“Ồ?” Hắn ngẩng đầu nhìn lên, “Nếu tinh thông tài nấu nướng, vậy hãy làm cho Bổn vương vài món điểm tâm ngọt đi!”

Ôn tiểu thư nghe được liền vui mừng không thôi, sau đó hỏi lại “Vương gia, ngài muốn ăn cái gì?”

Hắn suy nghĩ một lúc rồi thuận miệng nói: “ Hiện tại trời đang vào thu, vậy làm bánh pudding hoa quế đi”.

Ôn tiểu thư đứng nhìn với vẻ sửng sốt.

Hắn nhíu mày rồi lại mở miệng “Không làm được à? Không sao, vậy thì thử làm vài cái bánh su kem, đừng quá ngọt── cái gì, cũng không biết làm? Nếu không, liền đổi thành bánh kem trà xanh, bánh Tiramisu (là một loại bánh ngọt tráng miệng rất nổi tiếng của nước Ý) ── cái gì, ngươi lại không làm được? Vậy ngươi vẫn còn dám tự nhận mình tinh thông tài nấu nướng?"

Hắn không nhịn được xua tay, Ôn tiểu thư thút thít nghẹn ngào liền bị đuổi ra ngoài

Kế tiếp là thiên kim của Trì Hàn Lâm.

Nàng hành lễ với hắn , sau đó trả lời một cách điềm tĩnh: “ Tiểu nữ ngưỡng mộ Vương gia đã lâu, nguyện vì Vương gia, tiểu nữ sẵn sàng trèo cây”.

Vì vậy Lý Văn Chinh chỉ một gốc cây hòe, chính mình ngồi dưới tán lá cây, quan sát nàng vì hắn mà trèo cây.

Trì không biết mình ở nhà đã luyện bao lâu, liền cởi giày thêu bước lên thang cuốn và nhanh chóng trèo lên cây.

Khi đã trèo được lên cây, nàng liền hướng tới hắn mà thản nhiên cười một tiếng, có ý định muốn leo xuống.

Bỗng hắn mở miệng ngăn cản nàng: “Khoan…. Ngồi đợi ở trên cây hai canh giờ”.

Sắc mặt Trì lập tức biến đổi.

Nàng bình sinh đã có bản tính ưa sạch sẽ, lần này vì muốn lấy lòng Lý Văn Chinh, nguyện leo thang cuốn trèo cây, ngồi trên thân cây dơ bẩn đã là cực hạn mà nàng có thể chịu đựng.

Nàng cắn răng thầm nghĩ, không phải chỉ là hai canh giờ thôi sao, Thẩm Hoài Bích có thể ngồi trên cây cả đêm, tại sao nàng lại không thể.

Lý Văn Chinh nhắm mắt dưỡng thần dưới tán lá cây, chưa được một khắc, trên cây bỗng truyền đến một tiếng kêu sợ hãi “Ối! Có sâu cắn ta!”

Hắn vẫn không mở mắt mà lên tiếng: “Trên cây có thuốc diệt sâu”.

Sau một lúc lâu, Trì thiên kim lại hét chói tai: “Nha! Ta dùng rồi nhưng con sâu chết ở trên áo ta!”

Hắn vẫn ở dưới tán lá cây mà bình thản nói: “Nhặt lên rồi ném nó xuống”.

Lại một lúc sau, tiếng thét chói tai lần thứ hai lại vang lên, “Nha! Con sâu giả chết! Nó còn có thể bay nha!”

Nàng không chịu nổi nữa rồi, trên cây chỗ nào cũng toàn là sâu. Nàng sắp bị bức cho bị điên mất thôi!

Nếu như làm Khang Vương phi, mỗi ngày đều phải trèo cây, nàng …nàng thà không lấy Khang Vương gia!

Nàng trèo xuống gốc cây, khuôn mặt trắng bệch, cũng không quay đầu mà vội vã chạy ra ngoài Khang Vương phủ.

Lý Văn Chinh chẳng buồn để ý, vẫy tay nói “Kế tiếp”.

Sau khi chứng kiến tình trạng thê thảm của hai người trước đó, người thứ ba trong lòng không khỏi run sợ, lắp bắp mở miệng: “Tiểu nữ am hiểu….. am hiểu thơ ca, nguyện…. nguyện vì Vương gia làm một bài thơ”.

Lý Văn Chinh sai người hầu lấy giấy bút.

Bài thơ nhanh chóng được viết ra, mực vẫn còn chưa khô hẳn, hắn liền cầm lên đọc:

"Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu.

