Phác Trí Quân về nhà đã vội vàng tắm rửa sạch sẽ, cậu đang lau khô tóc thì ánh mắt lại lơ đãng nhìn về chiếc cúp mà cậu đã cố tình để nó ở một góc riêng biệt.

Chiếc cúp này là phần thưởng của trận chung kết bóng rổ thiếu niên mà Nam không thể góp mặt năm năm trước.

Cái tai nạn chết tiệt năm đó đã cướp đi ước mơ của cậu ấy! Ước mơ được chơi bóng rổ chuyên nghiệp!

Phác Trí Quân nhớ lại ngày mình còn là đứa trẻ sáu tuổi. Hay phá phách, nghịch ngợm, bày hết trò này đến trò khác khiến cả nhà họ Phác suốt ngày phải “gà bay chó sủa”. Vì vậy mà cậu hay bị bố phạt mẹ mắng, đi học còn bị đứa con gái dễ thương nhưng côn đồ Vũ Hạ Linh bắt nạt, những lúc đó cậu cảm tưởng mình là đứa trẻ bất hạnh nhất thế giới. Rồi khi cậu biết mình có một người anh họ cùng tuổi, cậu mới nhận ra những gì cậu trải qua so với người đó là sung sướng gấp trăm lần.

Dù cậu làm sai gì, bố mẹ vẫn quan tâm cậu hôm nay tâm trạng ra sao.

Dù bận bịu, họ vẫn cố về nấu cơm và ăn cùng cậu.

Dù hay bị bắt nạt nhưng Linh vẫn bảo vệ cậu mỗi lần bị “chó đuổi” hay bị đàn anh lớp trên ức hiếp.

Còn Nam, niềm vui tuổi thơ của cậu ấy vẻn vẹn chỉ có một tờ giấy trắng. Cậu ấy lúc nào cũng một mình, cho dù đó là ngày sinh nhật hay giáng sinh cũng chỉ như thế...

“ Bố mẹ” lẽ ra phải là người vô cùng thân thuộc gần gũi, thế mà với Nam mà nói, thật sự nó chỉ đơn giản là hai từ.

Cậu dùng hai năm để nói chuyện với Nam nhưng trong hai năm đó đáp lại cậu cũng không vượt quá hai mươi câu.

Cậu cứ tưởng, Nam sẽ mãi thành người lạnh lùng vô cảm như thế, cho đến khi Lý Kim Thanh bước vào cuộc sống của cậu ấy.

Cậu ấy trở nên mở lòng hơn, dù ngôn từ đối đáp vẫn không thể nhiều hơn nhưng ít ra Nam cũng đã cười.

Cậu nghĩ có lẽ sẽ mãi như thế, Lý Kim Thanh sẽ mãi ở bên cạnh Nam như đã hứa nhưng cuối cùng trước trận thi đấu đó một ngày, cô ta đã rời đi không một lời nhắn.

Nếu không phải vì đuổi theo cô ta, Nam đã không bị tai nạn kinh khủng đó. Vì sự vô ý đó của cô ta mà Nam chỉ có thể cầm bóng không quá nửa hiệp.

Câu nói của vị bác sĩ năm ấy vẫn in trong đầu cậu:

“Phần đầu không sao. Tuy nhiên tay của đứa trẻ do chống đỡ để tránh va đập vào đầu đã bị tồn thương nặng. Nặng hơn những nơi khác rất nhiều vì vậy phải chú ý!”

“Thế cậu ấy có chơi bóng rổ được không ạ?”

“Có thể là không nhưng nếu tuân thủ điều trị chắc sẽ hoạt động lại được nhưng thời gian hoạt động sẽ giảm!”

Ước mơ bị mất, còn bị thất hứa đối với Nam mà nói chẳng khác gì nhấn chìm cậu ấy vào biển lạnh. Cho nên cậu ấy mới hận, mới thà chấm dứt nó để không phải nếm qua nỗi đau cô độc nữa.

....

Phác Trí Quân bình thường không bao giờ bước vào thư viện, hôm nay lại đi vào dường như còn có tâm sự gì đó, Nam có thể thấy nó trong mắt cậu ta.

“Hoàng Thiên Nam, tớ có chuyện muốn nói với cậu!”

Nam đang chăn chú xem cuốn sách tham khảo bằng tiếng anh ngước lên, tâm tình thoáng chốc phức tạp.