“Hô.” Đường Mặc Phi thở dài ra một hơi, cực kỳ yêu mếm loại cảm giác đem toàn bộ sức nặng thân thể đặt lên trên người lẫn nhau, giống như chỉ có như thế mới có thể chứng minh người xinh đẹp nằm dưới thân y này đã hoàn toàn thuộc về y.

“Ngươi nặng chết!” Long Vũ nửa thật nửa giả phàn nàn, hắn đã không còn một chút khí lực, đương nhiên không có khả năng đưa tay đẩy Đường Mặc Phi ra, hơn nữa hắn cũng không ghét tư thế hai người ôm nhau chặt chẽ như thế này.

Đường Mặc Phi mỉm cười nhéo nhéo cái cằm của Long Vũ, tại hai bên má của hắn đặt xuống những nụ hôn.

“Không cho phép đem nước miếng bẩn của ngươi liếm ở trên mặt của ta.” Long Vũ ra vẻ tức giận giơ tay lên lau mặt, liếc thấy bàn tay phải của Đường Mặc Phi ẩn ẩn lộ ra vết máu, trong lòng của hắn nảy lên lo lắng, muốn đứng dậy nhưng dưới lưng đột ngột truyền đến một cổ đau nhức kịch liệt, đau đến độ hắn không thể tự chủ được mà ngã lại chỗ cũ.

“Cẩn thận, đừng nhúc nhích.”

Đường Mặc Phi giữ thắt lưng Long Vũ, chậm rãi theo trong cơ thế hắn rời khỏi, động tác này so với cuồng bạo kịch liệt lúc nãy thì quá mức nhu hoà săn sóc, nhưng vẫn làm cho Long Vũ nhăn lại hàng mi xinh đẹp, trong miệng nhịn không được hừ nhẹ một tiếng.

“Ta sẽ xử lý miệng vết thương, ngươi đừng lo lắng.” Đường Mặc Phi trấn an nói, y nhìn thấy Long Vũ vì đau đớn mà nhăn hàng mi lại, trong lòng vừa thương vừa đau, “Tiểu Vũ mao, rất đau đớn sao?”

“Đây không tính là gì.” Long Vũ cắn răng nói ra một câu như vậy, nhưng mồ hôi bên mặt lăn xuống lại càng nhiều.

Đường Mặc Phi nhếch khoé miệng lên, đưa tay nhẹ nhàng phủ lên hai hàng lông mày của Long Vũ, sau đó hất ra những sợi tóc dính tại trên mặt của tình nhân. Động tác này của y cực kỳ ôn nhu, trong mắt mang theo dung túng cùng sủng nịch mà trước nay chưa từng có, làm cho Long Vũ – người không thể đọc sắc mặt người khác – cũng nhận ra, cho nên mặt Long Vũ lại một lần nữa không hiểu ra sao đỏ ửng lên.

Nhẹ nhàng cười cười, Đường Mặc Phi tự thân đi lấy nước ấm đem tới, hết lòng tẩy rửa cho Long Vũ một phen, sau đó hai người ôm nhau ngủ, trong lòng đều vô cùng ấm áp.

Sáng sớm hôm sau, Long Vũ tỉnh lại trước, hắn cảm thấy dưới lưng vẫn còn ẩn ẩn đau, nghiêng đầu nhìn thấy Đường Mặc Phi đang ngủ say, nhịn không được há miệng dùng sức cắn một miếng tại trên cổ nam nhân.

“Hí!” Đường Mặc Phi mở to mắt, nhìn thấy Long Vũ tựa tiếu phi tiếu nằm úp sấp trên ngực y.

Mặc dù trên lưng người này được đắp chăn, nhưng vai cùng cần cổ lại lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn. Y nhìn thấy trong lòng liền lay động, sớm đem cảm giác đau đớn vừa rồi vứt lên chín tầng mây, một phen ôm Long Vũ ấn ngã xuống giường, điểm điểm nhẹ lên chóp mũi của người dưới thân, cười khẽ nói: “Nguyên lai tiểu Vũ mao đói bụng, nhưng ngươi không phải là tiểu cẩu, không thể vì đói liền vội cắn phu quân của ngươi.”

