Lam Lam ở lại Nam Hoá cùng gia đình một thời gian.

thì cô xin cha mẹ lên Đài Bắc.

"Cha mẹ! con muốn cha mẹ cho phép con lên Đài Bắc được không?"

"Con muốn đi tìm hai đứa nhỏ sao?"

Lam Lam ngồi im lặng không trả lời, mà chỉ rơm rớm nước mắt.

ông bà Thiều nhìn thấy con gái như vậy thì vô cùng xót xa.

"Cả nhà mình sẽ cùng đi lên Đài Bắc với con, cha mẹ không thể để một mình con đi như vậy."

"Cha mẹ không cần phải lo cho con đâu, con đã lớn rồi!"

"Bây giờ gia đình chúng ta không còn khó khăn như xưa nữa, chúng ta sẽ lên Đài Bắc và mở cửa hàng tiện lợi nhỏ, kiếm thêm thu nhập, Vĩ Vĩ cũng chuyển lên đó học luôn, ngôi nhà này thỉnh thoảng chúng ta về qoét dọn lau chùi là được."

Lam Lam nghe cha mẹ nói như vậy, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, cô ôm lấy mẹ mà khóc nức nở.

nữa tháng sau cả gia đình họ Thiều túi lớn túi bé thuê hẳn một chuyến xe đi lên Đài Bắc.

lên đến Đài Bắc ông Thiều kêu tài xế tìm một khách sạn nhỏ để ở.

Nhưng Tin Phong biết được nên anh cũng bay lên Đài Bắc.

anh gọi điện cho Lam Lam.

cô đang ngồi trên xe gật gù vì đi đường xa nên khá mệt mỏi.

điện thoại trong túi reo lên, cô lấy điện thoại ra xem là số máy của sư huynh Tin Phong.

"Alô sư huynh!"

"Lam Lam! anh nghe nói là gia đình mình đang ở trên Đài Bắc?"

"Dạ!"

"Vậy thì nhà mình đang ở đâu?"

"Dạ đang ở khách sạn Tâm Hoa đường số 10 Tùng Sơn."

"Anh cũng đang ở Đài Bắc vậy tý nữa anh qua! à mà nhà mình thu dọn đồ, rồi anh sẽ đưa cả nhà về căn hộ cũ của em hôm trước."

"Vậy căn hộ đó chẳng phải là anh bảo thuê cho em đó sao?"

"Không anh đã mua lại rồi! bởi vì đồ dùng của em vẫn ở đó, anh không muốn dời đi."

"Cảm ơn anh!"

được hơn ba mươi phút sau Tin Phong đã có mặt ở khách sạn Tâm Hoa.

đồ dùng của mọi người đã được thu xếp sẵn, anh đưa cả gia đình cô về căn hộ cũ của cô.

Lam Lam rất ngại khi Tin Phong chăm sóc cho cô chu đáo đến như vậy.

về đến nhà Lam Lam bất ngờ khi căn hộ của cô vẫn rất sạch sẽ, cho dù đã hai năm không được cô chăm sóc.

cô nhìn Tin Phong.

"Tin Phong sư huynh tại sao căn hộ này của em cứ như có người chăm sóc hàng ngày vậy?"

"À anh kêu bên công ty quản gia, cứ một tuần cho người đến lau chùi một lần, bởi vậy nó mới như thế này đấy!"

ông Thiều nhìn nở một nụ cười biết ơn và nói với Tin Phong.

"Thay mặt cho cả gia đình, bác cảm ơn vì tất cả những điều tốt đẹp mà cháu đã làm cho Lam Lam cũng như là cho cả gia đình bác!"

"Hai bác đừng quá khách sáo với cháu như vậy có được không! mà gia đình mình có dự định gì không?"

"Hai bác tính mở một cửa hàng tiện lợi nhỏ, vừa có việc để làm lại kiếm được thêm thu nhập."

"Cháu thấy cũng được đấy ạ! như vậy sẽ không gò bó thời gian! để cháu cho người tìm kiếm địa điểm tốt!"

"Ôi hai bác lại làm viền cháu rồi!"

