.
Ừ. . . Thật ngọt. A, lạc đề rồi, đây đều là về sau.
Sau Lễ Giáng Sinh mãi cho đến kì thi cuối kỳ, trong vòng một tháng, tôi và Trần Kết không có bất kỳ liên lạc nào.
Trong thời gian này, tôi chỉ gặp cô có một lần.
Là ở căn tin số 3 bên cạnh kí túc xá nam.
Lưu Nhất Phong đang đứng xếp hàng mua cơm thì tôi liền thấy được Trần Kết đang cúi đầu ăn cơm.
Thị lực của tôi rất tốt, có lẽ có liên quan đến việc từ nhỏ tôi đã dùng chân viết chữ, mắt cách quyển sách khá xa.
Khoảng cách của tôi và Trần Kết cũng không tính là gần nhưng tôi lại có thể nhìn thấy rõ ràng mắt cô đang rũ xuống, lông mi dài cong đang chớp chớp.
Lúc cô ngẩng đầu cũng nhìn thấy tôi nhưng mà cô chỉ nhìn tôi một cái rồi lại cúi đầu xuống.
Tôi thấy sắc mặt của cô có chút cổ quái.
Hai tháng trước, cô đã từng nói: Diệp Tư Viễn, em thích anh.
Một tháng trước, cô đã từng nói: Diệp Tư Viễn, chúng ta chấm dứt tại đây.
Tôi cảm thấy không phải là bởi vì cô hay thay đổi mà là ở chung một chỗ với người như tôi thì cô sẽ rất khổ cực, rất mệt mỏi.
Rốt cuộc cô cũng nghĩ thông suốt, như vậy rất tốt.
Tâm tình của tôi cũng không bị dao động quá lớn, mười năm này tôi đã học được cách che giấu cảm xúc, khống chế tình cảm của mình. Nhiệm vụ thiết yếu bây giờ của tôi là học tập, sau đó nhiệm vụ cả đời của tôi chính là cố gắng kiên cường sống tiếp.
Có một cô gái tên là Trần Kết đã từng xuất hiện ở bên cạnh tôi, tôi rất muốn quý trọng cô nhưng mà lực bất tòng tâm, không thể làm được gì.
Cô sẽ rời khỏi tôi, đó là điều tất nhiên.
Sau kì thi cuối kì, ngày rời trường chú Tào tới trường học đón tôi.
Chú ấy giúp tôi mang hành lý từ phòng ngủ xuống, sau đó tôi và chú ấy đi đến bãi đậu xe.
Lúc xe chạy ra đến trước cửa trường, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở ngoài cửa sổ xe.
Là Trần Kết.
Cô vẫn buộc tóc đuôi ngựa, mặc một cái áo khoác đỏ sậm, trên vai mang một cái balo căng phồng màu xanh nhạt, hai tay còn xách theo hai cái túi ny lon, một đỏ một xanh lá, tôi cảm thấy cô thật sự rất đáng yêu, bộ dáng của cô rất vui vẻ.
Trần Kết nhảy chân sáo bước về phía trước, cảm giác khi cô đi thì cái đuôi ngựa phía sau cũng đung đưa trái phải theo bước chân của cô, dĩ nhiên là tôi nhìn cô chằm chằm cho đến khi xe chạy qua bên người cô, không thấy được cô nữa thì tôi mới quay đầu lại.
Vì lúc đó là cuối kì cho nên xe đến trước cửa đại học đón sinh viên xếp thành một hàng dài, những chiếc xe muốn ra vào đại học Q đều phải ghi danh, lúc xếp hàng thì tôi thấy Trần Kết loạng choạng đi ra khỏi cổng trước.
Rốt cuộc khi xe chạy ra khỏi cổng thì tôi trộm nhìn trái phải, tìm kiếm bóng dáng của cô.
Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cái bóng dáng hồng hồng đó đang đứng ở bên phải phía trước trạm xe buýt.