“Phi!” Long Vũ nhẹ nhàng phun ra một hơi, đang muốn nói chuyện, Đường Mặc Phi lại hưng chí bừng bừng xoay người xuống giường.

“Ngươi làm sao?” Long Vũ nằm ở trên giường, có chút khó hiểu liền mở miệng hỏi.

“Ngươi chờ ta một lát. Trước kia ngươi làm cá nướng cho ta ăn, hôm nay ta cũng phải cho ngươi nếm thử chút thủ nghệ của ta chứ.” Đường Mặc Phi nói một câu hai ý, “Ngày hôm qua ngươi khổ cực như vậy, phải nên hảo hảo bồi bổ.”

“Đi tìm chết đi!” Long Vũ nắm cái gối đầu nhắm ngay Đường Mặc Phi ném qua, nam nhân lập tức lách mình bay ra ngoài phòng, đóng cửa lại, làm cho cái gối đầu bay tới trúng ngay giữa cửa phòng.

Qua hơn nữa ngày, Đường Mặc Phi bưng trở về một cái nồi lớn. Long Vũ bọc chăn nghi hoặc ngồi dậy, nhìn thấy mặt nồi bốc khí cuồn cuộn, trong nồi có nước canh đỏ tươi ẩn hiện rau củ cùng thịt hầm, hắn không khỏi hiếu kỳ.

“Đây là ta học được từ bằng hữu trong giang hồ, đem thịt bò, nội tạng của bò còn có rau củ phối hợp mỡ bò cùng các loại đồ gia vị bỏ vào trong một nồi nấu, cam đoan tươi ngon, cay, thơm, ăn rất ấm áp.”

Đường Mặc Phi đem nồi đặt lên bàn, xoay người lại nhanh chóng cầm tới hai bát đũa. Hắn thấy Long Vũ có chút do dự, không chút phân trần đi đến trước giường lấy tay ôm lấy người của tình nhân đem đến đặt trên ghế bên cạnh bàn, sau đó thân thiết ngồi xuống bên cạnh Long Vũ.

“Thật sự ăn ngon?” Long Vũ liếc mắt một cái, hồ nghi nhìn về phía Đường Mặc Phi, “Cái này là ngươi theo những bằng hữu chui trong bùn, chạy trong đất học được àh?”

“Mọi việc nên dùng thân thể thử nghiệm mới có kết luận tốt, huống chi kết giao bằng hữu không nhìn xuất thân, chỉ luận thiệt giả.” Đường Mặc Phi cười nói, thấy Long Vũ tựa hồ ý định phản bác, vội vàng gắp món ăn bỏ vào trong bát của hắn, “Ngươi nếm thử sẽ biết, hương vị tương đối khá.”

Long Vũ cắn thử một miếng thăm dò, Đường Mặc Phi gắp cho hắn chính là rau xanh, cái này trong nồi hút nhiều mỡ cùng cay nhưng khi ăn vào miệng chỉ cảm thấy vị cay tê dại dị thường cùng hương vị rất ngon miệng. Long Vũ vốn sợ cay, nhưng Đường Mặc Phi điều chỉnh vị cay không quá mạnh, hương vị chỉ đảo quanh trong miệng, thực vật nuốt vào bụng cũng không gây ra khó chịu nào, cho nên Long Vũ đồng ý ăn thức ăn trong nồi.

“A, Tiểu Vũ mao, nơi này có nấm.” Đường Mặc Phi ân cần không ngừng gấp thức ăn vào trong bát cho Long Vũ, “Còn có hải sản, măng …. Ân, đậu cùng với niên cao cũng không tồi a.”

