Sau khi đánh chén no nê, nó về phòng ngủ. Hắn thấy vậy liền nói:

- Ê, không đi rửa bát à?

Nó giật mình quay lại:

- Ơ thế anh mang tôi về đây làm osin à?

Hắn cười:

- Thôi đi ngủ đi, tôi đùa vậy thôi. Nhà tôi không thiếu người làm, rửa bát cũng không đến lượt em đâu!

Không hiểu sao, sau khi nghe câu này, nó cảm thấy lòng mình thật ấm áp. Khẽ gật đầu, nó lui nhanh về phòng.

Hắn ở phía sau cứ tủm tỉm cười một mình. Hạo Thiên chạy đến vỗ vai hắn:

- Có vẻ mày đã bớt ác cảm với nhóc con rồi nhỉ?

Hắn trả lời nhưng không nhìn thẳng vào mắt anh:

- Chắc vậy!

Nói rồi hắn cũng về phòng.

Hạo Thiên và Minh Khang lén "nháy mắt" với nhau, tỏ vẻ nghi ngờ...

Không có thói quen ngủ trưa nên hắn trằn trọc mãi không ngủ được. Đành bất quá sang phòng nó...

Cốc...cốc...cốc...

- Vào đê!_ Nó ngái ngủ nói vọng ra

Hắn mở nhẹ cửa phòng, nhìn thấy nó đang ôm ấp con chó nhỏ.

- Con chó xinh quá phải không?

Nó vừa cười vừa nói vừa chu môi lên HÔN CHỤT cái vào mũi chú chó. Hắn cáu:

- Bẩn quá! Kinh!

Nó liếc:

- Xí!

Quay sang con chó:

- Cậu chủ của em xấu tính nhở, dám bảo bé yêu của chị bẩn nhỉ?

Hắn nhăn mặt, lè lưỡi làm nó cười sằng sặc:

- Haha, nhìn cái mặt anh bây giờ dễ thương lắm á. Hihi...

- Thật không?_Hắn tròn mắt

Nó vừa cười vừa gật đầu lia địa:

- Mà con chó này anh đặt tên là gì đấy?

Hắn lại tròn mắt:

- Chó mà cũng cần tên á?

- Dĩ nhiên!

- Vậy em tự đặt đi!

Nó trầm ngâm một lúc lâu. Hắn cũng không hỏi tại sao cô lại im lặng lâu như thế.

- Thiên Bảo?

Hắn chép miệng:

- Tên kì quá!

- Vậy Tiểu Bảo Bảo nha?!_Nó

Hắn im lặng 3s, rồi gật đầu.

Nó nhìn Tiểu Bảo Bảo, mỉm cười rạng rỡ...

- Tiểu Bảo Bảo, em có thích cái tên này không nà? Hihi...

Nó cứ cười như thế mà không hề hay biết là...có người đang nhìn cô ngây ngốc...

Sau 10s, hắn cũng trấn tĩnh lại. Ho khan một tiếng làm nó giật mình. Buông Bảo Bảo xuống, nó ngước mắt lên hỏi:

- Mà anh vào phòng tôi làm gì?

Hắn bối rối, rồi ngồi xuống giường của nó:

- Ừm...cũng không có gì. À mà có, em có cần mua thêm thứ gì không?

Nó cười nhẹ:

- Không!

- Hành lí em đem đi ít như vậy. Thôi, chiều nay theo tôi đi mua thêm một ít đồ!

Nó lắc đầu nguầy nguậy:

- Không cần đâu. Tôi dùng ít được rồi!

Khi nghe hắn nói câu ấy, không hiểu sao lòng nó ấm áp đến lạ kì. Khẽ cười nhẹ trong lòng. Ai biết được nó đang thấy vui vui vì được hắn nói câu quan tâm vậy chứ?

- Tôi không muốn người trong nhà tôi bị thiếu thốn thứ gì. Em hiểu không? Tất cả người làm trong nhà này cũng không thiếu đồ đâu!

Câu nói của hắn làm bao nhiêu niềm vui trong lòng nó bỗng như đổ vỡ hết. Thật sao? Hắn quan tâm nó chỉ như với tất cả người làm trong căn nhà này sao? Vậy là nó đã tự mình ảo tưởng quá nhiều rồi. Tự cười chễ giễu mình, nó trả lời:

- Ừ!

Hắn thấy biểu cảm của nó hơi khác, tò mò hỏi:

- Em có chuyện gì sao?

Nó lạnh nhạt:

- Không! Nếu không có chuyện gì nữa, mời thiếu gia ra khỏi phòng tôi! Tôi muốn nghỉ ngơi!

Hắn nhíu mày, nó bị sao thế nhỉ? Rõ ràng vừa nãy còn nói chuyện rất...vui vẻ mà...Sao lại...

Sau khi hắn ra khỏi phòng, nó liền bật dậy, lẩm bẩm:

- Đồ con cháu mất dạy! (:3)

Nói xong, hả giận, nó lại ôm Bảo Bảo đi ngủ...

Hắn cũng về phòng, lòng nặng trĩu. Không hiểu sao cô bé đó lại bỗng dưng nỗi cơn lên như vậy. Hay đó là tính cách của nó chăng?

Hắn bỗng giật mình vì hắn của hiện tại. Lần đầu tiên hắn nghĩ về một người con gái nhiều như thế kể từ khi Hoàng Yến ra đi. Nó...đã làm thay đổi tảng băng trong người nó sao? Hay dịch chuyển tảng băng đó từ tim lên não??? (:v)