Tôi nói với chú Tào: “ Chú Tào, làm phiền chú dừng xe lại ở trước trạm xe buýt một chút."
"Đại thiếu gia, có chuyện gì sao?"
"Tôi nhìn thấy một bạn học, chúng ta tiễn cô ấy đi một đoạn."
"Được."
Trần Kết nhìn thấy tôi, có chút giật mình nhưng cũng không có từ chối liền lên xe.
Ở trên xe chúng tôi tùy ý hàn huyên mấy câu, không khí liền có chút lúng túng.
Sau đó tôi bắt đầu nói nhảm, hỏi cô: "Trần Kết, gần đây em có khỏe không?"
Cô nhìn tôi, lắc đầu mà nói: "Không tốt."
Tôi nhìn cô chằm chằm, không nói gì.
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt của cô nhu hòa tựa như nước, nói: "Bởi vì ——"
Cô dùng ngón trỏ bên trái viết lên đùi phải tôi một chữ —— anh.
Tôi cúi đầu, nhìn ngón tay cô viết từng nét lên quần của tôi, tay của cô rất đẹp, mười ngón tay thon dài, nhìn qua vừa trắng noãn vừa mềm mềm, móng tay được cắt ngắn, không có sơn móng tay, khoe ra màu hồng khỏe mạnh, trên đó còn có hình trăng lưỡi liềm. (cái trắng trăng ở trên móng tay đó)
Tôi tượng tưởng một người nào đó có thể nắm lấy bàn tay này tản bộ ở trên đường; tôi tưởng tượng khuôn mặt của một người nào đó có thể được bàn tay này vuốt ve; tôi tưởng tượng thân thể nào đó sẽ được đôi bàn tay này ôm thật chặt.
Tóm lại người đó không phải là tôi.
Sau khi đưa Trần Kết đến ga tàu, trở lại thành phố D thì đã là 7 giờ tối.
Ba mẹ và Tư Viêm khi nhìn thấy tôi thì rất cao hứng, đã một tháng tôi chưa có trở về nhà.
Chúng tôi ăn cơm cùng nhau, sau khi ăn xong, tôi nói chuyện với mẹ một chút, đến hơn 8 giờ thì tôi trở về phòng mình.
Điện thoại di động của tôi vang lên.
Tôi dùng miệng cắn dây treo di động, ngồi ở trên giường, cúi đầu, dùng chân mở tin nhắn ra.
Là Trần Kết gởi: em vừa mới ăn cả một thùng mì ăn liền, no căng bụng rồi, anh thì sao? Đã ăn chưa?
Tôi cười một tiếng, dùng hai chân ngón cái cùng nhau ấn phím, nhắn tin trả lời lại cô: Ăn rồi, 7 giờ thì anh đã về đến nhà rồi.
Rất nhanh cô đã nhắn tin lại: Diệp Tư Viễn, em bắt đầu nhớ anh rồi.
Tôi không biết nên nhắn trả lời như thế nào.
Tôi nằm ở trên giường, ngẩn người nhìn trần nhà.
Tôi nghĩ tới rất nhiều… rất nhiều chuyện, những chuyện xảy ra trong khi tôi quen biết Trần Kết, những chuyện xảy ra trước khi quen biết Trần Kết, thậm chí tôi còn nhớ lại chuyện lúc bị thương mà đã lâu không nghĩ tới, tôi còn suy nghĩ đến cả tương lai của tôi.
Tương lai của chúng tôi.
Thân thể của tôi tàn tật như vậy, có thể cho một cô gái một lời hứa hẹn được hay không.
Cực kỳ lâu về sau, tôi ngồi dậy, ngón chân kẹp lấy điện thoại di động, do dự một lát, quyết định nhắn cho cô một cái tin:
Trần kết, anh không chắn chắn.
Cô lập tức nhắn tin lại: Nhưng mà Diệp Tư Viễn, em lại chắc chắn.
Tối đó tôi mất ngủ.