“Ngươi chỉ gắp cho ta toàn rau củ, kia thịt đâu?” Long Vũ trừng lớn mắt, phản ứng rất nhanh, “Ngươi biết rõ ta thích ăn thịt mà.”

“Tiểu Vũ mao, tật xấu kiêng ăn rất không tốt. Huống chi ta thấy ngươi bình thường đối với sơn trân hải vị cũng chẳng muốn động đũa, thịt bò này như thế nào lại lọt vào mắt xanh của ngươi?” Đường Mặc Phi nói xong, đem một khối thịt bò bỏ vào trong miệng nhai nuốt, “Cho nên thịt này, đương nhiên là ta ăn.”

“Ba.” Long Vũ cầm chiếc đũa lên dùng sức thổ ở trên bàn một cái, sau đó nhanh chóng vói vào trong nồi vớt thịt.

Đường Mặc Phi không cam lòng yếu thế, hai người hạ đũa như mưa, chỉ chọn gắp thịt bò được hầm thơm thơm mềm mềm, cuối cùng bất chấp ăn, chỉ lo gắp bỏ vào trong bát.

Một phen tranh đoạt, tay Long Vũ phải giữ chăn bọc trên người nên bất lợi, còn tay Đường Mặc Phi không có bị thương rất linh hoạt, cuối cùng y vẫn là người đoạt được nhiều thịt bò hơn.

Long Vũ thấy bại bởi Đường Mặc Phi, trong lòng vô cùng không thoải mái. Đường Mặc Phi thấy vẻ mặt phẫn nộ của hắn, miệng y không tự giác mà móp méo lại, trong bụng sớm cười ngất trời. Long Vũ thấy Đường Mặc Phi đắc ý như thế lập tức đại quẫn, đang chuẩn bị nổi giận, đối phương lại đem cái bát tràn đầy thịt bò phóng tới trước mặt hắn, lại đem cái bát của hắn cầm đi.

“Cái bát chứa đầy thịt này vốn là cho ngươi, không nghĩ tới tiểu Vũ mao cũng muốn ta gắp đồ ăn cho.”

Đường Mặc Phi ôn nhu nói, nhìn Long Vũ đầu tiên là kinh nghi trừng lớn mắt, sau đó lại hơi có chút ngượng ngùng mà cắn cắn nhẹ đôi môi, trong lòng càng thêm yêu thích người này, nhịn không được lại ôm lấy tình nhân, tại trên lỗ tai của đối phương dùng sức hôn một cái.

“Ăn đồ ăn của ngươi đi, điên khùng cái gì!” Long Vũ trừng mắt liếc Đường Mặc Phi một cái, nhưng không có đẩy y ra, lấy một miếng thịt bò trong bát bỏ vào trong miệng dùng sức nhai lấy, trên mặt lộ ra tươi cười nhàn nhạt.

Hai người cùng ngồi ở trên băng ghế dài, chậm rãi đem thức ăn trong nồi ăn sạch trơn, lại nghỉ ngơi nửa canh giờ, Đường Mặc Phi mới cùng Long Vũ rời khỏi khách điếm này.

Đường Mặc Phi cùng Long Vũ mới nếm thử hương vị tình yêu, dọc đường đi này cười cười nói nói tất nhiên là rất nhu tình mật ý, hồn nhiên không để ý trời đất, chỉ dựa vào hưng trí hành sự, thường xuyên lỡ mất chỗ ngủ đêm, phải nửa đêm gõ cửa khách điếm để trọ lại, chuyện như vậy tái diễn đến mấy lần.

Hai người bọn hắn cũng không có để ý đến cảm thụ của người khác, trong mắt bọn họ chỉ có lẫn nhau.

Mấy ngày sau, vết thương trên tay phải của Đường Mặc Phi khép miệng lại, trời sinh tính y hiếu động, một khắc cũng không chịu ngồi yên, y lôi kéo Long Vũ đông chạy tây đi, chuyên lấy nơi đông người náo nhiệt chui vào.

