Hạo Thiên đang vật vã với hai cái cặp trên vai. Cặp anh nhẹ thì không sao chứ còn cặp của nó, nặng như đá. Không biết nó có vác bom đến trường hay không mà nặng khủng khiếp.
Đang nhăn nhó với hai cái cặp thì anh bị một đám người áo đem chặn lại, cung kính nói:
- Thiếu gia Hạo Thiên, lão gia triệu hồi cậu!
Hạo Thiên hơi ngạc nhiên và khó chịu. Ba anh lúc nào cũng vậy, không cho anh một chút tự do nào cả. Mới xa nhà có hơn một tháng mà đã lùng sục khắp nơi để tìm anh.
- Tôi không về!
Anh giận dữ đáp. Anh nhanh chân luồn qua khe hở giữa mấy người đó, định chạy. Đám người đó lại chặn anh lại, cương quyết lặp lại câu vừa nói:
- Nếu cậu không về, thẻ ATM của cậu sẽ bị khóa.
Hạo Thiên sững người. Cố gắng lắm mới không đấm cho bọn kia một trận. Anh nén giận:
- Các người bảo với ba tôi là ông ấy cứ đợi đi, sáng mai tôi sẽ về.
Nói rồi anh đi nhanh về nhà hắn. Lòng tràn đầy tức giận. Ba anh...đúng là quá đáng mà!
Ở nhà hắn, bà Vân Thư ngồi giữa phòng khách để gọt trái cây. Vừa thấy Hạo Thiên hối hả bước vào nhà, bà vội bỏ dao, cười tươi:
- Hạo Thiên, con đến chơi đó à?
Hạo Thiên nghe thấy tiếng của bà Vân Thư, giật mình. Bây giờ anh mới nhìn thấy bà đang ngồi ở giữa phòng khách. Anh mỉm cười chào bà, rồi ngồi xuống bên cạnh.
- Bác về nước lâu chưa ạ? - Anh cười tươi.
- Bác vừa về lúc sáng. - Bà Vân Thư đưa miếng táo cho anh - Con ăn trái cây đi.
- Con cảm ơn!
Ngồi nói chuyện với bà một chút, Hạo Thiên cảm thấy đỡ lo hơn. Chắc là ba anh thấy bà Vân Thư về nước nên cũng về theo. Ba gia đình Hàn Phong - Hạo Thiên - Minh Khang từ trước đã có quan hệ rất thân thiết. Tuy nhiên lần này công ty nhà Minh Khang hơi có vấn đề nên anh phải sang giải quyết. Chỉ có điều, nhân cớ đó mà mẹ hắn và ba Hạo Thiên lại trở về. Chắc lại vụ đi xem mắt.
- Hàn Phong, Hạo Thiên đến tìm con này!
Bà Vân Thư gọi lên, từ trên tầng, hắn chạy xuống, phía sau là nó.
Hắn ngồi xuống ghế:
- Đã về rồi à.
- Ừ!
Bà Vân Thư khó hiểu:
- Về?
- À, Hạo Thiên với Khang sống với con và Vy Khánh trong nhà này mà. - Hắn giải thích.
- À, đông vui nhỉ? - Bà Vân Thư cười đắng lòng. Vậy mà trước giờ bà vẫn tưởng chỉ có hắn và nó sống chung với nhau chứ?
Hạo Thiên thở dài:
- Tao sắp phải về nhà rồi.
- Hả? - Hắn và nó đồng thanh.
- Ông già tao vừa gọi hồn về, nếu không thì bị khóa thẻ.- Hạo Thiên nhăn nhó.
- Anh Khang đi rồi, bây giờ đến lượt anh cũng bỏ em mà đi. Em sống sao nổi với tên này đây? - Nó nói nhỏ.
Nghe thế, mắt hắn sáng lên:
- Thế à, tiếc nhờ! - Hắn nói giọng buồn buồn nhưng trời mới biết trong lòng hắn sướng cỡ nào. Hạo Thiên toàn làm kì đà cản mũi hắn và nó. Bây giờ đi rồi, thì...sẽ rất có lợi cho hắn để chiếm được cảm tình của Vy Khánh. Hắn biết rõ, Hạo Thiên thích nó mà!
Nhìn vẻ mặt của Hàn Phong, Hạo Thiên nói tiếc nuối nhưng lại ẩn ý:
- Nhưng không sao, tao về nhà nhưng ngày nào tao cũng sẽ sang đây chơi với mày. Hết buồn chưa?
Haiz, có mà buồn thêm ý. Hắn đang tự nhủ trong lòng.
Tối hôm đó, Hạo Thiên ăn cơm chung với gia đình hắn. Bà Vân Thư nấu ăn rất ngon, ngon hơn những đầu bếp ở nhà hàng nhiều.
- Bác nấu ngon quá! - Nó suýt xoa.
- Vậy thì con ăn nhiều vào nha! - Bà cười tươi.
- Dạ. - Nó hí hửng định gắp thêm một miếng thịt bò thì bị hắn chặn đũa. Nó lườm nguýt hắn:
- Hàn Phong, yên để tôi ăn cái coi!
- Nãy giờ tôi thấy em toàn ăn thịt bò thôi, nhiều đạm và protein quá không tốt cho sức khỏe đâu. Ăn thịt gà vào!
Nói rồi hắn đặt vào bát nó một miếng đùi gà to chà bá. Nó nhăn nhó nhìn vào bát cơm của mình:
- Tôi không thích ăn thịt gà!!
- Ăn hết cho tôi! - Hắn giở giọng.
Bà Vân Thư lấy đũa gắp miếng thịt gà ra khỏi bát của nó, nhìn Hàn Phong nghiêm túc:
- Vy Khánh đã không thích thì đứng ép nó. Con gái, con ăn nhiều thịt bò vào, đừng để ý đến nó nhé.
- Dạ. Bác dễ thương quá, chẳng bù cho tên Hàn Phong tí nào! - Nó nói xấu công khai.
- Vy Khánh, em vừa nói gì? - Hắn gằn giọng.
- Tôi đâu có nói gì đâu. - Nó tảng lớ.
Bữa ăn diễn ra không được suôn sẻ cho lắm. Hạo Thiên có vẻ buồn nên không nói câu nào. Ăn xong, anh lặng lẽ lên phòng dọn đồ để sáng mai về nhà anh nữa.
Ngày mai, có lẽ là một ngày dài...