Chân Lãng ôm lấy Giả Thược vào lòng, đứng bên cạnh cô. Nhìn vẻ mặt dữ dằn của cô lúc này, anh không kìm được bật cười một tiếng.

“Bác sĩ Chân.” Một cô y tá thấp giọng nhắc nhở. “Tay anh còn phải khâu vài mũi, đừng chậm trễ nữa!”

Bàn tay Chân Lãng đặt lên vai Giả Thược, anh xoay người lại nói với cô y tá bên cạnh mình: “Khâu cho tôi ngay tại đây được không?

Cô y tá lấy ra một cây kim cong lấp lánh ánh sáng màu bạc dưới ánh đèn, Giả Thược lập tức quên đi cơn đau ở chân, nhìn chằm chằm vào cây kim đó, thấy mũi kim bén nhọn xuyên vào da thịt anh, kéo theo một sợi chỉ mảnh màu đen.

Mỗi lần cô y tá khâu xong một mũi, khóe miệng Giả Thược lại giật giật. Cô khẽ rít một hơi, cặp mắt to tròn hấp háy không ngừng, từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi cánh tay của Chân Lãng.

Nghe thấy tiếng rít của cô, Chân Lãng liền cúi đầu, dịu dàng hỏi: “Đau à?”

Giả Thược buồn bực lắc đầu, vẫn nhìn đăm đăm vào cánh tay anh: “Anh đau.”

Chân Lãng cười hà hà nói: “Không đau bằng em, có thuốc gây tê rồi.”

“Vậy à?” Cô khẽ đáp, nhưng cảm giác đau đớn trong lòng lại chẳng giảm phần nào, còn có chút chua xót, quả thực khó có thể diễn tả bằng lời.

Cô quen anh đã nhiều năm như vậy, quả thực chưa từng thấy anh bị thương bao giờ, mà lần này còn là bị dao chém bị thương, chiếc áo sơ mi trắng dính đầy máu, mỗi lần nhìn thấy là cô lại cảm thấy nhói đau.

Trong lòng đang buồn phiền hết sức, cô cứ cúi đầu cắn chặt môi, im lặng chẳng nói năng gì. Chỉ đến khi bàn tay Chân Lãng nhẹ nhàng vuốt bờ má cô, cô mới ghé sát khuôn mặt tới bờ vai anh, cạ nhẹ vào đó.

Lực tay của vị bác sĩ già rất mạnh, cô đã cố nén nhịn không kêu thành tiếng, nhưng cái chân vẫn rụt lại trong vô thức, toàn thân đều cứng đờ. Hai bàn tay cô thì nắm chặt lấy mép váy, chỉếc váy làm bằng tơ thật đã bị cô vò cho nhăn nhúm.

Anh đưa tay vỗ nhẹ lên má cô: “Anh đến phòng làm việc thay đồ chút, ăn mặc thế này đúng là dễ làm người ta sợ lắm, ngoan ngoãn ở đây đợi anh nhé!”

“Anh...” Cô nhìn lớp vải gạt dày quấn trên tay anh, tuy vết thương do dao chém kia đã không thể nhìn thấy được nữa, nhưng vẫn khiến cô nhìn mà đau lòng.

“Yên tâm đi!” Chân Lãng giơ cao cánh tay. “Vết khâu đẹp lắm!”

Vết khâu đẹp lắm? Anh nói năng cái kiểu gì vậy?

Giả Thược hơi nhếch mép, cố nặn ra một nụ cười, nhưng nhìn còn khó coi hơn khóc.

Khi cặp mắt bị ánh sáng rực rỡ chiếu vào, cô đã nhìn thấy con dao trong tay đối phương, thậm chí trong khoảnh khắc đó cô còn biết mình có lẽ sẽ bị thương, nhưng trong lòng lại không cảm thấy sợ hãi chút nào hết. Vậy mà giờ đây chỉ nhìn thoáng qua vết thương đã được băng bó trên tay Chân Lãng, cô đã cảm thấy sợ hãi.

Giả Thược đưa mắt nhìn cô y tá, không kìm được run rẩy hỏi: “Cánh tay của anh ấy liệu có di chứng gì không?”