Long Vũ không thích những nơi này, nhưng hiện tại bọn họ chính trực tình nồng, hắn không muốn phật ý Đường Mặc Phi, hơn nữa Đường Mặc Phi cũng dành thời gian để cùng hắn du ngoạn sơn thuỷ, cho nên bọn họ phá lệ khiêm nhượng lẫn nhau, cư nhiên ở chung rất phi thường hoà hợp, dần dần không thể chia lìa nhau.

Một ngày này, Đường Mặc Phi cùng Long Vũ đi vào một thành nhỏ ở Tây Bắc, thấy mọi nhà mua sắm hàng tết chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, trong lòng hai người tự nhiên đều cảm thấy rất nhớ nhà. Hiện tại tình cảm giữa bọn họ ngọt ngào như mật, quấn quýt như keo, vì thế hai người ôm nhau cùng cưỡi một con ngựa mà đi, nên lúc này Đường Mặc Phi chuyển động nhảy xuống ngựa, Long Vũ cũng đi theo rơi xuống đất.

“Tiểu Vũ mao, không bằng chúng ta mua ít lễ vật trở về thỉnh an cha mẹ đi.” Đường Mặc Phi nhìn nhìn một tiệm bán đồ cổ mỉm cười đề nghị.

“A? Nói như vậy, ngươi muốn đi đến nhà của ta?” Long Vũ cười nói: “Ngươi không sợ phụ thân ta tóm lấy ngươi đem ngươi đánh ra ngoài sao? Nhớ ngày đó tại đại lễ thành thân, ông tức giận đến nổi ngay cả phụ thân ngươi là vị hảo hữu nhiều năm cũng đem đuổi ra khỏi nhà của ta a.”

“Chuyện quá khứ đừng nói nữa, mọi việc hướng về phía trước xem sao!” Đường Mặc Phi chỉ vào tiệm đồ cổ nói: “Dỗ dành lão nhân gia cũng rất dễ, chỉ cần có lễ vật vừa lòng, hơn nữa tiểu Vũ mao thay ta nói tốt vài lời, ông nhất định sẽ tha thứ cho chúng ta.”

“Phi, ngươi khẳng định ta sẽ giúp ngươi sao?” Long Vũ nói xong, thấy Đường Mặc Phi phất phất tay gọi hắn hướng tiệm đồ cổ đi tới, bên môi không khỏi hiện lên nụ cười tươi.

“Nhị công tử.” Bỗng dưng có người đi tới bên cạnh Long Vũ, xoay người cung kính đối với hắn hành lễ.

“Các ngươi như thế nào đến đây?” Nhìn thấy bốn người xuất hiện trước mắt hắn, sắc mặt Long Vũ đột nhiên thay đổi.

“Trang chủ không yên lòng về Nhị công tử, lệnh cho thủ hạ đến đây……”

Một câu chưa nói xong, Đường Mặc Phi thấy có người cùng Long Vũ nói chuyện lập tức từ trong tiệm đồ cổ chạy tới. Long Vũ nghe được động tĩnh sau lưng, xoay thân hướng Đường Mặc Phi nghênh đón, đem bốn người kia ngăn ở phía sau.

“Tiểu Vũ mao, làm sao vậy? Có phải là phụ mẫu ngươi nhớ ngươi, sai bốn người phía sau đi tìm ngươi?” Đường Mặc Phi cười hỏi.

Long Vũ nhẹ gật đầu, lệnh bốn gã hộ vệ của Long gia trang đi đến đầu trấn chờ hắn, sau đó nâng lên con mắt nhìn về phía Đường Mặc Phi miễn cưỡng cười cười.