Nhất chủng tương tư, lưỡng xử nhàn sầu.

Thử tình vô kế khả tiêu trừ

Tài hạ mi đầu

Khước thượng tâm đầu." *

( Hoa rơi rụng, nước chảy mau,

Tương tư một mối đeo sầu đôi nơi.

Tình này chẳng thể khuây nguôi,

Vừa nơi khóe mắt đã nơi đáy lòng.)

Khi vừa đọc xong, hắn liền tức giận, đập bàn “Ngươi không đi sao chép thơ từ của ai, ngược lại đi sao chép của Thẩm Hoài Bích! Bài từ này rõ ràng là của người nào đó làm ban đêm, khi nàng leo lên đầu tường , nhìn về hướng Khang Vương phủ .”

Không nói hai lời, hắn vung tay lên, bài thơ đạo văn kia trực tiếp bị ném ra ngoài phủ.

Đêm cũng đã khuya, hơn hai mươi người, lại không một người nào vượt qua được thử thách của hắn.

Đến người cuối cùng, Nhị thiên kim của Sĩ Thượng Thư.

Hắn nhìn cũng lười nhìn, trực tiếp hạ lệnh, "Nghênh Thuần, mang người này đi Đông viện... tiểu đình viện kia, nhìn nàng leo tường mười lần, đi xong lại mang nàng trở về gặp ta."

Nàng đứng thẳng lưng, lạnh lùng nói: “Tiểu nữ nghĩ không cần phải đến đó! Trong lòng Vương gia chỉ có Thẩm Hoài Bích, dù người khác có muôn vàn chỗ tốt thì Vương gia cũng không thấy được.”

Hắn chỉ lạnh nhạt nói "Ai nói Bổn vương trong lòng có nàng? Bổn vương hiện tại không phải đang chọn lựa Vương phi sao?"

"Vương gia những ... điều kiện chọn lựa này, cách này so sánh với cách kia đều thực kì dị cổ quái. Dựa theo phương thức chọn lựa của Vương gia ban ra, ngoại trừ Thẩm Hoài Bích đang si ngốc không nhớ rõ ai là ai kia, thì có ai có thể làm Khang Vương phi!"

Lý Văn Chinh bất ngờ, không kịp phòng, nghe được vài từ này:…"ngoài kẻ si ngốc, đều không nhớ rõ ai" . Ở nơi nào đó bị xúc động nặng nề, giống như bị miễn cưỡng cướp đoạt vết sẹo, cực kì đau đớn.

Hắn cắn răng nói: "Ai nói chỉ có Thẩm Hoài Bích mới có khả năng làm Khang Vương phi? Ngươi tên là gì?"

Nàng ngẩng đầu trả lời, "Tiểu nữ tử Cố Tòng Dong, nữ tử Cố Thượng Thư."

"Hảo, Cố Tòng Dong, ngươi chính là Khang Vương phi, Nghênh Thuần, đưa Vương phi đi xem phủ."

Lý Văn Chinh đứng lên, thần sắc lạnh lùng, cũng không quay đầu lại mà rời đi , chỉ để lại Cố Tòng Dong đứng sững sờ, Nghênh Thuần trợn mắt há hốc mồm.

Thẩm Hoài Bích nhìn mà ngây ra .

Hồn phách nàng lơ lửng mấy ngày nay. Nguyên lai tại Thẩm phủ, nghe tôi tớ bàn tán, Lý Văn Chinh hôm nay tuyển phi tại vương phủ, nàng khó có thể tin, lập tức chạy đến vương phủ để xem.

Không nghĩ tới hắn lại thật sự tuyển được Vương phi? !

Lúc này hồn phách nàng đã Xuất Khiếu ngày thứ ba?

Nàng run lên vì giận dữ, chỉ muốn thổ huyết. Nàng căm giận nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn. Hắn lại muốn… muốn đi làm cái gì? Hạ lệnh tôi tớ chuẩn bị đồ bái đường để lập gia đình sao?

Lý Văn Chinh đi đi lại lại không rõ mục đích gần nửa canh giờ, chỉ cảm thấy trong lồng ngực buồn bực, khí càng ngày càng đậm, cước bộ càng chạy càng nhanh, lần đầu tiên trong đời, lại có một ý muốn điên cuồng, gào thét lên tiếng lòng.