Cô y tá chớp chớp đôi mắt, cười đáp: “Nếu có di chứng gì, chị cho rằng viện trưởng và các chủ nhiệm khoa có thể ung dung như vậy sao? Vết thương quả thực không nông, thiếu chút nữa thần kinh đã bị tổn thương rồi, nếu muốn nhanh lành, quãng thời gian này nhất định không được cử động tay nhiều quá. Có điều một vết sẹo là điều khó tránh khỏi.”

Nói tới đây, cô y tá đan hai bàn tay lại vào nhau rồi đưa lên chống cằm, cặp mắt mơ màng nhìn lên trần nhà, giọng nói nghe tràn đầy vẻ ngưỡng mộ: “Bác sĩ Chân thật đúng là một anh hùng hoàn mỹ, không những đẹp trai, hòa nhã, lúc nguy hiểm còn có thể chắn dao cho vợ. Nếu có một người đàn ông chịu chắn dao cho em, em sẽ lập tức lấy anh ấy ngay.”

Giả Thược lúc này còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, chỉ nhớ được một câu nói của cô y tá.

Thiếu chút nữa thì thần kinh đã bị tổn thương rồi...

Thiếu chút nữa thì anh đã không thể tiếp tục cầm dao phẫu thuật...

Thiếu chút nữa thì sự nghiệp của anh sẽ phải chấm dứt vì cô...

Một chiếc áo được khoác lên người cô từ phía sau, là chiếc áo vét của anh: “Chỗ này lạnh, em khoác thêm cái này vào đi!”

Tới lúc này cô mới phát hiện, chỉếc áo vét dài của Chân Lãng vừa khéo che đến chỗ đùi cô, bao bọc mảng da thịt trắng ngần kia lại.

Bàn tay vị bác sĩ già bóp mạnh một cái, toàn thân Giả Thược đều hơi co giật trên trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, nhưng lại cắn răng không kêu lên tiếng nào.

Sắc mặt Chân Lãng trở nên hơi căng thẳng, giọng nói cũng chùng xuống: “Chủ nhiệm Phạm, cô ấy bị nặng lắm sao?”

“Nếu đơn thuần xét vết thương thì cô nhóc này chỉ bị căng dây chằng và trật khớp, không tính là nặng lắm”, vị bác sĩ già chậm rãi tháo chỉếc kính lão xuống, nhẹ nhàng nói. “Nhưng nếu chỗ này thường xuyên bị trật khớp như hai người nói, tôi đề nghị tốt nhất là nên bó thạch cao rồi nghỉ ngơi một thời gian, đừng tùy tiện đi lại mà làm tăng thêm áp lực cho cổ chân.”

“A!” Giả Thược nhìn cái mắt cá chân đã sưng vù, mặt xịu hẳn xuống, rồi nhìn về phía Chân Lãng bằng ánh mắt cầu cứu: “Tôi không sao đâu, trước đây cũng thường xuyên bị như vậy rồi, cứ quen là được mà.”

Đáng tiếc những lời nói nhẹ nhàng này lại không mang tới vận may cho cô, đôi mắt Chân Lãng đột nhiên lóe sáng: “Thường xuyên bị như vậy ư? Sao em không nói?”

“Không quan trọng mà.” Cô cúi gằm mặt.

“Bó, nhất định phải bó!” Chân Lãng không hề nể nang dập tắt ngay hy vọng của cô. “Chú xem giúp cháu xem có cần dùng thêm vật lý trị liệu nữa không, nếu cần thì để cháu đưa cô ấy đi.”

Thế là dù hết sức không muốn nhưng Giả Thược của chúng ta vẫn phải bó một lớp thạch cao thật dày. Nhìn cái chân lúc này còn to hơn cái đầu của mình, cô muốn khóc mà không ra nước mắt.

Phía ngoài chợt vang lên một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, một người đàn ông trung niên đứng cạnh cửa gật đầu chào bọn họ, sắc mặt bình tĩnh không thể nhìn ra chút tâm tư nào, nhưng trong ánh mắt lại ẩn hiện vẻ nặng nề mà nghiêm túc. “Chào cậu Chân, chào cô Giả!”

Giả Thược nhìn theo hướng phát ra âm thanh, có chút kinh ngạc kêu lên: “Ấy, chú Tạ.”