“Như thế nào lại lộ ra biểu tình khó coi này? Có phải là lo lắng cho ta, cảm thấy bá phụ sẽ không tha thứ cho ta?” Đường Mặc Phi sờ sờ đầu Long Vũ hoà nhã nói: “Ông và phụ thân của ta đồng dạng, cho dù có nổi giận chỉ cần qua một thời gian ngắn cũng sẽ nguôi giận thôi. Ta trước kia có chút kích động, hiện giờ chỉ cần hảo hảo hướng lão nhân gia xin lỗi, hẳn là ông sẽ tha thứ cho chúng ta. Nếu không ông cũng sẽ không thả cho ngươi đi ra ngoài lâu như vậy.”

“Ngươi đã nắm chắc như thế, còn không mau đi chọn chút lễ vật làm vừa lòng bốn vị lão nhân gia.” Long Vũ rũ con mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Phụ thân ngươi thích ngọc khí, phụ thân ta thích tranh cổ; nương ta thích tơ lụa mềm nhẹ như mây, nương ngươi ưu ái vật trang sức tinh xảo. Ngươi còn bần thần ở đó làm gì? Hảo hảo dụng tâm đi chọn lễ vật cho bọn họ đi, ta ở đầu trấn chờ ngươi.”

Đường Mặc Phi sững sờ, không ngờ tới Long Vũ lại an bài như vậy, đang muốn kéo người yêu đi cùng, lại nghe Long Vũ nói thêm phải có thành ý hối hận cùng xin lỗi, y đành phải mang theo nghi hoặc lần nữa hướng tiệm đồ cổ đi đến. Vừa quay đầu lại, thấy Long Vũ sải bước vội vả đi về hướng đầu trấn, liền cả ngựa cũng không dắt theo, giống như có việc rất gấp.

Cái này làm cho trong lòng Đường Mặc Phi không khỏi nổi lên tò mò, truy theo thân ảnh Long Vũ. Nghĩ đến trước kia, lúc Long Vũ giận dỗi từng cố ý nói muốn triệu tập mọi người lại cùng y giải trừ hôn ước. Chẳng lẽ người của Long gia thật sự đã lo liệu xong việc này? Vũ mao sợ y nghe được nên mới phải dấu diếm y, sau lưng ra lệnh thủ hạ huỷ bỏ?

Ngẫm nghĩ đến tận đây, trên mặt Đường Mặc Phi không khỏi hiện lên nét tươi cười, nếu sự tình quả thật như thế, y lại có lý do giễu cợt Long Vũ tự nâng đá đập lên chân của mình. Chuyện lý thú như thế, Đường Mặc Phi y như thế nào cam lòng buông tha cho, vội vàng ngưng thần nín thở, che dấu thân mình lặng lẽ đuổi kịp Long Vũ.

Đầu trấn, Long Vũ nhìn thấy bốn gã hộ vệ chờ hắn, cước bộ cũng không ngừng lại.

“Lại đi ra xa một chút.” Long Vũ phân phó một tiếng, người tiếp tục hướng về phía trước phóng đi, Long Vũ rất nhanh mang theo hộ vệ rời xa chợ náo nhiệt, đi vào một rừng cây nhỏ vắng vẻ.

“Ta không phải phân phó các ngươi sau khi trở về trang không được đi ra lại sao? Còn có, mấy người các ngươi hẳn là theo phân phó của ta điều đi biệt uyển làm việc, như thế nào lại phụng lệnh của phụ thân ta đi ra đây?” Long Vũ vừa đứng lại, khẩn cấp khiển trách.

“Nhị công tử, thuộc hạ đã qua biệt uyển, nhưng là Trang chủ cho rằng lúc trước chúng ta đi ra với ngài, hẳn là so với những người khác sẽ dễ dàng tìm được tung tích của ngài hơn, cho nên mới phái chúng ta ra ngoài.” Một gã hộ vệ trong đó đáp.

“Quên đi, các ngươi mau trở về, đừng để dáp mặt A Phi.” Long Vũ vội vàng phất phất tay.

Vì cái gì không thể dáp mặt ta? Chẳng lẽ ta là quỷ sao?