Hắn đột nhiên dừng bước, nhìn cây cối cao xung quanh, rồi chỉ vào cây cao nhất mà hạ lệnh "Cầm cái thang đến đây, để ở nơi này!"

Đám người hầu lĩnh mệnh, để cái thang xuống rồi lui về phía sau hai bước, ngây ngốc nhìn hắn đang trèo cây.

Lúc còn bé cho đến bây giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn trèo cây……….. cũng không mất nhiều thời gian, liền ngồi vào trên cây, vỗ vỗ đám bụi trên vạt áo.

Đám người hầu đứng dưới tán cây, ngước mắt nhìn nhau, trong tròng vô cùng sợ hãi.

Vương gia, ngài đây là làm sao vậy?

Lý Văn Chinh ngồi ở trên cây, phóng tầm mắt ra xa về hướng Đông, mơ hồ có thể thấy được cổng lớn của Thẩm tướng phủ.

Nàng chính là trưởng thành mười tám năm ở trong tòa phủ đệ kia.

Đến tột cùng là như thế nào có thể tạo ra một nữ nhân đặc biệt như nàng?

Hắn kinh ngạc nghĩ, nhân sinh thật sự khó đoán trước điều gì. Hắn vẫn nhớ rõ, chỉ mới cách đây mấy tháng ngắn ngủi trước, khi bọn họ lần đầu tiên gặp nhau, hắn đối với nàng có bao nhiêu khinh thường.

Lúc ban đầu, Thẩm tiểu thư cường đoạt Tần Thám Hoa về tướng phủ, trong ngoài triều đều bị chấn động.

Hắn nghe thế tin tức, trong lòng chỉ nghĩ , như thế nào lại có một nữ nhân hoang đường vô sỉ như thế? Thấy người ta vóc người tuấn tú, lại cường trói hôn, làm gì có cái lý đó.

Sau này Tần Thám Hoa chạy thoát, hắn tại sân sau lại bất ngờ thấy nàng, ánh mắt của nàng, chỉ có thể dùng từ “nóng bỏng” để hình dung, trong lòng cảm giác khinh thường càng đậm.

Mới sau mấy ngày mất tích của Tần Thám Hoa, nàng như thế nào lại tỏ ra bạc tình bạc nghĩa, thấy nam nhân có tướng mạo tốt liền xông tới?

Nhưng mà bắt đầu từ lúc nào, loại cảm giác khinh thường dần dần nhạt đi ?

Lý Văn Chinh chính mình cũng không rõ ràng, hắn chỉ biết là, dần dần, đối với con người này, tên này, cảm giác của hắn trở nên không giống.

Nàng, mặc dù mập mạp, nhưng khi cười rộ lên cũng không khó coi.

Nàng, mặc dù nói chuyện luyên thuyên, nhưng đôi khi cũng rất linh hoạt nhanh trí.

Hắn từ từ phát hiện, ngoại trừ tướng mạo bên ngoài, nàng thật sự là một nữ nhân tốt.

Sáng sủa, linh hoạt, hơn nữa còn cố chấp.

Hắn, một đại nam nhân leo trèo cây đã cảm thấy khó khăn, vậy mà nàng,một nữ nhân, như thế nào lại luôn kiên trì ?

Một người cô độc ngồi ở trên cây, nhìn ra xa hướng tây Khang Vương phủ, chờ mong sẽ có người xuất hiện ở cửa, trong lòng nàng mang cảm giác thế nào?

* Đây là câu trong bài thơ Nhất Tiễn Mai của Lý Thanh Chiếu

Nhất tiễn mai

Hán việt

Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu,

Khinh giải la thường,

Độc thướng lan chu.

Vân trung thuỳ ký cẩm thư lai?

Nhạn tự hồi thì,

Nguyệt mãn tây lâu.

Hoa tự phiêu linh thuỷ tự lưu,

Nhất chủng tương tư,

Lưỡng xứ nhàn sầu.

Thử tình vô kế khả tiêu trừ,

Tài há my đầu,

Khước thướng tâm đầu.

Dịch nghĩa

Hương tàn như ngọc lạt màu thu, ngó sen hồng nhạt

Khẽ vén áo the

Lên thuyền sóng một mình bờ cát

Thư cẩm trong mây ai gửi về

Nhạn đến cùng gió mát

Trăng tràn đầy lầu tây

Hoa tàn phiêu dạt nước trôi đi

Hai bờ buồn lặng

Một tình si

Thoắt đã tận đáy lòng

Một chút vừa thoáng mi

Vẫn còn lại trong tâm