"Không sao đâu ạ! hai bác cứ nói vậy không lẽ chưa từng coi cháu là người thân hay sao ạ?"

"Không có không có vậy thì không nói nữa!"

Tại Trịnh gia, bà cụ Trịnh buồn rầu nhìn vào cái chuông bạc đeo trên cổ tay.

ông Trịnh Kiên con trai của bà nước tới, nhìn thấy mẹ mình đang buồn rầu.

"Mẹ có phải mẹ lại nhớ đến Lam Nhã không?"

"Nếu như con bé còn sống, thì năm nay đã 26 tuổi, ngày mai là sinh nhật của nó rồi.

sinh nhật năm ấy mẹ đã tặng cho nó một cái chuông bạc.

cái chuông bạc đó và cái chuông bạc này là một cặp, từ thời nhà Đường.

nếu nhìn xơ qua thì đơn giản, nhưng nó có giá trị với những người am hiểu về lịch sử."

"Con đã cho người tìm kiếm khắp nơi nhưng không có một dấu vết, cũng vì chuyện này mà vợ con đã tiều tụy và suy sụp."

"Con hãy đăng lên báo chí tìm kiếm nữa đi, bây giờ con bé đã lớn và trưởng thành, vậy nên có thể nó sẽ đọc được bất cứ lúc nào.

con hãy đăng thường xuyên và hàng tuần rồi có ngày con bé sẽ trở về với chúng ta thôi.

nếu chết thì phải thấy xác, cái này bặt vô âm tín chắc nó đang sống ở một nơi nào đó trên đất nước này thôi."

"Dạ thưa mẹ con đã hiểu!"

Ông Trịnh Kiên cho đăng báo tìm kiếm con gái, khắp nơi báo lớn báo nhỏ đều cho đăng cả!"

Ông Thiều ăn trưa xong ngồi vào bàn uống trà, cầm tờ báo lên xem tay ông run lên khi nhìn thấy có dòng chữ.

"Khi đi trên cổ cháu có đeo một sợi dây chuyền bạc, trên dây chuyền có một cái chuông bạc nhỏ..." chẳng phải đó chính là Lam Lam con gái của ông sao.

ông run rẩy gọi vợ của mình.

"Bà ơi nhanh lên! sang đây mà xem này!"

Bà Thiều nghe chồng kêu thì cũng vội chạy lại để xem ông nói gì.

"Có chuyện gì mà nhìn ông run rẩy lên vậy?"

"Bà cầm lấy và đọc đi!"

Bà Thiều cầm lấy tờ báo từ trên tay ông Thiều để xem, xem xong bà cũng run lên ngồi phịch xuống ghế sofa.

hoá ra Lam Lam chính là một thiên kim tiểu thư danh môn.

vậy mà lại bị lưu lạc đến với gia đình của ông bà, từ nhỏ đã phải sống cuộc sống đói nghèo, lớn lên vì để cứu sống đứa con trai của ông bà, mà phải đi bán thân.

hai vợ chồng ôm nhau khóc.

Lam Lam cùng với Tin Phong đi xem mặt bằng, để chuẩn bị mở cửa hàng tiện lợi vừa mới về đến nhà.

đẩy cửa bước vào nhà thấy cha mẹ đang ôm nhau khóc, cô hốt hoảng tưởng đã có chuyện lớn gì xảy ra.

"Cha..

mẹ..

đã có chuyện gì xảy ra mà hai người lại ôm nhau khóc như vậy?"

Hai ông bà nhìn con gái mà nước mắt vẫn cứ rơi.

bà Thiều lên tiếng.

"Lam Lam! cha mẹ xin lỗi cha mẹ đã để cho con phải sống cuộc sống khổ cực cùng với cha mẹ!"

"Cha mẹ nói gì hay vậy? chúng ta là một gia đình vui buồn có nhau, tại sao cha mẹ lại nói như thế?"

"Gia đình con đăng tin tìm kiếm con đây!"

Bà Thiều đưa tờ báo cho Lam Lam.

cô cầm lên đọc tay cô run rẩy, tờ báo rơi xuống đất, còn cô như người mất hồn cũng ngồi phịch xuống ghế sofa..