Người đàn ông trung niên bước vào cửa, nhìn cánh tay được quấn một lớp vải gạc khá dày của Chân Lãng, còn có cái chân được bó thạch cao của Giả Thược, lông mày nhíu chặt: “Sao lại như vậy chứ?”

Chân Lãng khẽ gật đầu với ông ta, hai người lẳng lặng đi qua một bên thấp giọng chuyện trò, thỉnh thoảng Giả Thược còn thấy người đàn ông trung niên đó móc điện thoại ra gọi điện, sau đó lại cúi đầu nói chuyện.

Giả Thược từ đầu chí cuối luôn im lặng, khác hẳn với vẻ hoạt bát thường ngày, một mình buồn bực ngồi trên ghế thậm chí còn chưa từng ngẩng lên lần nào.

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Anh Chân, anh đã không việc gì rồi, chúng ta có thể nói chuyện một chút được chưa nhỉ?” Đội trưởng Tôn đang đứng ngoài cửa có chút buồn bực, giọng nói nghe cũng không được thân thiện lắm. “Nếu ai cũng bắt người ta phải đợi giống như anh, cảnh sát chúng tôi làm sao có thể làm việc được chứ, cứ phải vây quanh anh cả ngày hay sao?”

Chân Lãng còn chưa mở miệng, người đàn ông trung niên kia đã nói trước: “Anh là đội trưởng Tôn đúng không? Tôi là luật sư đại diện của anh Chân, tên là Tạ Quốc Trường, mọi chuyện cứ để tôi nói với các anh.”

Tạ Quốc Trường? Đội trưởng Tôn cảm thấy cái tên này hơi quen tai, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được là từng nghe thấy ở đâu.

“Anh có thể nói rõ được không chứ?” Phải đợi lâu như vậy mà chỉ đợi được một luật sư, thật là khó có thể chấp nhận nổi.

Tạ Quốc Trường khẽ mỉm cười nói: “Nếu anh cảm thấy không được, vậy tôi sẽ hỏi cấp trên của anh để xin ý kiến, anh xem vậy có được không? Nhân tiện cho tôi hỏi một chút đã gọi điện cho cảnh sát rồi, tại sao trong vòng nửa giờ mà không thấy cảnh sát xuất hiện trong phạm vi năm trăm mét chứ?”

Lời của ông ta khiến đội trưởng Tôn hết sức bất mãn, trầm mặt nói: “Không được, dựa theo quy định, đương sự nhất định phải để cảnh sát hỏi chuyện và ghi chép, anh có thể ở lại cùng.”

Đang lúc giằng co, một chiếc xe chợt dừng lại bên ngoài cửa bệnh viện, rồi một người trung niên đầy vẻ uy nghiêm bước từ trên xe xuống, đi thẳng về phía bọn họ.

Đội trưởng Tôn thầm run lên, vội bước tới cất tiếng chào: “Cục trưởng!”

Người đàn ông trung niên đó trừng mắt nhìn đội trưởng Tôn, rồi chìa hai tay về phía Chân Lãng: “Cậu Chân, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, tôi nhất định sẽ kêu bọn họ lập tổ chuyên án để điều tra.”

Chân Lãng khẽ nở nụ cười, rổi chìa tay ra bắt tay với vị cục trưởng kia: “Vừa rồi luật sư Tạ đã nói qua tình hình với chú rồi, cháu nghĩ chắc chú cũng đã hiểu sơ qua mọi chuyện. Vụ án này e là có liên quan đến vấn đề cướp giật, bắt cóc, hoặc thậm chí là tổ chức xã hội đen, chú xem bộ dạng của cháu bây giờ đi, trong cuộc họp mời thầu ngày mai nếu có phóng viên hỏi đến, cháu biết phải trả lời thế nào đây chứ?”

“Chuyện này...” Sắc mặt cục trưởng lúc trắng lúc đỏ, sau đó liền ngoảnh đầu lại nói với đội trưởng Tôn: “Còn không mau đi lập tổ chuyên án đi hả?”

Chân Lãng mỉm cười nói: “Chuyện này làm lớn lên e là sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt, cuộc họp mời thầu ngày mai cháu không tham gia thì hơn, nếu không có khi lại khiến người khác cảm thấy bất an, rồi ảnh hưởng tới việc thu hút vốn đầu tư của các chú. Cháu sẽ phái người đại diện ra mặt, phóng viên chắc không biết gì cả đâu.”

