Phòng y tế...
Sau một hồi bất động trên giường, nó đã mở được mắt. Cái cảm giác vừa chói chỉ vừa lạ lẫm át lên đôi mắt nó. Hai chân như bại liệt, không tài nào nhúc nhích nổi.
Lâm Thiên Khánh đỡ nó ngồi dậy, rồi lấy nước cho nó.
- Này, uống đi!
- Không!
Nó hất tay cậu ra làm cốc nước rơi xuống, vỡ tan. Nó giật mình, khuôn mặt Lâm Thiên Khánh bây giờ cũng xám xịt màu tro, nhìn nó.
- Tôi...
Nó mở miệng, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Lâm Thiên Khánh không thấp không cao hỏi:
- Nói tiếp.
- Nè, Lâm Thiên Khánh! Tôi biết cậu ghét tôi, hay thậm chí rất ghét tôi. Nhưng cậu cũng đừng lấy chuyện công để báo thù tư chứ! - Được đa nó cong mỏ lên, nói rất hăng.
Lâm Thiên khánh hơi khó hiểu:
- Tôi ghét cậu? Chuyện công báo thù tư?
- Chẳng như vậy thì là gì. Cậu cố tình nhắc sai tôi, cậu còn chối?
- Tôi nhắc sai cho cậu? Mạch Vy Khánh, cậu có bị ngốc không vậy? - Lâm Thiên khánh hơi mất bình tĩnh.
Đối diện với cậu trong tình trạng này, nó cũng hơi sờ sợ. Nó cố nói tiếp câu sau cho dù cổ họng đang dính lại với nhau:
- Lâm Thiên Khánh!
- Đầu tiên, bài Lão Hạc, tôi đã làm trò ông già và cánh chim hạc bay bay, vậy mà cậu nghĩ gì? Alibaba á? Trong đầu cậu chỉ có mấy chữ “Hôm nay Alibaba mặc quần đi tất đứng trên tầng ba” thôi à?
- Tôi...- Nó hơi bối rối, haizz...rõ ràng là nó sai thật rồi.
- Còn nữa, tác giả Nam Cao, tôi đã cố tình chỉ vào người tôi (Nam) và chiều cao của tôi (Cao). Thế mà cậu dịch thành Tâm Đầu Tâm Cuối gì gì đó thì tôi cũng chịu rồi!
- Thôi được rồi, tôi sai! Được chưa?
Nó phụng phịu hét lên. Chu cái mỏ đỏ của nó ra. Lâm Thiên Khánh hơi rợn người, cười hì hì một cái rồi vỗ vai nó:
- Mạch Vy Khánh, đôi môi của cậu thật giống một bông hoa...
Nó được khen, mặt mũi đỏ lựng hết cả lên. Lâm Thiên Khánh khá bất ngờ, vì lần đầu thấy cô gái này lại nhạy cảm đến vậy.
- Thật sao...hì...tôi cũng bình thường thôi...- Nó gãi đầu.
- Đúng vậy, môi của cậu rất giống một bông hoa, một bông hoa nở toe nở toét ra ấy!
Lâm Thiên Khánh cười lớn. Nó bị quê một cục, tức quá liền ném hết tất cả những thứ trong phòng y tế vào mặt cậu.
Lâm Thiên Khánh cười ngặt nghẽo, cuối cùng giơ tay xin hàng:
- Thôi thôi, tôi chịu thua!
Nó dừng lại, ngồi xuống thở dốc. Mãi sau, nó mới vu vơ hỏi:
- Này Lâm Thiên Khánh!
- Gì?
- Cái hôm gặp đầu tiên ấy...- Nó nhướn mày.
- Thì sao?
- Cậu...
Nó nuốt nước bọt, cố kiềm chế cơn giận của mình. Tên này hay thật đấy, lúc hỏi thì không trả lời, lúc không hỏi thì cứ há mồm ra mà nói.
Lâm Thiên Khánh thở dài, xoa đầu nó:
- Thôi, đừng làm cái mặt đó nữa, tôi ăn không tiêu đâu.
- Cậu không tiêu được thì liên quan gì đến tôi?
- Haiz...cậu muốn hỏi gì? - Lâm Thiên Khánh ngồi xuống cạn giường bệnh.
Nó tươi tỉnh:
- À, cái bọn đầu trọc ấy, là người của cậu à?
- Đầu trọc? - Cậu nhìn nó.
- Cái hôm gặp đầu tiên ấy.
- À, đàn em thôi!
Nó ngờ ngợ:
- Cậu cầm đầu à?
- Ừm.
- Có đánh nhau không?
- Từng giết qua.
- Hả??? - Nó trợn mắt, run run chỉ vào mặt cậu.
Lâm Thiên Khánh cười nhẹ, đẹp một cách kinh hồn:
- Giết chó mèo gà vịt thôi, cậu không cần nghĩ xa quá nhe thế đâu.
Nó thở phào, đúng là ở thời buổi dải rút không tin được cạp quần này thì...không tin được bố con thằng nào.