Khuôn mặt cục trưởng vẫn còn căng cứng: “Cậu Chân...”

Chân Lãng khẽ gật đầu, lại quay sang thấp giọng dặn dò Tạ Quốc Trường: “Chuyện hôm nay đừng nói gì với người nhà cháu!”

Tạ Quốc Trường tỏ vẻ khó xử, nhưng cuối cũng vẫn khẽ gật đầu.

Sắc mặt cục trưởng rốt cuộc cũng trở nên nhẹ nhõm hơn: “Có cần tôi phái người hộ tống cậu về nhà không?”

“Không cần đâu.” Chân Lãng lắc đầu, rồi quay sang vẫy vẫy tay với Giả Thược: “Chúng ta về thôi!”

Giả Thược ngồi trên xe lăn, cúi gằm mặt, không nói lời nào.

Chân Lãng đẩy xe lăn bằng một tay, cúi đầu ghé đến sát bên tai cô hỏi: “Nhóc con, làm gì mà cứ ủ rũ thế?”

Giả Thược ngẩng đầu nhìn anh, rồi lại cúi xuống.

“Đói rồi hả? Vậy để anh nhờ chú Tạ kêu người mang ít đồ ăn đến nhà mình nhé?”

Đói ư? Cô không muốn ăn gì cả!

Vẫn khẽ lắc đầu.

“Có phải là cảm thấy em đã gây thêm rắc rối cho anh không?”

Đáp lại anh vẫn là một cái lắc đầu buồn bã.

Chân Lãng mỉm cười, thổi nhẹ một hơi vào tai Giả Thược: “Có phải là thấy không bảo vệ được anh, cho nên nghĩ bản thân rất vô dụng không?”

Cơ thể Giả Thược chợt trở nên cứng đờ, cô không lắc đầu nữa.

Bao nhiêu năm rồi đều là cô đánh nhau giúp anh, chưa từng bị thua bao giờ, cũng chưa từng để anh bị người khác ức hiếp. Nhưng hôm nay, không những cô phải hy sinh mất một cái chân, mà Chân Lãng cũng đã đổ máu, vậy là điều duy nhất cô cảm thấy đáng để khoe khoang cũng chẳng còn nữa rồi.

“Thực ra anh còn rất nhiều việc phải cần đến em.” Chân Lãng trầm ngâm một chút rồi nói: “Nếu em không chịu giúp anh, chắc anh sẽ thảm lắm đấy.”

Lần này cái đầu đang cúi rụp xuống kia rốt cuộc cũng đã chịu ngẩng lên, cặp mắt lặng lẽ nhìn Chân Lãng.

“E hèm...” Chân Lãng khẽ ho một tiếng. “Cánh tay này của anh bây giờ không thể cử động được, anh không cách nào tắm rửa, cũng không cách nào đánh răng, thậm chí vào nhà vệ sinh cũng không cách nào cởi thắt lưng da và cúc quần. Ngoài em ra, e rằng không ai có thể giúp anh được, em có chịu giúp anh không?”

Trong cặp mắt tròn xoe kia cuối cùng đã ánh lên những tia sáng rực rỡ, Giả Thược gật đầu một cái thật mạnh: “Có!”

Chiếc xe lăn chậm rãi rời đi, bóng dáng hai người dần biến mất khỏi cổng lớn của bệnh viện. Những người tới cùng Tạ Quốc Trường bám theo từ đằng xa, nghe thấy trong gió loáng thoáng vang lại giọng nói của bọn họ.

“Vậy em phải giúp anh hết đây nhé!”

“Được, tôi đảm bảo sẽ làm đến mức tốt nhất.”

“Nào, cười một cái nào!”

“Không cười, trông cái bộ dạng này của anh xấu chết đi được, đồ Thiên Tàn.”

“Em còn xấu hơn ấy, đồ Địa Khuyết[2].”

[2] Thiên Tàn và Địa Khuyết là một cặp nhân vật khá nổi tiếng trong truyện võ hiệp, nhưng được nhắc đến trong trường hợp này không liên quan gì đến hai nhân vật đó, chủ yếu là do Chân Lãng bị thương ở phía trên nên bị trêu là Thiên Tàn, Giả Thược bị thương ở phía dưới nên bị trêu là Địa Khuyết.